"Hạ, tại sao chị lại thích màu xanh biếc như vậy?"
Sáng sớm, Kỷ Ngữ Đồng đứng ở trong phòng, đánh giá hết thảy bài biện chung quanh, sau đó ngồi chồm hổm xuống, đưa tay vuốt lấy cây Diệp Tử xanh biết to lớn trong góc tường, trên vẻ mặt mang theo rất nhiều hứng thú.
"Bởi vì màu xanh biếc sức sống bừng bừng, tượng trưng cho sinh mệnh. Chị thích những thứ cùng thực vật màu xanh biếc, tỷ như tảng đá trong khe cùng cỏ nhỏ, còn có dây trường xuân năng lực phi phàm leo lên, ở trong đất cằn cỗi cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành Tiên Nhân Chưởng, sinh mệnh bọn chúng ương ngạnh, vốn có thể mang cho chị một chút nghị lực." Giang Hạ ngồi ở trên giường, hai tay chống phía sau, khẽ quay đầu, thần sắc thật tình đến có chút khả ái, suy nghĩ một chút, vừa cười bổ sung nói: "Còn có, mạng của chị và trong cuộc sống của chị, có quá nhiều thứ xám xịt, chị chỉ muốn thoát khỏi, màu xanh biếc, là một loại màu sắc rất đặc biệt, rất đẹp, rất rõ ràng, thị giác ngắm nhìn cũng sẽ thích, cũng sẽ mang đến tâm hồn vui vẻ, không phải sao?"
"Ừ, hiện tại khẩu khí nói chuyện hiện tại của chị, có điểm giống một lão sư, nghiêm trang." Kỷ Ngữ Đồng nghe nàng thao thao bất tuyệt, cau cái mũi đáng yêu, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười ngọt ngào, nàng đi tới bên cạnh Giang Hạ, hai tay đáp ở trên cổ của nàng, cười nói: "Chị biết không, chị làm cho người em cảm giác, cũng giống như là một buội thực vật, thật giống như cả người tràn đầy sức sống a."
"Là vậy sao? Chị như buội thực vật nào?" Mặt Giang Hạ khó khăn lắm kề lên bộ ngực nàng, nơi càm truyền đến cảm xúc mềm mại như có như không, trong mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt chọc người khẽ loạn, nàng ngửa đầu nhìn Kỷ Ngữ Đồng, tim đập khẽ loạn.
Kỷ Ngữ Đồng khẽ suy tư, trong mắt dạng lên một vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nói: "Giống như Bạch Dương, giống như một buội Dương Thụ trắng, rất cao, rất cao ngất, tinh thần phấn chấn bồng bột, thanh tân chói mắt." Nói tới đây, nàng cười ra tiếng: "Noãn Noãn luôn nói, chị cùng Tiểu Chu, vô luận lúc nào, cũng đứng nghiêm, cùng mấy người khác đứng chung, làm cho người ta chịu không được, nàng nói chị và hắn nếu mặc quân trang, nhất định sẽ nhìn rất uy."
"Đây rốt cuộc là đang khen hay đang chê a?" Sắc mặt Giang Hạ khẽ biến xanh lè, bất mãn hừ nhẹ: "Đây không phải là học võ thuật ư, không đứng thẳng chính mình cũng khó khăn phòng bị."
"Đương nhiên là khen rồi a." Kỷ Ngữ Đồng nhẹ nhàng cười một tiếng, dường như trấn an sờ sờ tóc của nàng, khẽ do dự một chút, ở trên trán của nàng hôn một cái, Giang Hạ ngơ ngác nhìn nàng, giống như tiểu hài tử chiếm được một viên đường làm phần thưởng, tức khắc ngay cả đuôi lông mày khóe mắt cũng giãn ra.
