SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI, TA CÙNG SƯ TÔN NAM CHỦ Ở BÊN NHAU

1. 1: Tư Hằng Ta Đau Quá

《 tự 》 Chương sau là lần thứ hai xuyên qua, bổn văn ngọt sủng, nhạc dạo khôi hài

"Hôm nay Triệu mỗ mời chư vị cùng đi là vì thương thảo làm thế nào để đối phó chủ nhân ma đao Tư Lạc, Tư Lạc tuy rằng có ma đao trong tay, nhưng Triệu mỗ tin tưởng, chỉ cần chúng ta liên hợp lại, tất nhiên có thể gϊếŧ chết Tư Lạc."

Triệu Lộ Nhân nói vừa xong, biểu tình của mười mấy người trong đại sảnh càng khẩn trương, chủ nhân ma đao Tư Lạc- sáu chữ này phảng phất là một câu Khẩn Nhi Cô Chú*, đem thần kinh bọn họ điếu gắt gao.

*Khẩn Nhi Cô Chú: bài chú Đường Tăng dùng để chế ngự Tôn Ngộ Không

Triệu Lộ Nhân thấy thế, vội vàng tiếp tục nói: "Chư vị cũng biết, mấy năm nay Tư Lạc hãm hại lừa lấy không ít thiên tài địa bảo thần binh lợi khí, mấy thứ này Triệu mỗ toàn bộ không cần, chư vị thoải mái phân chia."

Trong đại sảnh vang lên vài âm thanh nuốt nước miếng, nhớ tới mấy năm nay thiên tài địa bảo cùng thần binh lợi khí rơi vào trong tay Tư Lạc, trái tim mọi người ở đây không khỏi đập gia tốc.

Nếu có thể gϊếŧ chết ma nữ Tư Lạc này, chẳng sợ chỉ có thể nhận được một chút, kia cũng là cơ duyên người khác cả đời khó được.

Thời điểm bọn họ lâm vào ảo tưởng tốt đẹp, một tiếng "Xuy" nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh, đó là thanh âm binh khí chém vào thịt.

"A......!Ma đao......!Ma đao......" Người cách Triệu Lộ Nhân gần nhất chỉ vào Triệu Lộ Nhân hô to, tè ra quần chạy khỏi chỗ ngồi.

Triệu Lộ Nhân còn không biết phát sinh chuyện gì, hắn đang muốn nói cái gì đó trấn an người đột nhiên khẩn trương kia một chút, liền nghe được càng nhiều người chỉ vào hắn kêu ma đao.

Triệu Lộ Nhân mơ hồ cảm giác được ngực và bụng tựa hồ có điểm đau, vì thế hắn cúi đầu trông thấy, mặt trong nháy mắt không có chút máu.

Một cây đao cắm ở trên ngực hắn, cây đao này chỉnh thể là màu đen điềm xấu, chung quanh nó có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ở dưới ngọn lửa thiêu đốt kia, máu trên người hắn từng chút một biến mất.

Ma đao!

Triệu Lộ Nhân mặt đầy hoảng sợ, Tư Lạc tới?

Người trong đại sảnh tè ra quần vội vàng trốn ra bên ngoài, tu vi của bọn họ đều cùng Triệu Lộ Nhân không sai biệt lắm, ma đao nếu có thể thần không biết quỷ không hay cắm vào ngực Triệu Lộ Nhân, khó bảo toàn giây tiếp theo sẽ không dừng ở bọn họ trên người, bọn họ lúc này đều cảm giác sâu sắc hối hận, vì cái gì muốn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tới gặp cái này đáng chết Triệu Lộ Nhân đâu?

Nhưng mà bọn họ mới vừa chạy ra đến cửa đại sảnh lại không thể không từng bước một lui về phía sau.

Giữa không trung có một nữ nhân chậm rãi đáp xuống.

