Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 33

Hứa Nghiên Bách đi lên che trước người Lâm Thanh Diệu, nói với anh ta: “Tưởng Thiên Du, người cũng thấy rồi, cần phải đi.”

Ánh mắt Tưởng Thiên Du chậm rãi rơi xuống trên người Hứa Nghiên Bách, đáy mắt như sắp phun lửa, anh ta kéo lấy cổ áo Hứa Nghiên Bách, nghiến răng hỏi anh: “Hứa Nghiên Bách, cậu làm gì cô ấy? Nói cho tôi, cậu làm gì cô ấy rồi?!”

Hứa Nghiên Bách kéo tay anh ta ra, anh sửa sang lại cổ áo một chút, nói: “Tưởng Thiên Du, đừng nổi điên ở đây.”

Tưởng Thiên Du thật sự là điên rồi, anh ta vẫn luôn cảm thấy Hứa Nghiên Bách không dám chạm vào cô, anh ta biết Hứa Nghiên Bách có điều cố kỵ, cho nên anh ta muốn làm Hứa Nghiên Bách mất đi năng lực cạnh tranh, ai biết tên khốn nạn Hứa Nghiễn Bách này lại dám như vậy.

Từ đầu đến cuối Lâm Thanh Diệu đều chỉ có mình anh ta, anh ta liều mạng tất cả mới lấy được cô, nhưng hiện tại bị Hứa Nghiên Bách tên khốn nạn này làm nhục, cướp vợ anh ta bảo sao anh ta không tức giận đến điên?

“Hứa Nghiên Bách, nói cho tôi, rốt cuộc là cậu làm gì cô ấy? Những dấu vết trên người cô ấy là thế nào?”

Hứa Nghiên Bách chưa kịp nói, Lâm Thanh Diệu đã đứng ra nói: “Tôi nói chứ anh có phiền hay không vậy? Tôi và anh đã không có quan hệ nữa! Quan hệ vợ chồng cũng không khôi phục được! Hiện giờ Nghiên Bách là bạn trai tôi, tôi và bạn trai phát sinh chuyện gì đến lượt anh quản sao?”

Tưởng Thiên Du ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diệu, còn có những vết đỏ rậm rạp trên người cô, như đang châm chọc anh ta, anh ta tức giận đến mức muốn nổ tung, nhưng lửa giận ngập tràn lại bị khoá lại, không thể phát tác ra.

Từ sau khi Lâm Thanh Diệu trở về Tưởng Thiên Du một nhịn hai nhịn, vẫn luôn ở bên bờ vực sụp đổ, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ này của cô, chỉ hơi tưởng tượng dáng vẻ cô dưới thân người khác, anh ta liền tức giận đến mức sắp nổ tung. Anh ta giống như mất khống chế bắt lấy bả vai Lâm Thanh Diệu, đôi mắt ửng đỏ gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, tức giận hỏi cô: “Sao em có thể để cậu ta chạm vào em? Em là vợ anh! Em nhìn cho rõ, anh mới là chồng em.”

Hứa Nghiên Bách một tay kéo Tưởng Thiên Du ra, anh nghiêng đầu nói với Lâm Thanh Diệu: “Em tránh xa một chút, cậu ta điên rồi.”

Cuối cùng Tưởng Thiên Du không thể chịu đựng nổi, một quyền nện vào mặt Hứa Nghiên Bách, đánh rất nặng, Hứa Nghiên Bách bị đánh đến lảo đảo vài bước. Lâm Thanh Diệu đang chuẩn bị nghe lời lùi về phía sau vài bước, không ngờ Tưởng Thiên Du thế mà thừa dịp Hứa Nghiên Bách chưa chuẩn bị đã động thủ, Lâm Thanh Diệu vội vàng đỡ lấy Hứa Nghiên Bách, quan tâm nói: “Nghiên Bách, anh không sao chứ?” Nói xong lại nhìn về phía Tưởng Thiên Du, sắc mặt lạnh xuống, chất vấn nói: “Sao anh lại đánh người chứ?”

