Editor: wioo
Tô Dạng Nhiên đi vào, trong tiệm không có ai nên cô nhìn một cái đã thấy Khương Linh ngồi đó, bốn mắt nhìn nhau. Khương Linh vẫy tay, cô lễ phép gật đầu sau đó đi tới, ngồi đối diện ông, "Chú, chú tìm cháu ạ?"
Khương Linh cười ôn hòa, nói: "Ừ, đột nhiên chú tìm cháu có gây khó khăn cho cháu không?"
Tô Dạng Nhiên mím môi cười, lắc đầu, lại hỏi: "Không biết chú tìm cháu có chuyện gì không ạ?"
Khương Linh nhìn cô nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, lần trước thấy cháu ở Yên Thành, biết cháu là bạn gái tiểu Quyến nên muốn gặp cháu."
Tô Dạng Nhiên rũ mắt, mỉm cười gật đầu.
"Hai đứa biết nhau lâu chưa?"
Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Mười một năm ạ."
Khương Linh kinh ngạc, "Mười một năm?"
Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Dạ."
"Vậy hồi cấp ba hai đứa đã bắt đầu mối quan hệ rồi?" Khương Linh không dám tin. Tô Dạng Nhiên lắc đầu, "Không phải ạ, mặc dù tụi cháu biết nhau mười một năm nhưng có một khoảng thời gian xa cách."
Lúc này ông mới hiểu ra, gật đầu một cái, "Thì ra là vậy à."
"Dạ."
Khương Linh nghiêm túc quan sát cô, nói thật, ông rất ưng cô gái này, hôm nay Khương Linh muốn gặp Tô Dạng Nhiên là vì ông cảm thấy chắc chắn cô chiếm vị trí không nhỏ trong lòng tiểu Quyến. Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng ông rất hiểu con, đứa con trai này trưởng thành từ nhỏ, tính cách độc lập, rất ít ai được nó đặt trong lòng, mà người đó tuyệt đối rất được coi trọng, nghĩ đến sự lãnh đạm và hời hợt của Thẩm Quyến, ông vừa thấy mất mác vừa không biết làm sao.
"Từ nhỏ tiểu Quyến đã rất thông minh, chững chạc hơn so với bạn cùng lứa tuổi, làm gì cũng không cần ba mẹ lo lắng." Lúc nói câu này, trong mắt ông tràn ngập sự vui vẻ yên tâm và kiêu ngạo.
Tô Dạng Nhiên thấy nhưng không thể nào chia sẻ sự vui vẻ với ông, cô chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì trên cõi đời này không có người nào tự dưng chính chắn, phải trải qua sự việc thế nào rồi mới mạnh mẽ được thì chỉ có bọn họ biết.
"Tiểu Quyến là một đứa bé ngoan, mặc dù chú và nó không có thời gian bên nhau nhiều nhưng chú tin người nó thích cũng xuất sắc như nó, coi như là bậc phụ huynh, nếu hai đứa có thể bên nhau dài lâu, chú vô cùng chúc phúc."
Tô dạng nhiên nhấp môi, theo lý mà nói khi cô và Thẩm Quyến bên nhau, được phụ huynh chúc phúc đáng lẽ cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm trước anh kể, ánh mắt và vẻ mặt cũng khiến cô đau lòng, cô không còn bất kỳ cảm tình gì với người đối diện nữa, nhiều lắm là chỉ có thể cư xử như người bình thường.
"Dạ, cảm ơn chú." Tô Dạng Nhiên lễ phép lên tiếng.
"Vậy..." Khương Linh do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi, "Dì Thẩm của con bây giờ thế nào?"
Bàn tay Tô Dạng Nhiên đặt trên đầu gối hơi rụt lại, cười nói: "Tốt lắm ạ."
Khương Linh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, bà ấy khỏe là chú yên tâm rồi."
Tô Dạng Nhiên cúi đầu khẽ cười, nói thật, cô coi thường nhất những người đàn ông như thế này, rõ ràng là ông làm tổn thương dì ấy nhưng vẫn làm ra vẻ áy náy, nếu áy náy sao lúc ấy còn vô tình hờ hững, dứt khoát ra đi, dù là đàn ông hay phụ nữ, họ đều thích lấy tình yêu ra ngụy trang để đi tổn thương người vô tội, cô đột nhiên không muốn tiếp tục ngồi đây nữa, vậy nên nói: "Chú, nếu chú không còn gì cần nói thì cháu xin phép đi trước ạ."
