Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Có lẽ là Tống Hải trong giới kinh doanh có mối quan hệ tốt, hoặc cũng có lẽ mặt mũi Nguyên Dịch đủ lớn, khách mời đến dự thọ yến đều nhiệt tình gửi lời chúc phúc đến Tống Hải, quay đầu lại khen Nguyên Dịch, nói hắn và Nhan Khê phù hợp như thế nào.
Tống Hải đeo chiếc đồng hồ kim cương nguyên bản, trong lời khen ngợi của mọi người, cũng không có đắc ý vênh váo, hành động không khác gì trước đây.
Bữa tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, tin tức về Nguyên Dịch lấy lòng bố vợ tương lai, khách mời đại yến, đã đẩy lên các trang web lớn, thậm chí có phóng viên nói, Nguyên Dịch vừa tiếp nhận khách sạn, liền mời ba vợ tương lai đến dùng cơm, có thể thấy được đối với người thân của nhà bạn gái coi trọng vân vân mây mây...
Một ngày trước mới tiết lộ trưởng bối Từ gia bởi vì yêu thích Nhan Khê, cho nên đem khách sạn cho Nguyên Dịch. Ngày hôm sau Nguyên Dịch vì ba vợ tương lai bày ra trận thế chúc thọ lớn như vậy, làm cho người vốn kiên quyết không tin báo chí viết tin hôm qua, đều nhịn không được bắt đầu dao động. Còn có cư dân mạng trêu chọc, nhìn sự ân cần này của Nguyên Dịch, không chừng cho hắn vào nhà gái ở rễ, hắn đều nguyện ý.
Những bình luận của cư dân mạng trên mạng chỉ là một trò đùa, nhưng đối với Nguyên Á Sâm mà nói, điều này chắc chắn là đánh vào mặt ông ta. Nhưng khách sạn là do bố vợ cho, ngay cả phóng viên không chuyên nghiệp của trang tài chính kia, cũng là ba vợ của ông bỏ tiền mời viết, hiện tại cho dù có chỗ không thoải mái, cũng không thể phát tác.
Lật những bình luận trên mạng, ông thiếu chút nữa nhịn được tính tình mà đập điện thoại di động, chỉ là có vợ ở đây, ông không muốn để cho bà biết những chuyện này, chỉ có thể nhịn xuống lửa giận tràn đầy.
"Nhã Nhã, chuyện của ba vợ bên kia, em có rõ không?" Nguyên Á Sâm trong lòng có chút không kiên nhẫn, một khách sạn lớn như vậy, ba vợ không nói cho bọn họ liền cho Nguyên Dịch, đây là sinh bất mãn với bọn họ?
"Làm sao vậy?" Từ Nhã buông tập thơ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyên Á Sâm, "Ba lúc trước thân thể không tốt lắm, hôm nay chúng ta lại không có việc gì, hay là qua thăm ông ấy đi."
Bà ấy quả nhiên không biết chuyện này.
Trong lòng Nguyên Á Sâm có chút không thoải mái, Nhã Nhã là con gái ruột của ba vợ, loại chuyện này gạt hắn có thể, vì sao ngay cả Nhã Nhã cũng không nói?
"Được." Ông từ trước đến nay không cự tuyệt yêu cầu của Từ Nhã, lập tức đáp ứng.
Nghe được con gái lớn cùng con rể đến, Từ lão gia tử đang trên mạng cùng người khác chơi cờ, bởi vì đánh không lại đối phương, lão gia rất thống khoái rời khỏi trò chơi.
"Ba ba." Từ Nhã đem lễ vật đã mua xong giao cho dì giúp việc, nhìn thấy Từ lão gia tử từ trên lầu đi xuống, vội vàng tiến lên đỡ, Từ lão gia tử vung tay bà ra, "Không cần, ta còn có thể tự mình đi."
Từ Nhã biết tính tình lão gia tử, không kiên trì nữa, bất quá vẫn như cũ nhắm mắt theo sau Từ lão gia tử. Từ lão gia tử liếc mắt nhìn Nguyên Á Sâm đứng bên cạnh, chỉ chỉ sô pha: "Ngồi đi."
"Cảm ơn ba." Nguyên Á Sâm nghe lời ngồi xuống, ông từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, ở trước mặt Từ lão gia tử, có chút bó tay bó chân.