Cô cũng không thèm nhìn anh đang thống khổ, lại còn trợn mắt nhìn anh ta, vừa bực vừa giận vừa đau, Tưởng Thiên Du gầm lên với cô: “Cậu ta chính là tên khốn thừa dịp chen vào, sao em còn giúp cậu ta nói chuyện?”

Đầu lưỡi Hứa Nghiên Bách liếʍ liếʍ chỗ bị đánh, ngón cái tùy ý cọ trên môi, bị đánh nhưng anh lại tỏ vẻ không thèm để ý, còn nhẹ giọng cười cười.

Tưởng Thiên Du thấy thế càng tức giận hơn, anh ta nói với Hứa Nghiên Bách: “Hứa Nghiên Bách, tốt nhất cậu nên ngày ngày cầu nguyện cả đời này cô ấy đừng nhớ lại, nếu một ngày cô ấy nhớ lại, biết cậu thừa dịp chen vào, cậu cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho cậu sao? Cô ấy sẽ hận không thể gϊếŧ chết cậu, cậu rõ ràng hiểu hơn ai hết, Lâm Thanh Diệu căn bản không yêu cậu, cô ấy thậm chí không thân với cậu! Đến lúc đó cô ấy chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm cậu, cũng ghê tởm mình từng làm vậy với cậu!”

Lời này rõ ràng đâm trúng chỗ đau của Hứa Nghiên Bách, khuôn mặt vốn không thèm để ý lại có vài tia hoảng loạn.

“Cậu cảm thấy cô ấy sẽ tha thứ cho cậu sao? Cô ấy sẽ hận không thể gϊếŧ chết cậu.”

“Cậu rõ ràng hiểu hơn ai hết, Lâm Thanh Diệu căn bản không yêu cậu!”

Tất cả mọi người đều nói, Lâm Thanh Diệu không yêu ạnh, đương nhiên anh cũng biết. Cô mất trí nhớ, trước là cho rằng anh là chồng cô nên có tình cảm với cô, Tưởng Thiên Du cũng nói không sai, anh chính là tên khốn thừa dịp chen vào. Nhưng anh không làm tên khốn nạn thì làm gì? Hào phóng đưa cô về bên Tưởng Thiên Du? Anh không làm được như vậy.

Anh ích kỷ, anh dối trá, anh muốn ở bên cô gái mình yêu, nếu như vậy là sai, vậy anh nhận.

“Nghiên Bách, anh có đau không?”

Hứa Nghiên Bách lấy lại tinh thần, cúi đầu vừa thấy vẻ mặt Lâm Thanh Diệu quan tâm nhìn anh. Đột nhiên Hứa Nghiên Bách có một loại xúc động phạm tiện, anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Du, sau đó liền cúi đầu, lộ vẻ ủy khuất nói với Lâm Thanh Diệu: “Anh đau, cậu ta đánh đau anh, Diệu Diệu.”

Cứ như một con mèo bị thương làm nũng với người khác.

Quả nhiên Lâm Thanh Diệu ăn dáng vẻ này của anh, cô lập tức đau lòng dùm anh, nói: “Em đi tìm người lấy thuốc cho anh.”

Hứa Nghiên Bách túm chặt tay cô, nói: “Không cần, em thổi một chút thì tốt rồi.”

Lâm Thanh Diệu liền chiều anh, nhón chân, nhẹ nhàng thổi bên khoé miệng anh. Tay Tưởng Thiên Du đặt bên người nắm chặt, cậu ta cố ý, anh ta biết Hứa Nghiên Bách cố ý, cậu ta biết làm thế nào để có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta, biết làm thế nào để có thể khiến anh ta điên hoàn toàn, khốn nạn, người này thật sự quá khốn nạn! Sao cậu ta có thể khốn nạn như vậy!

Tưởng Thiên Du bị anh làm cho tức giận đến đỉnh điểm, lý trí cũng sụp đổ trong nháy mắt, kéo Lâm Thanh Diệu qua một bên, túm cổ áo Hứa Nghiên Bách đánh vào mặt anh.

Lâm Thanh Diệu cũng phát hỏa, tức giận nói: “Tưởng Thiên Du anh phát điên cái gì?”

