Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới

Chương 1 : Phần 2

Lần đầu tiên tôi và Aki được xếp học chung lớp là năm lớp Tám. Trước đó tôi thậm chí còn chưa từng biết mặt hay nghe tên em. Nhưng thật ngẫu nhiên làm sao, trong khối có đến chín lớp mà chúng tôi vẫn được xếp chung một lớp, lại cùng được phân công làm cán sự nam và cán sự nữ đại diện cho lớp.

Nhiệm vụ đầu tiên của hai đứa khi nhận chức vụ là đến thăm cậu bạn cùng lớp tên là Oki phải nhập viện vì bị gãy chân ngay hôm nhập học. Trên đường tới bệnh viện, chúng tôi dùng tiền do thầy cô giáo và các bạn trong lớp đóng góp để mua hoa tươi và bánh ngọt cho Oki.

Khi chúng tôi đến, Oki đang nằm ngửa trên giường với cái chân bị bó bột to tổ chảng. Vốn không quen biết gì cậu bạn phải nhập viện ngay hôm khai giảng này nên tôi chi im lặng. Nói chuyện thăm hỏi người bệnh chỉ có mình Aki vì em học cùng lớp với Oki từ năm ngoái, trong lúc đó tôi lặng lẽ ngắm cảnh đường phố qua cửa sổ phòng bệnh ở tầng bốn. Dọc theo đường xe buýt chạy có đủ các tiệm hoa, tiệm bánh kẹo, tiệm hoa quả và vài cửa hàng khác, tạo thành một dãy phố mua sắm nho nhỏ. Núi Shiroyama đứng sừng sững phía xa sau dãy phố. Tòa thành màu trắng trên núi khi ẩn khi hiện giữa những tán lá non xanh.

“Này, Matsumoto. Tên cậu là Sakutaro đúng không nhỉ?” Đang nói chuyện với Aki, Oki đột nhiên quay sang hỏi tôi.

“Đúng thế.” Tôi quay lại từ phía cửa sổ.

“Ngộ thật đấy,” cậu ta nói.

“Ý cậu là sao?”

“Thì đó, chắc cậu được đặt tên theo tên nhà thơ Hagiwara Sakutaro chứ gì?”

Tôi im lặng không trả lời.

“Biết tên của tớ là gì rồi chứ?”

“Biết. Ryunosuke chứ gì.”

“Ừ, bắt chước tên của Akutagawa Ryunosuke đấy.”

Cuối cùng tôi cũng bắt đầu hiểu Oki muốn nói gì.

“Mấy ông bà già chả tôn kính các văn sĩ gì cả khi lấy tên họ đặt cho tên con mình,” Oki hài lòng gật đầu nói.

“Tên tớ là do ông nội đặt,” tôi đáp.

“Ông nội đặt tên cho cậu à?”

“Ừ.”

“Phiền quá nhỉ.”

“Mà cái tên Ryunosuke cũng còn hay chán đấy.”

“Sao lại nói thế?”

“Giả dụ mẹ cậu gọi cậu là Kinnosuke thì sao?”

“Thế thì làm sao?”

“Đó là tên thật của Natsume Soseki[1] đấy.”

“Hả? Tớ không biết đấy!”

“Nếu cha mẹ cậu mà thích cuốn ‘Nỗi lòng’ của ông ấy, thì giờ tên cậu hẳn là Oki Kinnosuke rồi.”

“Không phải vậy chứ!” Oki cười hắt ra. “Trời ơi, chẳng ai lại đặt tên con mình là Kinnosuke cả.”

“Thì chỉ là giả dụ thôi,” tôi nói lại. “Cứ giả như cậu tên là Oki Kinnosuke đi, chắc chắn cả trường sẽ lấy cái tên đó ra bêu riếu cho mà xem.”[2]

Sắc mặt Oki hơi tối đi. Nhưng tôi vẫn không buông tha.

“Rồi vì oán giận cha mẹ đã đặt cho mình cái tên quê kệch như thế, cậu sẽ bỏ nhà ra đi, sau đó trở thành đô vật.”“Sao lại là đô vật?”

“Với cái tên Kinnosuke ấy thì cậu nghĩ mình có thể làm được nghề gì nữa chứ?”

“Ừ nhỉ.”

Aki đem bó hoa chúng tôi mang tới cắm vào lọ. Tôi và Oki thì mở gói bánh ra vừa ăn vừa tiếp tục buôn chuyện của hai thằng về các ông cha bà mẹ mê văn học. Khi chúng tôi ra về, Oki nói, “Các cậu quay lại đây thăm tớ nhé. Cả ngày nằm mãi một chỗ ở đây chán lắm.”

