Sáu giờ rưỡi sáng, ba người trong kí túc xá đều đã lục tục thức dậy, mưa cả đêm cũng ngừng.
Tạ San San đang thoa kem dưỡng ẩm, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai. Cô ấy nhìn về phía giường của Tô Dạng Nhiên, cô vẫn còn đang ngủ. Nhưng mỗi ngày chưa sáu giờ cô đã thức dậy đi tới kí túc xá nam chờ đàn anh Thẩm, vì vậy Tạ San San gọi cô: “Dạng Nhiên, dậy đi, sáu giờ rưỡi rồi.”
Người trên giường vẫn ngủ, không có động tĩnh. Tạ San San đặt tuýt kem qua một bên, sau đó ngồi vào mép giường, đưa tay khẽ đẩy cô, “Dạng Nhiên?”
Tô Dạng nhiên mơ màng cảm giác có người kêu tên mình, cô mở mắt lim dim nhìn người trước mặt, “San San?”
“Cậu dậy đi, đã sáu giờ rưỡi rồi.”
“Sáu…. sáu giờ rưỡi?” Tô Dạng Nhiên lập tức xoay mình ngồi dậy, giọng nói khàn khàn, lúc nói chuyện họng đau vô cùng. Cô luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo. Tạ San San cũng phát hiện sự khác thường của cô, quan tâm hỏi: “Dạng Nhiên, có phải cậu bị cảm rồi không?”
Tô Dạng Nhiên cảm thấy không khỏe thật, bây giờ đầu óc cô quay cuồng, nghẹt mũi, đau họng, “Ừ… hình như là vậy.”
“Bị cảm?” Thái Viện nhô đầu ra từ nhà tắm, “Sao thế, nghiêm trọng không?”
Tô Dạng Nhiên mặc quần áo tử tế xong cũng gần sáu giờ bốn mươi, ngày thường sáu giờ rưỡi Thẩm Quyến đã ra khỏi kí túc xá, bây giờ chắc anh đi rồi, cô còn phải đánh răng rửa mặt, vì vậy Tô Dạng Nhiên không lật đật nữa, đứng dậy đi tới phòng tắm, “Không sao đâu.”
Thái Viện nghi ngờ nhìn cô, cô ấy nhìn đã thấy không ổn rồi, vậy mà cô còn kêu không sao. “Nếu không hôm nay bọn tớ xin cho cậu nghỉ, nhìn cậu không khỏe lắm đâu.”
“Không sao, không cần xin nghỉ, tớ có thể chịu đựng được.”
Trần Trừng nháy mắt với Thái Viện, cô ấy kiên trì muốn đi học không lẽ các cô còn không biết?
Phương Cận đi xuống lầu đã thấy một bóng người quen thuộc đứng đó, anh ta đưa tay xoa mắt, nghi ngờ không biết mình có nhìn lầm không. Ngày nào tiểu tử Thẩm Quyến kia cũng ra khỏi cửa lúc sáu giờ hai mươi, Phương Cận cũng muốn theo anh đi học nhưng không kiên trì nổi. Muốn đi học chung với Thẩm Quyến thì chưa tới sáu giờ đã phải dậy. Cú đêm giống như Phương Cận mỗi ngày ngủ ít đi bốn mươi phút nhất định là muốn đòi mạng.
“Thẩm Quyến?” Phương Cận lên tiếng. Thẩm Quyến quay đầu lại, thản nhiên nói: “Tới rồi à?”
Phương Cận thụ sủng nhược kinh, “Cậu…. cậu đang chờ tớ hả?”
Thẩm Quyến nhìn, “Chứ gì nữa?”
“Lão Thẩm, cậu…. cậu bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?” Phương Cận ngẩn ra, Thẩm Quyến lại đợi mình, đây là lần đầu tiên đó.
“Đi thôi.” Anh không trả lời, xoay người đi.