Nụ cười của nàng, là sạch sẽ hồn nhiên như vậy, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Kỷ Ngữ Đồng có chút xuất thần nhìn nàng, sau đó ôm lấy nàng, đem càm đặt tại trên vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Hạ, với mọi người, cũng thích đem người mình yêu ra so sánh, nhưng là so sánh xinh đẹp thừa, là em quá nhu nhược. Em lại thích đem chị so sánh như cây cỏ, bởi vì chị tựa như một thân cây của em, vô luận ở địa phương nào, chỉ cần có thể gặp lại chị, em liền đặc biệt an tâm. . ." Nàng lẩm bẩm nói, giọng nói tựa như một loại nhạc cụ nào đó, trầm bỗng du dương.
Giang Hạ lại cười lớn lên, nửa đùa nửa giỡn nói: "Là vậy sao? Kia nếu như theo lời của em nói, em cũng chính là ánh sáng của chị, em để cho thế giới của chị cũng trở nên sáng rực, biết không?" Vừa nói vừa đưa tay ra ôm lấy nàng, hai người liền ngã ở trên giường.
"Hạ, còn phải đi xuống ăn điểm tâm mà, còn có chuẩn bị đi học rồi, không náo loạn có được hay không?" Kỷ Ngữ Đồng vừa lấy tay chống đỡ giường, vừa khẽ cười lấy dụ dỗ giọng nói hiểu rõ khuyên nàng, Giang Hạ hôn lấy nàng một cái, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, ánh sáng lé lên trong tròng mắt nhìn thẳng nàng, miệng khẽ mân mê: "Còn có một chút thời gian, bảo bối, ta chỉ muốn hôn nhẹ."
Trên vẻ mặt nàng toát ra một ít làm nũng, để cho Kỷ Ngữ Đồng không cách nào cự tuyệt, chỉ đành phải cúi đầu, chuồn chuồn lướt nước dường như hời hợt ở môi nàng hôn một cái. Nhưng là Giang Hạ đối với cái loại hôn lướt qua này rồi dừng lại hiển nhiên không hài lòng, một tay thủ sẵn eo nhỏ của nàng, một tay chống về phía sau giường, thân thể khẽ ngẩng, Như bức ảnh động đuổi theo nàng, lần nữa cuốn lấy cánh môi ngọt ngào của nàng, đầu lưỡi linh hoạt cạy lấy hàm răng nàng đang dò xét đi vào, giống như đói mυ'ŧ hút lấy chất lọng có hương vị ngọt ngào trong khoang miệng nàng. Kỷ Ngữ Đồng thân thể như theo ý thức leo lên nàng, hàng phục đáp lại nụ hôn của nàng.
Môi của nàng, da thịt của nàng, đều có được cảm xúc tuyệt vời nhất, du͙ƈ vọиɠ trong lòng Giang Hạ dễ dàng bị đốt, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, vừa cùng nàng triền miên, hai tay đã không tự kìm hãm được ở lưng eo nàng đầu hàng mà di chuyển.
"Hạ. . ." Kỷ Ngữ Đồng bị nàng xoa nắn thân thể dần như nhũn ra, không nhịn được nhẹ giọng gọi tên của nàng, nhưng là âm thanh của sự chịu đựng hơn là ý tứ ngăn cản, giờ phút này nghe ra lại giống như là khó nhịn mà rêи ɾỉ. Giang Hạ giống như nhận lấy được sự khích lệ nào đó, càng phát ra nhiệt tình như lửa, bỗng nhiên một phát quay mình, đem nàng áp ở dưới người mình, tay phải đã vươn vào trong y phục của nàng, cách áσ ɭóŧ đã chiếm hữu lấy ngực nàng.
Kỷ Ngữ Đồng hít sâu một hơi, phút chốc mở mắt, muốn đè lại tay nàng, run giọng ngăn cản: "Hạ, không nên. . ."
Hai gò má Giang Hạ nóng như lửa hồng, đang ở cổ nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng, hô hấp dồn dập, tựa như muốn nói cái gì, rồi lại dường như nói không nên lời. Kỷ Ngữ Đồng cũng là sắc mặt hồng nhuận, lại cố kiềm nén mà lên tiếng: "Hạ, không nên như vậy, được chứ?"