Khương Linh nhìn cô, "Chú biết tiểu Quyến rất coi trọng cháu, chú cũng biết có thể nó đã nói chuyện ngày đó cho cháu nghe, nhưng chú vẫn hy vọng cháu có thể giúp chú khuyên nó, hơn nữa cháu cũng có thể ra nước ngoài cùng tiểu Quyến, chú có thể mua nhà cho hai đứa, mọi chuyện xong hết thì..."
Tô Dạng Nhiên không nhịn được bật cười, "Chú Khương, cháu không hiểu tại sao chú phải đưa ra yêu cầu như vậy? Chú cảm thấy dựa vào đâu mà cháu phải giúp chú?"
"Chú biết chú làm vậy không đúng nhưng chú không còn cách nào cả, chú sẽ bù đắp cho hai đứa, chú sẽ..."
"Bù đắp?" Tô Dạng Nhiên đột nhiên cảm thấy khó khăn, khó khăn vì ông là ba của bác sĩ Thẩm, "Chú Khương, có ai đã nói chú rất ích kỷ chưa?"
Khương Linh sững sốt, đã có người nói ông như vậy rồi, Thẩm Lan Du nói, tiểu Quyến cũng nói, ông thừa nhận mình là người ích kỷ, nhưng ông không có lựa chọn khác, "Chú biết con có ấn tượng không tốt với chú nhưng khi đến tuổi của chú, con sẽ phát hiện trên đời này có rất nhiều chuyện không thể không làm, con không muốn cũng phải lựa chọn."
Tô Dạng Nhiên cười lạnh, "Cho nên đến bây giờ chú vẫn cảm thấy mọi chuyện đều do chú bị ép? Kết hôn với dì Thẩm là do có người ép? Sinh bác sĩ Thẩm là có người ép? Lạnh nhạt với vợ mình là có người ép? Nɠɵạı ŧìиɧ là có người ép? Uy hϊếp dụ dỗ vợ là có người ép? Mười bảy năm qua không nghe thấy không hỏi thăm bác sĩ Thẩm là có người ép? Đến giờ vẫn có người ép được chú? Nếu đúng thật là vậy thì cháu chỉ có thể nói một câu, đời này của chú thật thất bại."
Khương Linh bị chuỗi câu liên tiếp của cô làm đơ ra, Tô Dạng Nhiên cũng không cho ông cơ hội phản ứng, tiếp tục nói: "Làm gì có người ép chú, tất cả là do chú hèn yếu, ích kỷ dối trá, chú máu lạnh tìm một lí do để ngụy biện mà thôi. Một người nếu không muốn thì trời có sập cũng sẽ không làm, nếu chú đã lựa chọn thỏa hiệp thì nên có trách nhiệm với sự chọn lựa của mình, chú không có tư cách đi tổn thương một người vô tội. Chú đã phá hủy hôn nhân của một người phụ nữ, phá hủy tuổi thơ một đứa trẻ, nói khó nghe thì người như chú không xứng làm ba. Vậy nên cháu không thể hiểu chú còn mặt mũi gì mà tới tìm bác sĩ Thẩm, hỏi thăm dì Thẩm, thậm chí nhờ cháu giúp chú khuyên Thẩm Quyến. Nếu cháu là chú, cháu đã tìm kẽ hở dưới đất để chui vào rồi. Phải làm chú thất vọng rồi, chú đến tìm cháu là một quyết định sai lầm."
"Nếu chú còn có đạo đức của một con người thì hy vọng sau này chú sẽ không đến tìm bác sĩ Thẩm nữa, đừng quấy rầy gia đình anh ấy, chú không thương anh ấy nhưng cháu thương, chú không đau lòng nhưng cháu đau lòng. Có lẽ chú cảm thấy cháu nói chuyện khó nghe nhưng cháu không thể nào nói chuyện tử tế lễ phép với chú được nữa. Chú cũng không cần dùng cái danh cha ruột Thẩm Quyến để ra uy, bác sĩ Thẩm nhận chú nên chú mới là cha, anh ấy không nhận thì chú chỉ là một người xa lạ mà thôi, cái gì cần nói cháu đã nói xong, cuộc gặp mặt của chúng ta hôm nay đến đây là có thể kết thúc."