Phương Cận đi theo bên cạnh anh, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, mặc dù được quan tâm nhưng vẫn cảm thấy kì lạ, Thẩm Quyến chưa bao giờ cư xử như thế này. Đang suy nghĩ, con đường dẫn tới kí túc xá nữ xuất hiện bốn cô gái, các cô ấy đi trước mặt hai người nên không phát hiện bọn họ ở phía sau. Thế nhưng Phương Cận biết mấy cô ấy, đây là mấy cô gái cùng phòng với đàn em Tô đây mà. Mà đàn em Tô cũng đang đi phía trước.
Trong đầu Phương Cận đột nhiên thoáng qua một tia sáng, anh nhớ ra rồi, Thẩm Quyến đâu có có đợi anh ta, rõ ràng cậu ta đợi đàn em Tô mà, bởi vì sáng nào đàn em Tô cũng tới kí túc xá nam đợi Thẩm Quyến cùng đi học, mà hôm nay em ấy không tới, thế nên Thẩm Quyến ở đó chờ. Thế mà cậu ta dám nói mình không có tình cảm với em Tô? Đánh chết Phương Cận cũng không tin!
Dù sự thật là vậy nhưng Phương Cận vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Anh ta chưa từng nhìn thấy Thẩm Quyến đối xử với cô gái nào như vậy. Làm bạn nhiều năm, Phương Cận cảm thấy bạn mình có chỉ số IQ cao, EQ cũng không đến nổi thấp nhưng Thẩm Quyến chưa sử dụng bao giờ, càng không ngờ tới anh thật sự sẽ để ý cô gái nào đó. Thậm chí Phương Cận còn cho rằng anh sẽ độc thân cả đời, không ngờ lại rung động sớm như vậy.
Phương Cận đẩy đẩy vai anh, “Lão Thẩm, trước mặt là đàn em Tô và mấy cô gái củng phòng phải không?”
“Ừ.”
“Cậu có muốn gọi bọn họ không?” Phương Cận xấu xa hỏi một tiếng.
“Để làm gì?”
“Không làm gì cả, mọi người đều là người quen, đi chung cho vui.”
Thẩm Quyến liếc anh ta, “Tự đi đường của mình đi.”
Phương Cận: “….” Cậu ta thẹn quá hóa giận phải không?
Vì vậy hai người chỉ đi sau lưng Tô Dạng Nhiên, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, không quay đầu lại nên không biết Thẩm Quyến đi phía sau.
Vào lớp, Tô Dạng Nhiên mặt mày ủ dột nằm trên bàn học, Tạ San San thấy cô như vậy, nói: “Cậu nằm nghỉ một lát đi, tớ đi mua bữa sáng cho nhé, cậu muốn ăn gì?”
“Tớ muốn ăn xíu mại.”
“Được, tớ biết rồi.”
Tô Dạng Nhiên nằm dài trên bàn học, bây giờ cô không có chút sức lực, chắc là tại tối hôm qua dính mưa. Sức đề kháng của cô kém quá, dính mưa một chút đã bị cảm, chắc tối tan học phải tới tiệm thuốc mua thuốc uống.
Bởi vì không thoải mái nên cả ngày cô đều ngồi yên một chỗ, trưa nay cũng không chạy tới lớp mười một ban ba. Không phải vì nguyên nhân gì to tát, Tô Dạng Nhiên chỉ cảm thấy mình lúc này mặt mày ủ dột khó coi, cô không muốn Thẩm Quyến thấy cô như vậy.
Cơm nước xong, Thẩm Quyến ra cửa bỏ hộp không vào thùng rác, nhìn ra cầu thang một cái, ở đó người tới người lui cũng không có bóng dáng quen thuộc kia.
Phương Cận ra vứt hộp cơm đúng lúc thấy anh đang nhìn ra cầu thang, anh tỉnh rụi bỉu môi. Có người mạnh miệng không thừa nhận nhưng lại hành động theo tình cảm kìa, Phương Cận chỉ cười cười không nói, ngồi chờ Thẩm Quyến tự vả mặt.
Tô Dạng Nhiên không tới, lớp mười một ban ba cảm thấy không quen, bọn họ trước giờ mỗi ngày đều hóng chuyện. Có mấy nữ sinh vây thành vòng tròn nhỏ giọng bàn tán.