Hứa Nghiên Bách lui về phía sau hai bước ổn định thân hình, anh che chỗ bị đánh lại, lạnh lùng cười với Tưởng Thiên Du, “Cậu cảm thấy tôi không đánh trả thì có thể tùy ý ra tay? Đúng, tôi thực xin lỗi cậu, cậu đánh tôi, là tôi nên nhận, nhưng không có nghĩa là cậu có thể lấn lên đầu tôi, cậu có biết không, cmn tôi cũng nhịn cậu lâu lắm đấy.”

Hứa Nghiên Bách nói xong, hoạt động khớp ngón tay, ngay sau đó nện một quyền lên mặt Tưởng Thiên Du, lần này đánh vô cùng tàn nhẫn, Tưởng Thiên Du bị anh đánh đến mức lui về phía sau vài bước, Hứa Nghiên Bách lắc lắc tay, lại đi lên trước tới, một tay túm cổ áo anh ta, một quyền lại nện vào mặt bên khác của anh ta.

Tưởng Thiên Du bị đánh đến mức lảo đảo, nhất thời không ổn định được đánh vào trên bàn, lực va đập rất lớn, đồ trên bàn đều rơi xuống trên mặt đất, vỡ nát đầy mặt đất

“Cậu có tư cách gì đánh tôi? Người là do cậu không cần, cậu không cần cô ấy, tôi tìm trở về, dựa vào cái gì phải trao cho cậu? Một bên tỏ vẻ thâm tình không phụ với Diệu Diệu, một bên lại cùng Vu Trinh dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cậu không ghê tởm, tôi ghê tởm thay cậu. Diệu Diệu hiện tại là bạn gái của tôi, chỉ cần cô ấy nguyện ý, chúng tôi muốn thân mật thế nào thì thân mật thế ấy. Cậu không còn quan hệ gì với cô ấy, cậu còn tư cách gì tới quản?” Hứa Nghiên Bách nhéo nhéo tay, “Cậu muốn đánh nhau tôi giúp là được, tuy rằng nhiều năm tôi không đánh nhau nữa, nhưng cậu nên rõ ràng, trước giờ đánh nhau tôi chưa bao giờ thua cuộc.”

Tay Tưởng Thiên Du đang chống bàn, nắm đấm này của Hứa Nghiên Bách thật sự rất nặng, hơn nữa anh có kinh nghiệm đánh người, dùng kỹ xảo, hai nắm đấm đánh lại đây, anh ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một mảnh ong ong, đủ để khiến anh ta khó chịu một hồi lâu.

Nhưng như vậy khiến anh ta bình tĩnh hơn chút, Tưởng Thiên Du hiểu rõ, Hứa Nghiên Bách đúng thật là tên khốn nạn, nhưng anh ta cũng không chiếm lý.

Nhưng anh ta vẫn không cam lòng, quá không cam lòng, ngón tay anh ta gắt gao nắm bàn, gân xanh trên cánh tay thượng nổi lên. Anh ta không ngừng điều chỉnh hô hấp áp lại lửa giận, chuẩn bị tâm lý, gian nan hỏi ra một câu.

“Có mang bao không?”

“……”

Từ nhỏ đến lớn Tưởng Thiên Du vẫn luôn lớn lên trong tiếng vỗ tay cùng sự chú ý, tính cách anh ta kiêu ngạo, chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như lúc này.

Tưởng Thiên Du quay đầu lại, đôi mắt thống khổ giận dữ hỗn loạn gắt gao chăm chú vào trên người Hứa Nghiên Bách, anh ta lại nói tiếp: “Tôi chỉ hỏi một câu, Hứa Nghiên Bách, cậu có mang bao không?”

“Việc tư của người ta, đến lượt cậu quan tâm à.”

“Tôi hỏi cậu, cmn rốt cuộc có mang bao không?” Tưởng Thiên Du cứ như mất trí rống giận ra tiếng.

Hứa Nghiên Bách cúi đầu cười cười, chút đồng tình cũng không có, “Diệu Diệu nói với tôi, cô ấy muốn sinh con cho tôi.”

Ý ngoài lời, không.

Hứa Nghiên Bách dắt tay Lâm Thanh Diệu, lại nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng tôi đi trước.”