“Mọi người trong lớp sẽ lần lượt đến thăm và chỉ bài cho cậu mà.”

“Ấy, trừ cái khoản học hành ra thì tốt hơn.”

“Sasaki nói cũng sẽ qua giúp cậu học bài đấy.”

Aki nhắc đến cô bạn dễ thương nhất lớp.

“Oki sướиɠ nhé!” Tôi cười cười trêu chọc.

“Vớ vẩn,” Oki nói một câu ngớ ngẩn, tự cười một mình.

*****

Trên đường về, tôi chợt nảy ra ý rủ Aki leo núi Shiroyama. Vì lúc đó tới trường tham gia hoạt động ở câu lạc bộ cũng đã muộn, nhưng nếu về nhà ngay thì còn lâu mới tới bữa tối. “Được thôi,” Aki vui vẻ đồng ý ngay. Có hai đường lên núi, một ở phía Bắc, một ở phía Nam. Chúng tôi lên theo con đường phía Nam. Nếu gọi đường phía Bắc là cổng chính, thì con đường phía Nam vừa hẹp vừa dốc lại ít người qua lại này tương đương với cổng sau. Lên tới lưng chừng có một công viên, đó là nơi hai con đường lên núi giao nhau. Hai đứa cứ lững thững đi lên núi, hầu như chẳng nói chuyện gì.

“Matsumoto mê nhạc rock lắm phải không?” Aki bỗng nhiên hỏi tôi.

“Ừm.” Tôi liếc sang phía Aki, “Sao cậu biết?”

“Hồi năm ngoái, mình thấy bạn hay trao đổi CD với các bạn khác.”

“Thế Hirose có nghe rock không?”

“Mình chịu thôi. Cái thứ đó nghe nhức đầu lắm.”

“Nhạc rock ấy hả?”

“Ừ, cứ nghe rock là có cảm giác não mình nổ bung lên như món cà ri đậu trong bữa trưa ấy.”

“Vậy à.”

“Matsumoto tham gia câu lạc bộ kiếm đạo phải không?”

“Ừ.”

“Thế hôm nay không đến tập liệu có sao không?”

“À, mình đã xin thầy hướng dẫn cho nghỉ rồi.”

Aki suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nhưng mà lạ thật đấy, một người tập kiếm đạo ở trường, rồi về nhà lại nghe nhạc rock. Mình cứ thấy không hợp thế nào ấy.”

“Khi đấu kiếm, lúc đánh trúng mặt đối phương thấy đã vô cùng, nghe nhạc rock cũng khoái y như thế.”

“Thế bình thường bạn không cảm thấy sảng khoái sao?”

“Vậy chứ Hirose luôn thấy sảng khoái à?”

“Cái ‘cảm giác sảng khoái’ mà bạn nói đó, mình không hiểu nghĩa là sao nữa.”

Thực ra chính tôi cũng chẳng hiểu đó là gì.

Khi ấy vì còn là học sinh trung học nên hai chung tôi vẫn giữ một khoảng cách vừa phải với nhau. Dù vậy, mùi hương ngọt ngào của dầu gội hay dầu xả từ tóc Aki vẫn thoang thoảng bay tới chỗ tôi. So với mùi hôi của mặt nạ bảo vệ khi tập kiếm thì đúng là một trời một vực. Nếu cả năm được sống với mùi hương dễ chịu như vậy thì có lẽ chẳng còn tâm trạng đâu mà nghe nhạc rock hay vung kiếm tre đập người khác nữa.

Ở góc những bậc thang đá mòn vẹt dưới chân chúng tôi, từng đám rêu xanh lốm đốm phủ trên mặt đá. Tầng đất đỏ phủ trên lớp đá vụn bên dưới có vẻ như quanh năm đều ẩm ướt. Đột nhiên Aki dừng chân nói,

“Hoa tú cầu kìa!”

Đưa mắt nhìn sang phía đó, liền thấy một bụi tú cầu sum sê bám rễ tại khe giữa vách núi bên phải và con đường. Lùm cây trổ ra vô số nụ hoa mới chớm nở to cỡ đồng xu mười yên.

“Mình thích hoa tú cầu lắm đấy,” Aki mơ màng nói. “Khi nào hoa nở, tụi mình lại cùng tới đây ngắm nhé!”

“Ừ, nhưng mà…” tôi hơi thúc giục, “giờ ta cứ leo tới đỉnh đã.”