Một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, da trắng thắng tuyết, tóc dài đen như mực, một đôi mắt ẩn tình, miệng anh đào nhỏ hơi hơi câu lên một nụ cười, một thân y phục đỏ như máu, chỉ ở bên hông dùng một cái đai lưng màu đen phác họa ra eo thon nhỏ mất hồn.

Đây là một nữ nhân mà bất luận nam nhân nào thấy đều tưởng nhào lên, nhưng hiện tại bọn họ lại chỉ nghĩ rời xa nàng, càng xa càng tốt.

Bởi vì nàng chính là chủ nhân ma đao —— Tư Lạc.

Tư Lạc, nguyên là thân truyền đệ tử của Nguyên Anh trưởng lão Hoài Doanh của Thăng Tiên Môn đứng đầu mười đại tiên môn, từ nhỏ bị Hoài Doanh coi như hòn ngọc quý trên tay nuôi lớn, lại ở sau khi đột phá Kim Đan hậu kỳ hai trăm năm trước đột nhiên phản bội sư môn, từ đây không chỉ cùng ma tu ở bên nhau pha trộn, mà còn không biết chết sống tu luyện ma đao.

Ma đao, không người nào biết nó từ nơi nào đến, mấy ngàn năm trước đột nhiên xuất hiện ở Thần Hi Giới, sau đó liền nhấc lên vô số tinh phong huyết vũ*.

*Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

Mấy ngàn năm này, ma đao không biết đổi qua bao nhiêu chủ nhân, nó có thể giao cho chủ nhân cảnh giới lực lượng siêu việt, có được nó đó là có được chìa khóa vượt rào gϊếŧ người.

Nhưng không nhiều người muốn trở thành chủ nhân của nó, bởi vì chủ nhân sở hữu nó, sau khi có được ma đao, đều sống không quá vài chục năm, có một bộ phận bởi vì lạm sát kẻ vô tội bị người tu tiên gϊếŧ chết, nhưng càng nhiều lại là vì nổi điên mà chết.

Ma đao chủ nhân cuối cùng đều sẽ điên mất, hơn nữa sau khi chết linh hồn sẽ bị ma đao hấp thu, liền đầu thai chuyển thế cơ hội đều không có.

Mà Tư Lạc, lại là một ngoại lệ, từ hai trăm năm trước khi nàng có được ma đao, đến nay đã hai trăm năm, nàng vẫn như cũ sống rất tốt, cũng không có dấu hiệu nổi điên.

Bất quá, có lẽ nàng đã sớm điên rồi.

Nếu nàng không điên, tại sao sau khi nàng tu luyện ma đao lại một đao gϊếŧ chết sư phụ nàng Hoài Doanh, từ đây trở thành đối tượng đuổi gϊếŧ số một của Thăng Tiên Môn? Lại làm sao dám đến các đại môn phái tu tiên hãm hại lừa gạt, lấy đi rất nhiều thiên tài địa bảo thần binh lợi khí? Lại vì sao sẽ đuổi gϊếŧ mấy nghìn người, chỉ vì để báo thù cho một ma tu?

——

Phong Tư Lạc chậm rãi nâng tay phải lên, năm ngón tay hơi hơi mở ra, ma đao cắm ở ngực Triệu Lộ Nhân liền ngoan ngoãn bay đến trong tay nàng.

Ngón tay trắng tinh tinh tế, thân đao đen nhánh âm trầm, cùng với ngọn lửa có thể sờ được thiêu đốt chung quanh, đây là hình ảnh đối lập đánh sâu vào thị giác.

Mỹ cực, cũng khủng bố cực kỳ.

"Triệu Lộ Nhân, Hàn Băng Tử, Liêu lão tà, Tưởng Phong, Thượng Quan Hoành, năm đó những người gϊếŧ chết U U Tử chỉ còn lại có năm người các ngươi, hiện giờ rốt cuộc các ngươi có thể đoàn tụ." Ma đao trong tay Phong Tư Lạc chậm rãi chỉ vào năm người có sắc mặt tái nhợt, cười rất là ôn hòa.