Hai người đi rồi, trong phòng an tĩnh lại, Tưởng Thiên Du mạnh mẽ chống đỡ đi đến bên mép giường ngồi xuống, một thân quần áo ướt vẫn chưa đổi, lăn lộn như vậy một lúc, đều đã khô phân nửa.

Thân thể rất mệt lại ngủ không nổi, thần kinh như là bị lửa đốt qua, đốt đến mức anh ta đau đớn từng đợt.

Trong đầu không ngừng vọng ra câu nói kia của Hứa Nghiên Bách.

Diệu Diệu nói với tôi, cô ấy muốn sinh con cho tôi.

Bọn họ đã làm! Lại còn không đề phòng chút nào!

Anh ta gắt gao cắn răng, vẻ đau xót nơi đáy mắt đan chéo với lửa giận, đôi mắt đỏ đậm như nhiễm máu, mỗi lỗ chân lông đều như bị kim đâm, anh ta đau đến mức thân thể như đang run rẩy.

Sau khi trở lại nhà, Lâm Thanh Diệu ngồi trên đùi Hứa Nghiên Bách tiêu sưng cho anh, trứng gà luộc chín lăn qua lăn lại bên khoé miệng anh, không lưu máu nhưng miệng lại sưng lên.

Lâm Thanh Diệu động tác mềm nhẹ, lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Có đau không anh?”

“Không đau.”

“Vừa nãy anh nói đau.”

“Chỉ muốn nhìn dáng vẻ em đau lòng anh thôi mà.”

“……”

Lâm Thanh Diệu giận anh liếc mắt một cái, “Trẻ con!”

Lâm Thanh Diệu đột nhiên nhớ đến lúc rơi xuống nước, trong đầu nhảy ra một đoạn ký ức, cô nhất thời không chú ý lực tay, đau đến mức Hứa Nghiên Bách rên một tiếng.

“Rất xin lỗi, em thất thần, làm đau anh rồi?”

Hứa Nghiên Bách cười cười, “Không sao, em suy nghĩ cái gì?”

“Em nghĩ đến lúc em rơi xuống nước hình như em nhớ ra ít chuyện trước kia.”

Ý cười của Hứa Nghiên Bách lập tức cứng đờ, vẻ mặt rõ ràng khẩn trương hơn, “Em nhớ ra…… chuyện gì?”

“Em nhớ ra hình như em đã từng rơi xuống nước, ngồi trên xe, cả người lẫn xe đều rơi xuống.”

“Còn có?”

“Không có, cũng chỉ có chuyện này, hơn nữa cũng chỉ một đoạn ngắn ngủi như thế.”

Hứa Nghiên Bách lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.

“Nghiên Bách, năm đó rốt cuộc em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vì sao mọi người đều cảm thấy em hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì?”

Hứa Nghiên Bách nói: “Lúc ấy em đi khảo sát chỗ vách núi vùng ngoại ô thành phố An, bên kia đã bắt đầu quy hoạch, muốn phát triển lên, lúc đó nhất định muốn bắc cầu đi sang bờ bên kia, em muốn thiết kế một cây cầu, không ngờ khi đi lại gặp sụp đổ, cả người lẫn xe đều rơi xuống vách núi.”. Xin hãy đọc truyện tại ( T R U М t r ц y e Л . VИ )

Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, khó trách tại sao lúc rơi xuống nước lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

“Ngày mai sau khi quay về thì đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Hứa Nghiên Bách nói.

“Kiểm tra cái gì?”

“Lúc trước chụp phim, bác sĩ nói trong đầu em có khối máu đông, đi kiểm tra một chút xem có mất hay không.”

Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, không hỏi lại.

Đêm đã khuya, trước khi hai người rời khỏi Hoành Cảng, Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách phải đi đến Cục Cảnh Sát Hoành Cảng một chuyến, lúc tối báo cảnh sát, phải đi ghi lời khai, Vu Trinh bị nghi ngờ cố ý đả thương người, tuy không có tạo thành thương tổn gì, nhưng cũng phải bị giam một đoạn thời gian, đại khái sẽ lưu án.