“Hầy, sao đàn em Tô hôm nay không tới nhỉ?”
“Đúng á, em ấy không tới tớ thấy không quen.”
“Các cậu nói xem có khi nào đàn em Tô buông tay rồi không?”
“Chắc là không đâu, hay là có chuyện gì rồi?”
“Nếu không thì hỏi Thẩm Quyến thử đi?” Đột nhiên có người đề nghị. Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, lúc này anh đang đeo tai nghe ngồi thẳng tắp, khẽ cúi đầu viết gì đó vào vở, mặt mũi dửng dưng ôn hòa, nhiều nữ sinh thích anh không phải là không có nguyên nhân.
“Hỏi vô ích, cậu cảm thấy cậu ta sẽ trả lời sao?”
Mọi người: “…..”
Cũng có lý.
Đến lúc tan học Tô Dạng Nhiên vẫn không xuất hiện, Phương Cận không nhịn được lẩm bẩm, “Hôm nay kỳ lạ quá, tới giờ mà đàn em Tô vẫn chưa đến.”
Thẩm Quyến chỉ cúi đầu dọn dẹp sách vở vào cặp, không trả lời. Phương Cận tiếp tục nói: “Ây, Thẩm Quyến, có khi nào em ấy bị bệnh không?”
Nghe được câu này Thẩm Quyến mới phản ứng, anh nghiêng đầu nhìn Phương Cận. Phương Cận thấy rốt cuộc Thẩm Quyến cũng chú ý tới mình, vội vàng nói: “Ngày hôm qua mưa đúng không? Em ấy là con gái, có khi là bị cảm rồi ấy.”
Thẩm Quyến dường như đang suy nghĩ vấn đề này, tối qua cô dầm mưa chạy vào kí túc xá, không phải là không có khả năng. Suy nghĩ xong, anh nhanh nhẹn thu dọn sách vở, kéo khóa cặp lại, nói với Phương Cận, “Đi thôi.”
Phương Cận, “Đợi tớ.”
“Cậu về một mình đi.”
Phương Cận: “······” Đừng tưởng rằng tớ không biết cậu muốn đi đâu!
Tạ San San nhìn người đang không có một chút sức sống nào, lo lắng hỏi: “Dạng Nhiên, cậu có muốn đi bệnh viện không?”
Các cô ấy thường thấy cô có bộ dáng mạnh như rồng như cọp, lúc này yếu ớt làm người ta không quen. Tô Dạng Nhiên dùng khăn giấy lau mấy giọt nước mắt vô thức chảy ra, lắc đầu, “Không cần đâu, lát nữa tớ đi mua thuốc uống là được rồi.”
“Tụi tớ đi với cậu nhé?” Trần Trừng nói.
Tô Dạng Nhiên không từ chối, vì vậy bốn người thu dọn sách vở, ra khỏi phòng học. Trần Trừng đi trước, nhưng vừa ra khỏi cửa cô ấy đã ngây người. Bởi vì cô ấy đột nhiên dừng lại làm mấy người phía sau cũng dừng theo.
“Trừng Trừng, sao vậy?” Thái Viện hỏi.
“Thẩm…. Thẩm…”
“Cái gì Thẩm?” Thái Viện nhô đầu ra, giây kế tiếp cất giọng ngạc nhiên, “Đàn anh Thẩm?”
Thẩm Quyến? Sau khi nhận ra, Tô Dạng Nhiên lập tức đội mũ lên, bây giờ mặt cô chắc chắn khó coi, không được để anh thấy.
Thẩm Quyến lập tức thấy Tô Dạng Nhiên đang núp sau lưng mọi người, anh ôn tồn hỏi: “Mọi người chuẩn bị đi đâu à?”
Ba người lúc này có hơi thụ sủng nhược kinh, không ngờ đàn anh Thẩm lại dịu dàng nói chuyện với bọn họ, vì vậy các cô gái không chút do dự đem bán bạn mình, “Dạng Nhiên bị cảm, tụi em đi cùng cô ấy đến tiệm thuốc.”