Giang Hạ nhìn nàng chốc lát, ửng hồng trên mặt dần dần rút đi, ánh mắt cũng chầm chậm trở nên thanh minh, nàng đưa tay từ trong quần áo rút ra, ánh mắt tựa hồ có chút không dám nhìn nàng, cúi đầu nói: "Ngữ Đồng, thật xin lỗi."
Trong giọng nói của nàng mang theo chút xấu hổ, điều này hiển nhiên làm cho sâu trong tâm của Kỷ Ngữ Đồng hiển lên bất an, cho nên nàng đưa tay bưng lấy mặt Giang Hạ, có chút bối rối nói sang chuyện khác: "Không cần nói xin lỗi, chúng ta. . . Chúng ta phải đến trường thôi, muộn rồi."
"Ừ." Giang Hạ tung mình ngồi dậy, sau đó đưa tay đưa về phía nàng: "Đứng lên đi."
Kỷ Ngữ Đồng dắt tay nàng, đi theo ngồi dậy, ánh mắt của nàng, vẫn có chút bất an, ấp úng nói: "Hạ, ta. . . Em.. Em không phải là. . ."
"Cái gì cũng không cần nói, không có quan hệ." Giang Hạ hướng nàng khẽ mỉm cười, đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi trường học."
Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng một chút, thấy nàng không có vẻ gì dị thường, một lòng để xuống, gật đầu, đứng lên, kéo tay nàng ra khỏi gian phòng.
Hòa hảo sau cuộc sống, là vô cùng ngọt ngào. Cho dù có một chút mất hứng làm nhạc đệm, lâu ngày cũng không đả thương đến tình cảm của các nàng, tóm lại, người bên cạnh mà quen thuộc một chút cũng biết Giang Hạ là đang cùng Kỷ Ngữ Đồng nói yêu đương.
Tất cả mọi người kinh ngạc thấy được biến hoá của Giang Hạ, đoạn tình yêu này, làm cho nàng giống như thoát thai hoán cốt.
Đầu tiên, cả người nàng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Tiếp theo, nàng bắt đầu biết làm một chút chuyện tình mà trước kia cho tới bây giờ chưa làm qua, Khang Trữ giễu cợt nàng bỗng nhiên lại biến thành như thánh Mẫu.
Tỷ như, nàng hiện tại mỗi ngày buổi trưa cũng sẽ bỏ lại bằng hữu, đi phòng học của Kỷ Ngữ Đồng đợi nàng cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa trừ Cam Minh Châu cùng mấy người bạn tốt ra, nàng cũng sẽ cố ý cùng nữ sinh duy trì một chút khoảng cách, đám người Tiêu Dương gọi điện thoại tới, nàng cũng không nhận, luôn kề sát bên bận tâm cảm thụ của Kỷ Ngữ Đồng. Cuối tuần, nàng có dành ra một ít thời gian cùng Kỷ Ngữ Đồng đi dạo phố, còn theo nàng đi ăn một chút đồ ngọt vốn dĩ mình không thích, thỉnh thoảng nàng còn đưa một chút vật phẩm trang sức nhỏ xinh cho Kỷ Ngữ Đồng, cho nàng một kinh hỉ. Thậm chí, nàng có phụng bồi Kỷ Ngữ Đồng cùng nhau học tập Anh ngữ, cùng nàng cùng nhau nhớ từ đơn...
Tóm lại, Kỷ Ngữ Đồng rất hạnh phúc, mặc dù có lúc nhớ tới chuyện sau tốt nghiệp trung học sẽ phải chia lìa, nội tâm vẫn là có quấn quýt. Nhưng là trong khoảng thời gian này, cảm giác đắm chìm bên trong bể tìnhc, đúng là làm cho nàng rất hưởng thụ.
Nhưng là từ ngày đó, nàng cự tuyệt Giang Hạ tiến thêm một bước thân mật, Giang Hạ liền không còn hành động hay ngôn ngữ quá kiếm soát, mỗi ngày chẳng qua là lệ hôn nhẹ bảo bảo, lúc bắt đầu nàng cảm thấy an tâm, sau nghĩ lại lại có chút bất an.