"Như thế nào, nghe nói ta đem khách sạn cho tiểu Bánh Trôi, các cô cậu ngồi không yên?" Không đợi hai vợ chồng mở miệng, Từ lão gia tử dẫn đầu nói, "Dù sao nha đầu Nhan Khê kia ta rất thích, nếu như mục đích hôm nay các ngươi tới chính là nói xấu con bé, vậy thì không cần mở miệng."
"Ba, chúng con cũng là vì tốt cho Tiểu nhị. Cô gái tên Nhan Khê kia là người quả thật không tệ, nhưng công việc của cô ấy hay xuất đầu lộ diện, chỉ sợ không thích hợp làm vợ của Tiểu nhị." Từ Nhã trấn an tâm tình lão gia tử, "Không phải cô ấy không tốt, chỉ là Tiểu nhị cùng cô ấy không thích hợp."
"Nói bậy, cái gì xuất đầu lộ diện, ta xem các ngươi mấy năm nay đều sống trong bụng chó!" Từ lão gia tử tức giận dùng gậy gõ gõ bàn trà, "Cô từ nhỏ thích thi từ ca phú, trải qua chuyện gì đều không để ý, cũng không phải bởi vì hành động như vậy khiến cô càng cao quý tao nhã, mà là điều kiện nhà chúng ta tốt, có thể cung cấp cho cô cuộc sống tốt. Nếu đặt ở nhà người bình thường, tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, dựa vào cô kiếm cơm, chỉ sợ chỉ có thể uống gió Tây Bắc. Con gái nhà người ta đứng đắn nghiêm túc làm việc thì gọi là xuất đầu lộ diện, vậy cô gọi là cái gì đây? Không có việc gì làm, ăn hỗn hợp chờ chết sao?!"
"Ba," Nguyên Á Sâm thấy ba vợ nổi giận với vợ, lập tức đau lòng, "Nhã Nhã cũng là có lòng tốt, ba không cần tức giận."
"Ta đem con gái dạy dỗ, cũng không được sao?" Từ lão gia tử quay đầu nhìn Nguyên Á Sâm, "Như thế nào, hiện tại ghét bỏ ta già rồi, không thể nói chuyện?"
Vừa nghe nói như vậy, đầu Nguyên Á Sâm đều to, mấy ngày trước ba vợ chính là dùng những lời này bắt đầu, sau đó mắng ông gần một giờ, hiện tại ông nghe được những lời này, liền phản xạ sợ hãi.
"Ba ba, ba nói đi, con xin nghe." Từ Nhã sợ lão gia tử tức giận, vội vàng vỗ lưng ông, "Ba chậm rãi nói."
"Ta biết các cô cậu cũng không phải không hài lòng với thân phận của Nhan Khê, mà là không hài lòng tiểu Bánh Trôi không nghe theo an bài của các người, cảm thấy tiểu Bánh Trôi không nằm trong tính toán, mới có thể thẹn quá hóa giận như thế, đem bất mãn trong lòng phát tiết lên người một đứa con gái vô tội." Từ lão gia tử thở dài, "Nhã Nhã, con cả đời được chiều chuộng, tùy hứng, tuy rằng đã đến tuổi muốn làm bà nội, nhưng tâm tính lại mấy chục năm vẫn như ngày nào. Nguyên Á Sâm đối xử tốt với con, ta rất hạnh phúc cho con, nhưng con có tự hỏi, mình có đủ tư cách làm mẹ chưa?"
Sắc mặt Từ Nhã sợ hãi nhìn Từ lão gia tử, không rõ vì sao ông lại nói như vậy: "Ba."
"Cái này đều do ta, không có dạy con biết gánh vác trách nhiệm, mới để cho con biến thành như vậy." Từ lão gia tử áy náy không thôi, "Năm đó tiểu Bánh Trôi bị bảo mẫu ngược đãi, bị các người xem nhẹ, thời niên thiếu của hắn cố ý làm ra các loại hành vi phản nghịch, chỉ vì khiến cho các người chú ý, nhưng các cô cậu đã đối xử với nó như thế nào?"
"Thế giới của hai người các cô cậu không chứa được thêm một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ là do các người tự mình sinh ra, hắn không có quyền lựa chọn đồng ý hay không đồng ý." Từ lão gia tử vẻ mặt ngưng trọng, "Không có đứa nhỏ nào dư thừa cả, chỉ có ba mẹ vô trách nhiệm mới là đáng hận."