Thẩm Quyến cười với ba người, “Tôi đi với em ấy.”
“Hả?” Ba người ngơ ra. Ngay cả Tô Dạng Nhiên cũng ngây người, cô ngẩng đầu nhìn anh. Thẩm Quyến thấy đôi mắt và mũi cô đỏ ửng, rất đáng thương.
Cuối cùng Trần Trừng phản ứng mau, kéo Tô Dạng Nhiên đang đứng phía sau rồi đẩy tới cạnh anh, “Vậy thì nhờ đàn anh, chúng em đi về trước.”
“À, đúng, nhờ anh.” Thái Viện cũng phản ứng lại. Chỉ có Tạ San San là chậm nhất, nhưng cô ấy đã bị Trần Trừng và Thái Viện kéo đi. Tô Dạng Nhiên nhìn ba người đang bước đi cực nhanh, muốn kêu cũng không kịp.
“Đi thôi.” Giọng anh cất lên.
“Đi?” Tô Dạng Nhiên hơi choáng váng, “Đi đâu ạ?”
“Mua thuốc.”
“À.”
Tô Dạng Nhiên đi theo bên cạnh anh, hai người đi ra cổng trường, cô đột nhiên nhận ra dù mình đi nhanh hay chậm, cô đều có thể bắt kịp anh, Thẩm Quyến đang phối hợp tốc độ bước đi của cô, lúc này mới hơn năm giờ, trong sân toàn là học sinh.
Thẩm Quyến và Tô Dạng Nhiên là hai gương mặt không hề xa lạ với học sinh trong trường. Mọi người đều biết có một em gái lớp mười đang thích một anh trai lớp mười một, bọn họ cũng thường xuyên thấy cô đi theo sau lưng anh, đúng vậy, là sau lưng, nhưng hôm nay hai người lại sóng bước bên nhau, người thông minh nhìn một lần là thấy Thẩm Quyến đang thả chậm bước chân, sự việc này làm mọi người kinh động, chẳng lẽ anh bị chinh phục rồi?!!
Ra khỏi cổng, hai người lập tức tới tiệm thuốc, Thẩm Quyến mua thuốc cho cô, thuận tiện hỏi xin nhân viên tiệm một ly nước ấm.
“Nước còn nóng, chờ một lát đi.”
Tô Dạng Nhiên gật đầu, hai người ngồi trên băng ghế trước cửa tiệm thuốc.
Thẩm Quyến cúi đầu nhẹ nhàng lắc ly nước ấm, hết sức chú tâm, Tô Dạng Nhiên nhìn cảnh này, tim hơi rung động, cô nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, anh đang quan tâm em phải không?”
Thẩm Quyến nhìn cô, ánh mắt luôn bình tĩnh bỗng nhiên xao động, nói: “Em bị cảm tôi cũng có trách nhiệm.”
Khóe miệng Tô Dạng Nhiên cong lên, “Em rất vui.”
“Hả?”
“Dù vì cái gì, miễn là anh quan tâm em, em đều rất vui.” Giống như chỉ cần ngồi cạnh anh thế này, rõ ràng chưa uống thuốc nhưng cảm giác khó chịu do bệnh gây ra biến mất không còn dấu vết.
Trong mắt anh thoáng qua tia khác thường, nước lắc nãy giờ cũng ấm rồi, anh đưa nước ấm cho cô, “Không nóng nữa.”
Đưa nước xong, Thẩm Quyến lại giúp cô bóc thuốc ra lòng bàn tay, “Em uống thuốc đi.”
Tô Dạng Nhiên bỏ thuốc vào miệng, lại uống một hớp nước, lúc này thuốc mới trôi xuống.
“Uống hết nước còn thừa trong ly đi.” Thẩm Quyến dặn dò. Tô Dạng Nhiên nghe uống hết nước trong ly.
“Thuốc này sáng tối đều phải uống, biết chưa?”
Tô Dạng Nhiên gật đầu, “Biết rồi.”
“Ừm.” Anh đưa túi thuốc cho cô. Tô Dạng Nhiên đem bỏ vào cặp.