Tô Dạng Nhiên nói xong, cầm túi không do dự xoay người rời đi, cô không thể ở đây được nữa. Cô sợ mình phải nghe ông ấy nói nữa, sợ không cầm lòng được mà tạt thẳng tách cà phê vào mặt ông, thậm chí là xô bàn.
Tô Dạng Nhiên đi ngang qua trợ lý tiểu Trần, tiểu Trần theo bản năng lui về sau một bước, thậm chí là cúi đầu xuống, sự áp bức này hôm qua anh ta vừa cảm nhận một lần, bây giờ lại một lần nữa, hơn nữa còn mạnh hơn lần trước. Mấy câu Tô Dạng Nhiên vừa nói anh ta cũng nghe thấy, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô Tô này là người lớn gan nhất anh ta từng gặp, từ trước đến giờ chưa có người nào dám làm nhục thậm chí là chà đạp mặt mũi Khương tổng, anh ta không sợ hoảng sao được.
Tô Dạng Nhiên hoàn toàn đi khuất anh ta mới dè dặt ngẩng đầu nhìn Khương tổng. Ông ấy không nhúc nhích ngồi ở đó, vẻ mặt thất hồn lạc phách giống như khi cậu chủ bỏ đi ngày hôm qua vậy, thậm chí còn tệ hơn. Khương tổng giống như rơi vào ác mộng, vì vậy anh ta do dự một lúc, không lập tức bước tới.
******
Thái Nguyệt tiễn đạo diễn Trần về còn thấy cô ngồi đó ngơ ngẩn nên đi lên nói: "Hi Hòa, vai nữ số bốn có vẻ không có duyên rồi, nhưng trong tay chúng ta còn tài nguyên tốt hơn, không cần gấp gáp."
Lục Hi Hòa đã thành lập phòng làm việc riêng của mình, dưới tay cũng ký hợp đồng với mấy nghệ sĩ có danh tiếng, vì là bà chủ nên cô phải lên kế hoạch cho bọn họ, giành tài nguyên, mà《 Ngắm trăng trên thành》 của đạo diễn Trần chính là một dự án đặc biệt tốt, trong đó có một vai nữ số bốn khá ổn, cô muốn đưa Triệu Tri Chỉ vào nhưng ai ngờ vai này đã thuộc về người khác.
Lục Hi Hòa dường như không nghe Thái Nguyệt nói, ánh mắt cô chú ý vào người đàn ông đó, cô vẫn luôn cảm thấy em trai mình lớn rất đẹp nhưng nét đẹp đó không giống Thẩm Lan Du, bây giờ thấy ông ấy thì đã hiểu, cô cứ nghĩ tính cách tốt của Thẩm Quyến là di truyền từ cha, nhưng đây thật sự là cha em ấy sao?
"Bà cô của tôi ơi?" Thái Nguyệt lại kêu một tiếng nhưng chợt thấy đôi mắt Hi Hòa đỏ ửng, cô ấy hết hồn, "Hi... Hi Hòa, em sao vậy?"
Lục Hi Hòa thu hồi ánh mắt, đứng lên, "Không sao, đi thôi."
Thái Nguyệt theo sát sau lưng, nhìn bóng lưng Lục Hi Hòa, ánh mắt cô ấy rõ ràng đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy, đâu có giống không có chuyện gì. Chẳng lẽ vì chuyện hợp tác hôm nay không suôn sẻ? Nhưng bà chị này đâu phải người sẽ vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà buồn lòng? Chắc chắn không thể, nhưng không phải chuyện này thì còn chuyện gì đâu chứ? Thái Nguyệt không nghĩ ra.
Sau khi lên xe, Lục Hi Hòa đội mũ lưỡi trai lên, che mắt lại, sau đó dựa vào ghế. Cô suy nghĩ lại đoạn nói chuyện mình vừa nghe được, những lời của Tô Dạng Nhiên tự động chạy ra trong đầu. Từ cuộc nói chuyện Hi Hòa hiểu đại khái, cô cảm thấy đau lòng vì Thẩm Quyến có một người cha như thế.
Đồng thời Hi Hòa cũng nhìn thấy một Tô Dạng Nhiên khác, cô chưa từng thấy cô ấy như vậy. Không thể phủ nhận những câu nói vừa nãy đã nói lên đáy lòng Hi Hòa. Tô Dạng Nhiên muốn bảo vệ Thẩm Quyến. Hi Hòa đột nhiên hiểu tại sao em trai mình lại thích cô ấy đến vậy rồi, cô gái như thế có người nào mà không thích chứ?