"Ba, những chuyện này không liên quan đến Nhã Nhã, đều là lỗi của con," Nguyên Á Sâm vội vàng mở miệng, "Ba đừng trách cô ấy."
"Ta biết không thể đổ lỗi cho một mình nó, nhưng nó là con gái của ta, ta chỉ có hợp tình hợp lý dạy dỗ nó. Về phần cậu..." Từ lão gia tử rũ mí mắt xuống, trầm mặc một lát, "Ta đối với hai người đã không có yêu cầu gì, 20 năm trước các cô cậu dùng thái độ nào đối đãi với hai đứa nhỏ, hiện tại vẫn là dùng thái độ đó đối đãi đi, bọn họ đã trưởng thành, không cần ba mẹ vô trách nhiệm như cô cậu khoa tay múa chân."
Nghe ba vợ nói mình vô trách nghiệm, ông vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng đối mặt với đôi mắt nhìn thấu tình thế của ba vợ, ông lại không nói nên lời biện giải cho mình.
"Ba." Từ Nhã hốc mắt đã đỏ nói, "Con đều yêu hai đứa nhỏ."
Từ lão gia tử nhìn con gái trước mắt này, đứa con gái ở trong nhà kính cả đời, vĩnh viễn chỉ biết thừa nhận lòng tốt của người khác, nhưng không học được cách đối xử tốt với người khác.
Một lúc lâu sau, Từ lão gia tử thở dài một tiếng, "Con với Á Sâm cứ sống tốt phần mình đi."
Từ Nhã hoảng sợ bất an nhìn Từ lão gia tử.
"Hôm nay ta coi như một lần dựa vào tuổi đã già, vẫn chưa chết, chuyện tình cảm của tiểu Bánh Trôi không cần các người xen vào." Lúc Từ lão gia tử nói những lời này, nhìn chính là Nguyên Á Sâm, "Nếu như các người còn nhận ta làm ba, liền nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Làm ba mẹ không cần thi cử, làm con cũng không cách nào lựa chọn xuất thân của mình, vạn sự một vừa hai phải."
Từ Nhã mặt tái nhợt nhìn Nguyên Á Sâm, Nguyên Á Sâm cầm tay Từ Nhã, nhẹ nhàng gật đầu.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Thừa nhận mình là một người ba không thích con mình, ông cảm thấy mình giống như bị lột sạch áo khoác, xấu hổ đến cực điểm.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Nhan Khê và Nguyên Dịch đỡ Tống Hải uống say ngồi lên xe, rốt cục chấm dứt trận náo nhiệt này.
Một số người sau khi uống rượu, lời nói sẽ trở nên nhiều hơn bình thường, Tống Hải là người như vậy.
Ông vỗ vỗ bả vai Nguyên Dịch, cảm khái nói: "Nói thật, ngay từ đầu bác thật sự không muốn Nhan Nhan nhà bác ở cùng một chỗ với con."
"Tại sao?" Nguyên Dịch thật không ngờ mình lại bị ba vợ tương lai ghét bỏ, hắn đẹp trai lại nhiều vàng, nhân mạch còn rất rộng, đến tột cùng chỗ nào không tốt?
"Có thể là bởi vì khí thế của con quá đủ?" Tống Hải còn chưa say quá triệt để, cho nên còn biết tìm từ ngữ tốt một chút để nói chuyện, "Bác sợ con và khuê nữ nhà bác xử lý không đủ tốt, nảy sinh mâu thuẫn sẽ động thủ đánh người. Bất quá nghĩ con gái nhà bác biết thuật phòng thân, bác mới yên tâm một chút. Trải qua sự thật chứng minh, lấy tướng mạo đánh giá con người là không đúng, con là một đứa trẻ kiên định lại ổn trọng, Nhan Nhan nhà chúng ta ở cùng một chỗ với con, bác cũng có thể yên tâm."
Nguyên Dịch: Thật sự không phải vì Nhan Tiểu Khê biết thuật phòng thân sao?
"Ba." Nhan Khê thấy Nguyên Dịch vẻ mặt ngây thơ, nhịn không được nở nụ cười, nói với Tống Hải: "Ba uống say rồi, buổi tối nên nghỉ ngơi tốt."