Lúc đi ghi lời khai Lâm Thanh Diệu không thấy Vu Trinh cũng không thấy Tưởng Thiên Du, thật ra chuyện này cũng không tạo thương tổn cho Lâm Thanh Diệu mấy, chỉ cần Vu Trinh nói xin lỗi là có thể không cần so đo, nhưng Lâm Thanh Diệu muốn dạy dỗ Vu Trinh, dạy dỗ cô ta, cái gì nên làm cái gì không nên làm, một người trưởng thành nên phụ trách hành vi của bản thân,

Sau khi Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách trở về, Triệu Tú Tú nhận được tin tức trước tiên vội tới tìm Lâm Thanh Diệu, Triệu Tú Tú đưa Lâm Thanh Diệu đi ra ngoài ăn uống, có vẻ khó nén hưng phấn.

“Cậu không biết lúc tớ biết Vu Trinh bị lưu án thì hưng phấn biết bao nhiêu đâu, quả nhiên là chỉ có cậu mới đối phó được cô ta mà.”

Lâm Thanh Diệu không lý giải nổi, cô cảm thấy Vu Trinh nhìn qua cũng không quá thông minh mà, nên cô nghi hoặc hỏi lại: “Vu Trinh rất khó đối phó sao?”

“Đương nhiên khó đối phó rồi, cậu biết lúc cậu không ở đây cô ta bắt nạt tớ đến mức nào không?? Đoạt địa bàn của tớ, xé bỏ hiệp ước đại diện của tớ với BLUE, kɧıêυ ҡɧí©ɧ các kiểu, có Tưởng Thiên Du che chở, tớ căn bản chẳng có biện pháp gì đối phó với cô ta. Nhưng giờ thì được rồi, đường đường là đại diện của BLUE lại cố ý đả thương người chưa thành bị bắt lại, đến lúc đó tớ lại mua truyền thông cho lộ ra ánh sáng, cho cô ta nếm thử tư vị tường đổ mọi người đẩy là thế nào.”

Ngày hôm sau khi liên hoan cùng Triệu Tú Tú, Hứa Nghiên Bách mang Lâm Thanh Diệu đi bệnh viện chụp CT, lúc chụp xong Hứa Nghiên Bách một mình đi vào văn phòng nói chuyện với bác sĩ.

“Tình huống hiện tại thế nào? Lúc trước ông nói trong não cô ấy có khối máu đông, hiện tại có thay đổi gì không?”

Trong văn phòng bác sĩ còn để lại hồ sơ của Lâm Thanh Diệu, lúc trước cô chụp CT cũng còn đó, bác sĩ đem so sánh hai bức ảnh một chút, ông nói: “Tuy rằng thời gian cách nhau không xa,nhưng cũng nhìn ra được đã giảm bớt chút ít, thân thể con người có năng lực tự phục hồi, chậm rãi phục hồi cũng không có gì lạ.”

Nghe được lời này vẻ mặt của Hứa Nghiên Bách lại ngưng trọng, “Nếu có một ngày, khối máu đông ấy hoàn toàn biến mất, ký ức trước kia cũng trở về?”

“Cái này cũng nói không chừng cũng đúng, hiện giờ tôi không có cách gì chứng minh cho cậu được.”

Hứa Nghiên Bách đi ra từ văn phòng bác sĩ, không đi trước gặp Lâm Thanh Diệu trước, mà là đi hút thuốc, khối máu đông trong não bộ có xu thế giảm bớt, tuy rằng giảm bớt rất chậm, nhưng thời gian dài trôi qua nói không chừng cũng sẽ tan hoàn toàn, lại nghĩ đến trước đó lúc cô rơi xuống nước đã xuất hiện một đoạn trí nhớ ngắn ngủn.

Một chốc không khôi phục được, nhưng nói không chừng mấy năm hoặc là vài chục năm liền có thể khôi phục, đương nhiên cũng có khả năng đến chết cũng không khôi phục được. Hứa Nghiên Bách dụi tàn thuốc, thôi, nghĩ như vậy nhiều làm gì, sớm nhất thì vài năm sau khôi phục, nói không chừng khi đó cô đã yêu đến mức không muốn rời khỏi anh, cho dù nhớ tới cũng không nhất định sẽ rời đi.