Bởi vì chuyện lần trước, mọi người ai cũng nghĩ Thẩm Quyến bị Tô Dạng Nhiên chinh phục rồi, nhưng sau đó hai người lại một đuổi một chạy, việc này làm người ta nghĩ không ra. Gần tới thi cuối kì, mọi người cũng không còn tâm tư mà suy nghĩ nữa, thi cử vẫn là quan trọng nhất.
Thời tiết Tân Xuyên càng ngày càng lạnh, áo bông che kín cả người. Buổi thi cuối cùng kết thúc, bên ngoài tuyết rơi.
“Dạng Nhiên, tuyết rơi kìa.” Trần Trừng hưng phấn nói với cô. Tô Dạng Nhiên nhìn bông tuyết lả tả bay, khóe miệng từ từ cong lên, “Đây là tuyết đầu mùa.”
“Mới vừa thi xong thì tuyết rơi, hay quá.”
“Dạng Nhiên, Trừng Trừng!”
Thái Viện và Tạ San San ở một trường thi khác, nộp bài xong nhanh chóng chạy tới.
“Tuyết rơi rồi!” Trên lầu không biết là ai kêu một tiếng, từ từ, toàn bộ học sinh đều bắt đầu ồn ào lên. Tạ San San mò từ trong túi ra một nắm kẹo, “Ăn không?”
“Kẹo sầu riêng?”
“Vừa nãy ở bên kia Chu Vân Vân có cho tớ.”
Ba người không khách khí cầm mấy viên, một nắm kẹo bị chia sạch.
“Chúng ta ra ngoài ăn lẩu không?” Trần Trừng đề nghị.
“Tớ không đi đâu, tớ còn phải về kí túc xá thu dọn hành lý.”
“Gấp như vậy à?”
“Hôm nay tớ phải về nhà rồi, ba tớ sẽ đón tớ.”
“Ba cậu cưng cậu thật.” Tạ San San mặt đầy hâm mộ nói, ba của Dạng Nhiên hai tuần một lần đều định kỳ tới trường học thăm cô, dẫn cô đi ăn cơm, còn thường mang cho phòng kí túc xá đồ ăn ngon, mấy người bạn cùng phòng đều thích ba cô.
Tô Dạng Nhiên cười, “Lúc lên tớ sẽ đem đồ ăn ngon cho các cậu.”
“Được rồi, thôi nhé.”
“Ok.”
Ba cô gái đi ra ngoài ăn lẩu, Tô Dạng Nhiên về thu dọn hành lý, vì vậy bốn người chia làm hai ngã.
Dọn đồ xong, cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ. Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một lát rồi kéo vali đi tới kí túc xá nam. Cửa túc xá bây giờ đầy người, cô nhìn sơ qua là thấy người quen.
“Đàn anh Phương!”
Phương Cận nghe có người kêu tên mình, lập tức dựa vào âm thanh nhìn qua, thấy một bóng người đứng đó. Cậu ta đi tới, “Đàn em Tô?”
“Đàn anh Phương, anh Thẩm Quyến về nhà chưa ạ?”
“Thẩm Quyến hả? Chưa đâu, ngày mai cậu ta đi về với anh.”
“Vậy bây giờ anh ấy đang ở trong kí túc xá ạ?”
“Ừ, hôm nay em về nhà à?”
“Vâng ạ.”
“Muốn anh gọi cậu ấy giúp không?”
“Vậy thì cảm ơn anh Phương.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, em ở đây chờ nhé.” Đâu phải ai Phương Cận cũng giúp, nếu không Thẩm Quyến chắc chắn nghỉ chơi với anh.
“Vâng.”
Phương Cận đẩy cửa phòng đã thấy Thẩm Quyến ngồi ở đầu giường xem sách, anh gọi, “Lão Thẩm, ở dưới có người tìm cậu kìa.”
Thẩm Quyến không hề ngẩng đầu.
“Đàn em Tô tìm đó.”