Cho nên, có ngày nàng không nhịn được hỏi Dương Noãn Tô: "Noãn Noãn, ngươi cùng Tiểu Chu ca, thật không có hành động quá mức cho phép sao?"
"Cái gì?" Dương Noãn Tô kinh ngạc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi cùng Giang ác ma có sao?"
"Không có mà, chẳng qua là. . . Chẳng qua là thời điểm nàng hôn ta, ôm ta, ta sẽ rất có cảm giác, có đôi khi. . . Cũng chẳng phải muốn cự tuyệt nàng... Mặc dù, ta vẫn đem chuyện đó thấy rất trọng yếu, thậm chí thánh khiết, Noãn Noãn, ngươi có thể sẽ cảm thấy này có chút điên cuồng, trong lòng ta đã nhận định yêu Giang Hạ, ta hi vọng nàng có thể cùng ta bầu bạn cả đời người." Kỷ Ngữ Đồng có chút không kiểm soát được, bút trong tay vô ý thức chuyển động, lông mi thật dài khẽ rủ xuống: "Ta nghĩ. . . Ta nghĩ nội tâm ta là nguyện ý đối với nàng không có chút nào giữ lại, chẳng qua là, cảm thấy hiện tại không thích hợp, nhưng lại sợ nàng để ý. Ai, ta cũng không rõ ta đang nói cái gì..."
"Cái gì? Để ý cái gì? Ngươi nhận định cùng Giang Hạ bầu bạn cả đời, ta cũng nhận định sau này mình nhất định phải gả cho Tiểu Chu ca đây, nhưng là chỉ cần ta không muốn, hắn không phải là rất tôn trọng ta sao?" Dương Noãn Tô trừng tròng mắt, nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên đề cao thanh âm nói: "Uy, Đồng Đồng, uy! Ban đầu nhưng là ngươi nói, nữ sinh dễ căng thẳng tự ái, dưới loại tình huống này không nên tùy tiện, kể cả những thiên kim nhà giàu ngoài kia: ngàn vàng cửa làm chuẩn. Tiểu Chu ca là nam sinh nga, hắn cho dù ngủ chung một chỗ với ta, cũng có thể rất quy củ, Giang ác ma nhà ngươi là nữ sinh, chẳng lẽ làm không được sao?"
Kỷ Ngữ Đồng lấy tay nâng trán: "Ta lúc nào nói nàng làm không được rồi? Cái năng lực nghe hiểu của ngươi làm sao vậy? Ta chỉ là . . Chẳng qua là cho trao đổi ý nghĩ, ai, không nói nữa. . ."
"Ta đây không phải là lo lắng ngươi nha, cho ngươi cảnh bày ra sao." Dương Noãn Tô nhích tới gần nàng, lời nói thấm thía nói: "Ta nói rất nhiều lần, càng dễ dàng nhận được, liền càng sẽ không quý trọng, ngươi phải nhớ kỹ những lời này. Ngươi nhìn nhìn, Tưởng Tiểu Manh những người đó chính là ví dụ, Giang ác ma cùng các nàng..."
"Ngừng!" Kỷ Ngữ Đồng biến sắc, lập tức cắt đứt lời của nàng, ấm ức nói: "Đừng nói với ta những thứ này, ta không muốn nghe."
"Khụ, ta không có ý tứ gì khác a." Dương Noãn Tô vội vàng cười trừ.
Kỷ Ngữ Đồng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới nàng. Mặc dù biết rõ tình cảm của Giang Hạ cùng nữ hài tử đó cũng đã thành lịch sử lâu rồi, nhưng là chỉ cần nghĩ tới, hoặc nghe được người khác nhắc tới, trong lòng nàng cũng có chút mất mát, nhất là nghe được tên Tưởng Tiểu Manh, vô luận như thế nào, nàng là tình đầu của Giang Hạ, chuyện này thì không cách nào sửa đổi.