"Đầu óc ba tỉnh táo." Tống Hải xoa huyệt thái dương: "Ba đã hứa với mẹ con, phải chăm sóc con thật tốt, để con sống hạnh phúc. Nếu như con ở dưới mí mắt của ba, tìm được một người đàn ông không đáng tin cậy, trăm năm sau ba không có mặt mũi đi xuống gặp mẹ con."
Nhan Khê trầm mặc, cô không ngờ ba cô còn có tình cảm sâu đậm với mẹ cô như vậy. Trong trí nhớ của cô, khi đó ba mẹ hòa bình thương lượng ly hôn, sau khi cô và mẹ chuyển đến Hải Thành, hàng năm ba đều đến Hải Thành thăm cô nhiều lần, thậm chí có đôi khi đến trường học họp phụ huynh, ba cũng sẽ suốt đêm mà bay tới, khi đó trong lớp hầu như không có bạn học nào tin nhà cô là gia đình ly hôn.
Sau khi ly hôn, hai người đều không tìm được đối tượng nữa, mỗi năm đều tụ tập vài lần, lại không còn sống cùng một chỗ nữa.
Có lẽ như mẹ nói, hai người yêu nhau, không nhất thiết sẽ phù hợp để sống cùng nhau, xem tất cả những thói quen xấu của nhau, chịu đựng tất cả các hành vi trái với thói quen của mình, chính là thách thức lớn nhất của cuộc sống hôn nhân.
Cô không hiểu sự lựa chọn của ba mẹ đối với hôn nhân, cũng không có quyền phỏng đoán điều này, nhưng nhìn thấy ba cô say rượu nhắc đến mẹ cô, trong lòng cô vẫn nhịn không được xúc động.
"Ba ba, hạnh phúc của con ở trên người mình, không phải ở người khác cho." Nhan Khê nở nụ cười, "Ba yên tâm đi, con sẽ sống rất tốt, sẽ không để mình chịu ủy khuất."
"Tính tình này cũng thật giống mẹ con." Tống Hải nhỏ giọng nói thầm, dựa vào lưng ghế đã có chút thần trí không rõ.
Nguyên Dịch vụиɠ ŧяộʍ nhìn Nhan Khê một cái, Nhan Khê nháy mắt với hắn, bật cười. Nhìn thấy nụ cười này, trong đầu Nguyên Dịch nghĩ, bộ dáng Nhan Tiểu Khê cười rộ lên, thật đẹp mắt.
Xe chạy đến bên ngoài biệt thự Tống gia, Nhan Khê cùng Nguyên Dịch phế đi rất nhiều khí lực, mới đỡ Tống Hải lên giường.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản s1apihd.com @SupLoViBacHa)
Nhan Khê mang dép lê cho Tống Hải, Nguyên Dịch ở bên cạnh bưng trà rót nước, hai người sau khi dàn xếp xong cho Tống Hải mới rời khỏi phòng.
"Hôm nay anh uống rượu?" Nhan Khê ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Nguyên Dịch.
"Bồi bác trai uống một hai ly, không nhiều lắm." Nguyên Dịch cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, cũng không có ngửi được mùi gì.
"Lần sau ba em lại bảo anh cùng ông ấy uống rượu, anh đừng đáp ứng." Nhan Khê vào phòng bếp rót một ly nước cho Nguyên Dịch, "Dạ dày của anh không tốt, uống rượu làm tổn thương dạ dày."
"Không phải là hai ly rượu thôi sao, nếu anh không uống, bác trai còn tưởng rằng anh không có khí chất đàn ông" Nguyên Dịch một hơi uống nửa ly nước, "Chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ?" Nhan khê nhướng mày, "Thật sự là chuyện nhỏ?"
Bị Nhan Khê nhìn chằm chằm có chút chột dạ, thanh âm Nguyên Dịch chậm rãi nhỏ đi, "Lần sau anh không uống là được."
Đàn ông tốt không cãi nhau với phụ nữ, thắng là thua, thua vẫn là thua.
"Ừm." Đối với thái độ biết sai liền sửa của Nguyên Dịch rất hài lòng, Nhan Khê gật gật đầu, bật TV lên, nhưng không xem vào bao nhiêu. Cô biết mình làm chương trình giáo dục lần này, Nguyên Dịch nhất định sẽ nhìn thấy, cô không biết Nguyên Dịch đối với chuyện này sẽ nghĩ như thế nào.