Hứa Nghiên Bách ngồi trên xe với Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ nói khối máu đông trong đầu em có xu thế giảm bớt.”

Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, cô dựa vào ngực Hứa Nghiên Bách, than nhẹ một tiếng nói: “Nghiên Bách, nếu khối máu trong đầu em biến mất, có phải ký ức của em cũng sẽ khôi phục?”

“Có khả năng.”

“Em không muốn nhớ lại.”

Hứa Nghiên Bách cúi đầu nhìn cô, “Vì sao?”

“Tuy rằng em cảm thấy cho dù em khôi phục ký ức cũng sẽ luôn ở bên anh, nhưng Tưởng Thiên Du vẫn luôn thề son sắt nói em nhớ lại sẽ hận anh, hình như anh cũng rất sợ em nhớ lại, cho nên em không muốn nhớ lại.”

Hứa Nghiên Bách cười cười, giận cô: “Sao lại nói mấy lời ngốc nghếch như vậy?”

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, đúng là anh sợ, nếu cô nhất định nhớ ra, vậy đến lúc cô nhớ lại sẽ làm tốt sách lược trước đó.

“Anh nhớ lúc ở Hoành Cảng em đã nói trở về sẽ kết hôn, lúc đó nói như vậy là để dỗ anh vui vẻ sao?” Hứa Nghiên Bách ra vẻ thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Thanh Diệu nói: “Đương nhiên không phải.” Lâm Thanh Diệu ôm mặt Hứa Nghiên Bách, “Chúng ta kết hôn khi nào cũng được.”

Hứa Nghiên Bách cười khẽ, đôi mắt cong cong, ngoan ngoãn để cô ôm mặt, khuôn mặt kiêu ngạo khó thuần lại vì đôi mắt cong cong kia mà có vẻ dịu dàng hơn.

“Hiện tại anh sẽ bắt đầu chuẩn bị, anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng.”

“Long trọng hay không long trọng đều không quan trọng, dù sao có thể kết hôn với anh là được.”

“Ừ? Yêu anh như vậy?”

Lâm Thanh Diệu hơi xấu hổ vùi mặt vào ngực anh, “Anh rõ ràng biết mà.”

Hứa Nghiên Bách cực kỳ thích dáng vẻ cô làm nũng với anh, thẹn thùng với anh, thích cô giống như một con mèo ăn vạ trong ngực anh, thích hai mắt cô sáng ngời, trong mắt đều là anh, anh vội vàng bắt lấy tất cả.

“Chúng ta đi nhận giấy trước nhé?”

Nhận được giấy hôn thú bọn họ chính là vợ chồng được pháp luật bảo hộ, chỉ cần anh không đồng ý, sẽ ly hôn không nổi, Hứa Nghiên Bách biết anh làm như vậy quá mức ích kỷ nhưng anh chỉ muốn đặt cô ở bên cạnh anh.

Lâm Thanh Diệu tất nhiên là không chút suy nghĩ liền đồng ý. Hứa Nghiên Bách bảo tài xế chạy xe đến phố Hồng Nam, Dương Vân nghe nói hai người tính kết hôn cũng rất vui vẻ, Dương Vân hiện giờ coi như khổ tận cam lai, con gái đã trở lại, lại có chốn trở về, hiện giờ bà cũng chỉ cầu cho con gái có thể sống thật tốt.

“Các con tính khi nào lãnh chứng?” Dương Vân hỏi.

Lâm Thanh Diệu nói: “Con muốn mau chóng.”

Dương Vân lại khó khăn, “Vậy thật là không khéo, vì phải đổi phiếu khoẻ mạnh, xã khu bên kia đã thu lại sổ hộ khẩu rồi, khả năng phải qua mấy ngày mới có thể lấy được lại.”

Vậy thật đúng là không khéo, đáy long Hứa Nghiên Bách luôn cảm thấy bất an, một đường đến đây, anh có thể cùng Lâm Thanh Diệu tiến thêm, thật sự là quá gian nan.

Nhưng một đường nhấp nhô cũng đã đi qua, chỉ còn kém mấy ngày nữa.

Hứa Nghiên Bách nói: “Không sao, chờ sổ hộ khẩu về rồi chúng ta lại đến lấy.”