Dương Noãn Tô thấy nàng thật sự tức giận, tiến tới trước gót chân, lôi kéo tay nàng lắc lắc: "Được rồi, ta không phải cố ý chọc giận ngươi mất hứng nha, rồi hãy nói, những người đó cũng đã là chuyện của quá khứ, Giang ác ma bây giờ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi căn bản không cần thiết đi so đo a."
"Ngươi muốn làm nũng, hướng về phía Tiểu Chu ca nhà ngươi mà làm đi, ta không muốn mình bị đẩy vòng vòng."
"Được rồi mà, ngươi đừng mất hứng, cũng là ta đây mở miệng không tốt, chuyên không nên nói lại đi nói, ta sai lầm rồi." Dương Noãn Tô quắt miệng, đáng thương nhìn nàng, Kỷ Ngữ Đồng thấy nàng gấp gáp, nhịn cười, vẫn là không để ý tới nàng.
Dương Noãn Tô bỗng nhiên cắn răng một cái, bất cứ giá nào: "Được rồi, như vậy đi, ta cho ngươi biết một bí mật của ta, ngươi đừng nóng giận."
"Bí mật gì?" Ánh mắt Kỷ Ngữ Đồng chợt lóe, lúc này mới nghiêng đầu lại.
Dương Noãn Tô nhăn nhó một hồi lâu, mới đỏ mặt, hạ giọng nói: "Thật ra thì, ta cùng Tiểu Chu ca, cũng không có rất thuần khiết nữa, chúng ta. . . Chúng ta. . ."
"Các ngươi làm sao?" Kỷ Ngữ Đồng thấy nàng muốn nói lại không, lòng hiếu kỳ lại càng lên cao.
"Ai nha, chính là. . . Chính là chúng ta cũng đã có phương thức thân mật, ngươi cũng biết là, nam sinh cũng chỉ là động vật nửa người dưới sao. . ."
Cũng không biết Dương Noãn Tô đối với Kỷ Ngữ Đồng nói cái gì, chỉ thấy trên mặt Kỷ Ngữ Đồng đột nhiên bị lây lấy rặng mây đỏ, bịt lấy lỗ tai kêu to: "Tốt lắm, đừng bảo là! Đến bây giờ mới cho ta biết!"
Buổi tối, trong hồ bơi của trường học, ánh đèn huy hoàng, nhưng chỉ có le que vài người bơi lội có thể đếm được.
Khang Trữ mới từ dưới hồ bơi lên, cả người ướt nhẹp, cầm lấy khăn lông lau lấy cả khuôn mặt và cái đầu đang ướt nhẹp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trong hồ bơi, cái thân ảnh đang mạnh mẽ bơi lội.
Nói thật, có đôi khi nàng thật là rất hâm mộ vóc người của Giang Hạ, cao gầy thon dài, một cặp chân dài thẳng tắp mà cân xứng, cả người đường cong lưu loát mà không mất ôn nhu, ở trong nước từng cái tư thế cứ như vậy ưu mỹ mê người, quả thực có thể so với kiện tướng bơi lội.
Nàng ngơ ngác nhìn liễu một hồi lâu, từ trên mặt đất cầm lấy một lọ nước, đã uống vài ngụm, Giang Hạ đã bắt đầu bơi trở về, chỉ nghe "Rầm" một trận tiếng nước chảy, nàng từ trong nước chui ra, hướng Khang Trữ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rực rỡ, người này, bất kỳ lúc nào thoạt nhìn cũng là một bộ dạng thần thái sáng láng tràn đầy sức sống. Khang Trữ lắc đầu, cười tiến lên vươn tay ra, đem nàng kéo lên bờ.
Giang Hạ thở hổn hển, vừa cầm khăn lông lau chùi trên nước mặt, vừa cùng nàng hướng phòng thay quần áo đi.
Hai người mở ra hộc tủ của mình, lấy túi ra đặt ở trên ghế dài, sau đó ngồi xuống, bắt đầu thay quần áo. Khang Trữ vừa bỏ đi áo tắm, một bên cười nói: "Tí nữa trời tối, dẫn ngươi đi một quầy rượu vui đùa một chút, nơi đó mới thu nạp mấy cô bé đàn hát, lớn lên rất đẹp, ca hát cũng vô cùng hay , gần đây làm ăn phát rất được."