Thẩm Quyến cầm sách nhìn Phương Cận. Phương Cận không nhịn được bật cười, đúng là tiêu chuẩn kép, “Đàn em Tô ở dưới chờ cậu đó, bên ngoài còn có tuyết nữa, cậu mau xuống đi.”
Tô Dạng Nhiên cảm thấy hơi lạnh vì vậy đưa tay cho vào túi, đột nhiên chạm phải cục kẹo sầu riêng Tạ San San cho, cô vừa chờ vừa lột một viên bỏ vào miệng. Thẩm Quyến ra ngoài, thấy Tô Dạng Nhiên đang đứng cạnh vali hành lý, anh đi tới, cô cũng nhìn thấy anh, phất phất tay, “Đàn anh!”
Sau khi đến gần, Thẩm Quyến ngửi thấy một mùi quen thuộc, anh nhíu mày, “Em ăn gì vậy?”
“Kẹo sầu riêng đó, anh muốn ăn sao?” Vừa nói Tô Dạng Nhiên vừa móc trong túi ra ba viên đưa anh. Thẩm Quyến lui về sau một bước, “Không ăn.”
“Anh không thích hả?”
Thẩm Quyến mím môi, Tô Dạng Nhiên lập tức hiểu ra, cô nhét kẹo vào túi lại.
“À.” Tô Dạng Nhiên liếc nhìn người đi tới đi lui, nói: “Đàn anh, chúng ta đến đó nói chuyện đi.”
Thẩm Quyến nhìn tuyết trắng trên đầu cô, gật đầu, “Đi thôi.”
“Em nói đi.”
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là lát nữa em phải về nhà, nghỉ đông không gặp anh được, nên muốn tới nhìn anh một lúc.”
Lúc cô nói chuyện, Thẩm Quyến có thể ngửi được mùi sầu riêng rất rõ ràng. Nếu là người khác chắc chắn anh sẽ bỏ đi, nhưng người trước mặt là cô, anh lại rất kiên nhẫn đứng một chỗ. Thẩm Quyến nhàn nhạt hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
“Vâng, chỉ vậy thôi.” Tô Dạng Nhiên lại hỏi: “Đàn anh, em theo đuổi anh một học kì rồi, anh có thích em chút nào không?”
Thẩm Quyến chợt giật mình, không trả lời cô. Giọng Tô Dạng Nhiên hơi trầm xuống, “Vẫn chưa thích ạ?”
Thẩm Quyến nghĩ là cô sẽ thất vọng, nhưng giây tiếp theo cô lại ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng lộ rõ nụ cười, “Không sao, học kỳ sau em sẽ cố gắng thêm.”
Thẩm Quyến: “…..”
Đột nhiên di động trong túi rung lên, Tô Dạng Nhiên nhìn thử, người gọi tới là ba cô.
Cô cắn môi, giống như đang đắn đo, cô không nghe điện thoại mà thả nó lại vào túi. Tô Dạng Nhiên buông vali hành lý, bước tới hai bước, trong mắt thoáng qua một tia ranh mãnh, “Đàn anh, em có thể xin anh một món quà nghỉ đông không?”
“Quà gì?”
Tô Dạng Nhiên đột nhiên cười lên, sau đó dùng sức kéo cổ áo anh xuống, nhón chân lên. Thẩm Quyến không phòng bị, dĩ nhiên là khom lưng, giây tiếp theo, một đôi môi mềm mại dính vào, mùi sầu riêng quen thuộc tràn ngập khoang miệng, trong nháy mắt đó, đầu óc anh trống rỗng.
Môi của Thẩm Quyến rất mềm, có hơi lạnh. Vừa chạm vào liền tách ra, nhanh chóng.
Chờ anh hồi hồn, người gây ra họa đã kéo vali hành lý chạy được một đoạn. Anh vẫn còn ngây ra, trên môi còn lưu lại hơi ấm, cảm giác mềm mại kia vô cùng rõ ràng. Anh sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia. Cô đứng đó, nụ cười đầy ranh ma, anh nghe cô nói.
“Thẩm Quyến, tựu trường gặp lại nhé.”
– HOÀN –