Tuy rằng sổ hộ khẩu không lấy được, nhưng cũng không gây trở ngại cho Hứa Nghiên Bách chuẩn bị hôn lễ, ngay cả Lâm Thanh Diệu cũng có thể cảm giác được anh sốt ruột, nhưng như vậy cũng khá tốt, chứng minh anh muốn nhanh chóng đón cô về một nhà.

Trạng thái của Tưởng Thiên Du từ sau khi trở về rõ ràng không tốt lắm, cho dù anh ta vẫn đi làm đầy đủ như trước, công tác nhiều. Sáng sớm đã đến công ty, gọn gàng ngăn nắp chủ trì hội nghị, anh ta giống như người không có việc gì, thể hiện được phòng phạm của người lãnh đạo tại hội nghị, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được sắc mặt của anh ta rất kém, giọng nói khàn khàn cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tan họp, thư ký đi vào, cầm theo vài tập văn kiện cho anh ta ký tên, một văn kiện cuối cùng có liên quan đến BLUE, Tưởng Thiên Du có đầu tư định kỳ cho BLUE. Sau khi nhận lấy phần văn kiện này một lúc lâu sâu Tưởng Thiên Du cũng không đặt bút ký tên.

Anh ta nhớ lại lúc trước khi trở về từ Hoành Cảng đã nhận được điện thoại của Vu Trinh, trong điện thoại cầu xin anh ta: “Tưởng Thiên Du, lần cuối cùng em cầu xin anh, giúp em được không? Em không muốn bị bắt phạt, em không muốn bị lưu án, đó sẽ là vết nhơ lớn nhất đời em, nếu bị người có dã tâm phát hiện, nhất định sẽ bị đưa lên báo.”

Giọng cô ta bi ai thê lương, nghe vừa thê thảm vừa đáng thương, nhưng anh ta lại không chút do dự rồi từ chối.

“Vì sao? Thiên Du, tốt xấu gì em cũng ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, một chút tình cảm anh cũng không có sao?”

Anh ta chỉ lạnh lùng đáp lại cô ta một câu, “Cô không nên đυ.ng đến cô ấy.” Nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Cô ta muốn như thế nào anh ta đều có thể chịu đựng, cũng niệm tình cô ta ở bên cạnh anh ta mấy năm nay nên không so đo, nhưng cô ta muốn thương tổn Lâm Thanh Diệu, điểm này anh ta không thể tha thứ.

Thu hồi suy nghĩ, Tưởng Thiên Du đưa văn kiện cho thư ký, cũng phân phó nói: “Về sau Minh Ưng không đầu tư cho BLUE, cũng không cần tôi ký tên.”

Thư ký không hỏi nhiều, lên tiếng rồi rời đi. Trong phòng yên tĩnh lại, Tưởng Thiên Du xoa xoa trán, cả người thả lỏng lại, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mấy ngày nay anh ta chưa hề ngủ ngon, cho dù anh ta dùng cà phê cùng thuốc ngủ trấn an tinh thần, nhưng vẫn không thắng nổi mệt mỏi tận trong xương cốt. Đêm rời khỏi Hoành Cảng kia anh ta đúng thật là tức giận không nhẹ.

Thật ra cũng không cần nghĩ làm gì, anh ta cũng không cần tra tấn mình, cô đều đã quên, cô không biết bọn họ đã từng, nói cho cùng, kỳ thật cô căn bản không phải Lâm Thanh Diệu chân chính.

Một khi đã như vậy, cần gì phải đi nhớ mong?

Nhưng anh ta vẫn không có cách gì thuyết phục bản thân, đáy lòng đau đớn không cam lòng không phải dễ như vậy là có thể thuyết phục.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách đều đang tích cực chuẩn bị hôn lễ, Vương Tỉ muốn tổ chức sinh nhật, hai người cũng nhận được điện thoại, nhưng vì tổ chức hôn lễ quá nhiều chuyện, hai người liền không đi, chỉ đưa quà sang.

Tưởng Thiên Du cũng nhận được điện thoại từ Vương Tỉ, vốn dĩ năm rồi anh ta không rảnh để tham dự, chỉ đưa quà qua, nhưng lúc này đây anh ta muốn đi xem.