"Không có hứng thú." Giang Hạ lắc đầu.
"Mẹ nó! Ngươi cũng đã quá lâu không có đi ra ngoài cùng nhau chơi đùa rồi đó!" Khang Trữ trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, có chút bất mãn nói: "Được rồi, ta hiểu rõ Kỷ Ngữ Đồng, những người khác ngươi cũng nhìn không thuận mắt, chỉ muốn ngày ngày coi chừng dùm nàng. Nhưng là ngươi cũng không có thể như vậy trọng sắc khinh bạn a, cho một chút xíu thời gian theo bằng hữu một chút, cũng không được? Cùng lắm thì, ngươi mang theo Kỷ Ngữ Đồng cùng đi a."
"Nàng không thích đi loại địa phương này đâu, hơn nữa, ta. . . Ai!" Bắt nàng nói như thế nào đây? Nàng muốn ngày ngày phụng bồi bạn gái của mình, phòng ngừa cha ruột của mình mơ ước hảo huyền, Giang Hạ đem T-shirt mặc lên, có chút bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
"Vậy ngươi chỉ có một người tới a!" Biểu hiện gần đây đối với nàng, Khang Trữ thực tại là có chút căm tức, châm chọc nói: "Ngươi ban ngày cùng nàng như hình với bóng, buổi tối coi chừng nàng chân không bước ra khỏi nhà, làm gì a? Hay là làm chuyện gì đó mà không muốn người ta biết? Ừ?"
"Ngươi bệnh thần kinh a!" Giang Hạ nổi trận lôi đình, đang muốn mắng to, vừa vặn có mấy nữ sinh cũng đi vào thay y phục, nàng chỉ nhịn khí , đem máy lời mắng chửi trong cổ họng liên tiếp nuốt xuống, sắc mặt nhưng liền thường khó coi.
Một lát sau, kia mấy nữ sinh mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nàng cũng hết giận, liếc Khang Trữ một cái, thản nhiên nói: "Ngươi có thể hay không ngậm cái miệng ganh tỵ của ngươi lại, ta cùng nàng cái gì cũng không có phát sinh, ta chỉ phải . . Chẳng qua là phải về nhà theo nàng cùng nhau học Anh ngữ."
Khang Trữ rõ ràng ngẩn ra, đi theo nói: "Wow nga, thật là tin tức lớn của hôm nay !"
Giang Hạ đổi xong y phục, đem đồ bỏ vào hộc tủ của mình, lần nữa khóa lại, Khang Trữ ở phía sau hỏi: "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao lại không hề phát sinh a, không phải là mỗi đêm đều ngủ chung một chỗ sao?"
Giang Hạ mỉm cười nói ngốc, xoay người lại, nhún vai: "Không biết, nàng. . . Nàng rất thuần khiết, nàng cùng nữ hài tử khác bất đồng. . ."
Khang Trữ khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Cái gì mà người thuần khiết, cho dù là thuần khiết đi nữa sau này cũng sẽ thành không thuần khiết, hơn nữa, ngươi phải làm cho nàng sau này không bao giờ ... nghĩ mình thuần khiết nữa."
"Chúng ta mới mười sáu mười bảy tuổi mà thôi a. . ."
"Thật sao? Ta nhớ được, Tưởng Tiểu Manh cũng rất thuần khiết, hơn nữa, khi đó nàng còn nhỏ hơn đó à nhaaaa" Khang Trữ cố ý kéo dài thanh âm.
Giang Hạ không thèm đáp lại lời, đi trở về trên ghế ngồi xuống.