"Nguyên tiểu nhị, gần đây em dự định làm một chương trình liên quan đến quan hệ giữa ba mẹ và con cái." Nhan Khê cẩn thận quan sát sắc mặt Nguyên Dịch, "Sẽ liên quan đến nội dung ba mẹ nuông chiều con cái, xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, bạo lực lạnh. Biên đạo cảm thấy chương trình này làm ra, sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, có thể sẽ có một phần tiêu cực đối với em, nhưng em muốn làm gì đó cho những đứa trẻ này..."
"Không sao, em muốn làm gì thì làm, anh có quan hệ hợp tác với một số đài truyền hình, em không cần lo lắng không có việc làm." Nguyên Dịch thập phần ngay thẳng, "Anh cảm thấy loại nội dung này rất có ý nghĩa, nếu em lo lắng có tin tức tiêu cực, cùng lắm thì bỏ tiền ra mời thủy quân khống chế cho em, dưới tay anh có một đội ngũ quan hệ công chúng, ứng phó với sự kiện bất ngờ trên mạng vô cùng có kinh nghiệm."
Không nghĩ tới lần lo lắng này của mình là gà cùng vịt nói, Nhan Khê sửng sốt một lát, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Nguyên tiểu nhị, sao anh lại đáng yêu như vậy."
"Anh cảm thấy em càng nên khen anh khí phách, chuyện này đáng yêu liên quan chỗ nào?" Quên đi, bạn gái của mình dùng từ không đúng cũng không thể ghét bỏ. Nguyên Dịch đưa tay nhẹ nhàng gõ ót Nhan Khê một cái, "Muốn làm cái gì anh đều hỗ trợ em, người khác nói anh là hậu trường của em, em không cần xấu hổ."
"Đây không phải là tạm thời không dùng được sao?" Nhan Khê ôm cổ anh cọ cọ trên người: "Anh phải cố lên, làm hậu trường của em càng ngày càng cao, càng ngày càng vững chắc."
"Yên tâm đi, anh sẽ không để cho những người khác cho rằng, em bị mù mới tìm được loại nam nhân như anh."
"Ừ..." Nhan Khê cười tủm tỉm hôn lên cằm hắn một cái, "Vậy có phải em cũng nên làm việc chăm chỉ hay không, không để cho những người khác cảm thấy, anh bị mù mới tìm được một người phụ nữ như em."
"Người nào có thể nói như vậy mới là mù mắt." Nguyên Dịch cười nhạo nói, "Tuy rằng ngực em nhỏ một chút, miệng lưỡi lưu loát một chút, nhưng phương diện khác vẫn là rất tốt."
"Anh, xác định, đây là, khen em?" Nhan Khê cười kéo thịt hai bên má Nguyên Dịch, "Nào, em cho anh một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ."
"Ý anh là, bạn gái của anh tuyệt đối vô địch thiên hạ, vì bạn gái nhà anh, anh phải làm việc chăm chỉ, kiếm được nhiều tiền hơn, cố gắng trở thành một hậu trường lớn đủ tiêu chuẩn." Trong nhà không có người khác, chịu thua cũng không sợ mất mặt, hắn là nam nhân, hắn nhịn.
"Ngoan." Nhan Khê buông tay ra, phát hiện hai má Nguyên Dịch bị mình kéo đến có chút đỏ, lại đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, "Lần sau lại miệng thiếu nợ như vậy, em liền vặn tai anh, có biết không?"
Nguyên Dịch: "Em là phụ nữ, em tiếng nói cuối cùng!"
Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.
Hai người cười đùa qua đi, Nhan Khê nhắc tới chính sự: "Game di động anh nghiên cứu, thứ ba tuần sau chuẩn bị ra mắt thị trường?"
Nguyên Dịch gật đầu: "Anh chuẩn bị cho em tài khoản nội bộ, có thời gian em có thể tải về điện thoại chơi một chút."
"Được."
Nhan khê nhớ tới một nhóm bạn tốt Weibo của mình, có có thể dẫn những người bạn trên mạng tuyên truyền, "Đợi trò chơi chính chính thức ra mắt, em mang một số người nổi tiếng trên Weibo có uy tín giúp anh tuyên truyền."
Lúc này Nguyên Dịch mới nhớ tới, bạn gái nhà mình không chỉ là một MC lợi hại, mà còn là một họa sĩ mạng có chút danh tiếng.
Không hiểu sao cảm thấy có chút kiêu ngạo.
....