Tuy rằng rất rõ ràng, cô đã không còn là cô trước kia, nhưng chỉ cần có cơ hội, anh ta vẫn muốn trông thấy mặt cô.

Vương Tỉ tổ chức sinh nhật bao cả quán trà, chơi cờ uống trà còn cung cấp đồ ăn Trung Quốc, rất tiện. Vương Tỉ đang ngồi trên ghế bồi mấy ông lớn công trường chợt thấy Tưởng Thiên Du đẩy cửa đi vào, cậu ta sửng sốt một chút, phải biết rằng từ sau khi Tưởng Thiên Du tiếp nhận Minh Ưng, chỉ cần không phải trường hợp trọng đại anh ta đều không tham dự, rốt cuộc thì thân phận cũng bày ra đó, lại cùng lớn lên với nhau, sinh nhật cậu ta Tưởng Thiên Du không đến cũng có thể lý giải, nên thấy Tưởng Thiên Du đến đây, Vương Tỉ khá bất ngờ.

“Sao anh có thời gian rảnh tới đây?”

“Chuyện trên tay làm xong rồi thì tới đây nhìn xem.”

Trên chỗ ngồi có người quen biết Tưởng Thiên Du, vội vàng đứng dậy chào hỏi anh ta, Tưởng Thiên Du quét một vòng, không thấy người anh ta muốn nhìn, anh ta hỏi Vương Tỉ: “Người đến đông đủ cả rồi sao?”

Vương Tỉ nói: “Cũng khá đủ rồi.” Vương Tỉ ước chừng đoán được ý của Tưởng Thiên Du, cậu ta nghĩ nghĩ nói: “Anh Hứa và Diệu Diệu không tới, hai người bọn họ đi nước ngoài đo váy cưới.”

“Đo váy cưới?”

Vương Tỉ nhìn lướt qua vẻ mặt của anh ta, cậu ta khó hiểu hỏi lại, “Anh không biết sao? Anh Hứa với Diệu Diệu chuẩn bị kết hôn.”

Nghe được lời này, Tưởng Thiên Du chỉ cảm thấy giống bị sét đánh, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không đứng vững.

Vương Tỉ thấy anh ta không đúng lắm, vội vàng đỡ một phen, hỏi: “Thiên Du anh không sao chứ?”

Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, chợt nghe thấy tin tức có tính chất nổ mạnh này, khí huyết dâng lên, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức khiến anh ta rất khó chịu, Tưởng Thiên Du ngừng một hồi lâu, chịu đựng không khoẻ hỏi: “Cậu vừa mới nói, Hứa Nghiên Bách muốn kết hôn với Diệu Diệu?”

Vương Tỉ cũng không dám nhìn vào mắt anh ta, nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng anh biết rồi.”

Tưởng Thiên Du trầm mặc hồi lâu, anh ta vẫy vẫy tay với Vương Tỉ, “Có chút không thoải mái, đi trước.”

Tưởng Thiên Du ngồi trên xe, nhắm mắt lại dựa vào ghế, tin tức này khiến anh ta bị không nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Từ trước giờ anh ta không ngờ Lâm Thanh Diệu sẽ gả cho người khác, cho tới nay, hình như cô luôn được định trước là của anh ta, khi còn nhỏ là vợ nhỏ, trưởng thành là vợ chân chính, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, cả đời này cô đều là người của anh ta.

Vì sao…… Vì sao cố tình phải có chuyện ngoài ý muốn?

Loại cảm giác này thật giống như mạnh mẽ gỡ đi xương cốt ra khỏi người anh ta, vợ anh ta sau này sẽ là của người khác, cùng người khác sinh con.

Tưởng tượng như vậy, tựa như có người cầm dao đâm vào tim anh ta.

Trong cổ họng đột nhiên tràn ra một cổ tanh ngọt, anh ta ho khan một chút, lập tức một luồng nhiệt trào ra khỏi miệng, Tưởng Thiên Du theo bản năng lau qua, vừa thấy ngay trước mắt, thấy ngón tay dính một mảng màu đỏ chói mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Oa, tức hộc máu luôn!