"Kỳ quái, tư tưởng của ngươi làm sao có thể đột nhiên trở nên bảo thủ truyền thống như vậy rồi? Ta cho là chúng ta học ở trường giáo dục đủ kiểu tây phương rồi, ngươi gần đây bộ xem nhiều cổ thư Trung Quốc hay sao? Loại chuyện này, vốn là cùng ăn cơm, ngủ, uống nước không phải quá giống nhau sao a, hơn nữa các ngươi đến với nhau vì tình yêu, tại sao phải có nhiều băn khoăn như vậy."
Giang Hạ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm mặc, Khang Trữ nhìn nàng, càng nói ra càng cảm thấy buồn cười: "Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi không muốn sao?"
"Nghĩ gì vậy a."
"Cái này ta nghiêm túc."
"Nhưng là, nàng cự tuyệt ta a." Giang Hạ thở dài, bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Ta nói mà, đối mặt với nữ sinh như vậy, huống hồ mỗi ngày còn ngủ ở trên cùng một cái giường, mà ngươi không có không ý nghĩa an phận ý, vậy thật sự là lớn lên không bình thường." Khang Trữ tà tà cười, mở tay ra, làm ra bộ dạng thoải mái: "Ta sớm đã đoán được, ý tứ của Kỷ Ngữ Đồng , nàng nên là nữ sinh như vậy, loại chuyện này, hẳn là có thận trọng đối đãi. Nếu như vậy, vậy cũng rất tốt a, muốn tôn trọng ý nghĩ của đối phương sao. Được rồi, ta vì lời nói mới vừa rồi nói xin lỗi a."
Giang Hạ cho nàng một cái liếc mắt: "Nói xin lỗi mà cái hành động của ngươi kia!"
"Kỷ Ngữ Đồng lại còn cự tuyệt ngươi, rất khả ái nha. Ừ, trước bồi dưỡng tình cảm cũng rất tốt." Nụ cười của Khang Trữ không biết có bao nhiêu hả hê cùng đắc, đi theo nàng nói: "Ngươi sẽ không phải người không có phong độ như vậy, bởi vì đối với người nhà có ý kiến sao."
"Ngươi lấy lòng mình độ lòng người, thật là ra dáng một tiểu nhân. Ta cũng không phải là nam sinh, có du͙ƈ vọиɠ là bình thường, nhưng cũng không phải là không thể khống chế." Giang Hạ ngưỡng người tựa vào trên ghế, khẽ thở dài: "Ngươi sẽ không hiểu cảm thụ của ta hiện tại, thật. Hiện tại, ngày ngày có thể nhìn nàng, phụng bồi nàng, đối với ta mà nói, cũng là lớn lao thỏa mãn."
Lời này của nàng, đúng là phát ra từ tận đáy lòng, nàng quả thật khát vọng có thể hoàn toàn có Kỷ Ngữ Đồng, nhưng là, trạng huống hiện tại rất tốt, nàng đã cảm giác mình rất hạnh phúc, cũng sẽ không thái quá quá mức chấp nhất việc quan hệ trên thân thể.
"Làm sao ta có thể hiểu được cảm giác của ngươi đây? ta còn chưa tưng yêu đương qua với ai dấy!" Khang Trữ nhìn bộ dạng của nàng vẻ mặt ôn nhu ngọt ngào, không khỏi có chút buồn bã.
"Có lẽ vậy." Giang Hạ mép vung lên vẻ cười, nghiêng đầu nói: "Ngữ Đồng sau khi tốt nghiệp, sẽ ra khỏi nước, đến lúc đó ta có một đống lớn thời gian cùng các ngươi. Cho nên a, A Trữ, là bạn tốt thì nên hiểu cho ta, không nên nói những thứ này nữa làm cho ta tức giận. Ta chỉ nghĩ là trước khi nàng đi, hảo hảo quý trọng cùng nàng chung đυ.ng mỗi một ngày, sau đó, thời gian chia xa, mới có thật nhiều thứ để hai chúng ta nhớ lại a"
"Hiểu !" Khang Trữ nặng nề gật đầu, vươn tay ra: "Ta lần nữa trịnh trọng nói xin lỗi!"
Giang Hạ cười một tiếng, đưa tay qua đi, hai người đập tay chưởng thật mạnh cầm chặc lại với nhau.