Ma đao trong tay nàng bay ra, năm người kia vốn định cổ động những người khác cùng nhau đối phó nàng, lại không kịp nói chuyện, ma đao liền bay qua trên từng người một, đến khi bọn hắn phản ứng lại thì chỉ có thể nhìn được cái lỗ to trên ngực của mình thôi.

Mười mấy người dư lại bị dọa run bần bật, một đám chân mềm chỉ nghĩ quỳ xuống xin tha.

Phong Tư Lạc lại không phản ứng bọn họ, hôm nay nàng tới nơi này chỉ là vì báo thù cho U U Tử, hiện giờ đại thù đã báo, nàng cũng có thể tìm một địa phương tốt, làm nơi táng thân cho nàng.

Nàng xoay người đang muốn rời đi, lại thấy từ phương xa bay tới một đạo bóng trắng.

Đối phương tốc độ cực nhanh, nàng nháy mắt, người xa ở mấy chục km kia cũng đã xuất hiện ở trong vòng mấy trăm mét, y phục và giày đều trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất thanh lãnh, mặt mày như vị thần ở núi cao, khí chất như bông sen trên tuyết trắng.

Phong Tư Lạc hơi có chút kinh ngạc, lại chợt cười: "Là ngươi a!" Giọng nói của nàng thập phần phức tạp.

Trên mặt đất có năm cổ thi thể cùng mười mấy người đang kinh hoảng thất thố, tất cả đều bị Tư Hằng thu vào trong mắt, hắn nhìn về phía Tư Lạc cùng ma đao trên tay nàng, cau mày, vừa muốn nói gì đó, lại thấy Tư Lạc vung ma đao lên, mười mấy đạo hàn quang liền bay về hường mười mấy người kia.

Mười mấy người kia vô lực trốn tránh, chỉ có thể trừng lớn mắt hoảng sợ nhìn, Tư Hằng lập tức bay qua đó, vung tay áo lên, tất cả hàn quang đều bị hắn thu vào trong tay áo, hóa thành điểm điểm tinh quang rồi biến mất, mà ở lúc hắn lựa chọn cứu những người đó, thân hình nàng chợt lóe liền chạy.

"Đa tạ tiền bối cứu mạng." Mười mấy người đó vội vàng nói cảm tạ.

Tư Hằng cau mày nhìn điểm điểm tinh quang kia trong tay áo, giây tiếp liền đuổi theo Tư Lạc.

Mười mấy đạo hàn quang mà Tư Lạc chém ra kia nhìn như hung hiểm, lại không đả thương người, cho dù hắn không giúp bọn hắn chặn lại, những người này cũng sẽ không bị thương.

Nàng sở dĩ làm bộ muốn đả thương bọn họ, chỉ là vì lừa hắn, vì nàng muốn tranh thủ thời gian chạy trốn.

Nhưng nàng chạy không thoát.

——

Tư Lạc biết mình sẽ trốn không thoát, trên thực tế nàng cũng sắp chết.

Sở dĩ nàng trốn, chỉ là không muốn chết ở trước mặt Tư Hằng thôi.

Nàng lảo đảo đi vào một cái huyệt động, tùy tay ở cửa động bố trí một ít kết giới, ngực đau xót liền ngã xuống, ma đao tự động bay đến dưới thân nàng, để nàng chậm rãi rơi xuống đất, làm nàng không đến mức ngã trực tiếp lên trên mặt đất.

Nhưng cho dù như thế, thân thể đã sớm suy bại vẫn bắt đầu hộc máu như cũ, máu của nàng rơi xuống mặt đất, ma đao liền lập tức đem máu đó nhanh chóng thiêu đốt rồi hấp thu, trên mặt đất vẫn sạch sẽ như cũ.

"Nếu ở hiện đại thì khẳng định ngươi sẽ rất được hoan nghênh." Không để lại tàn lưu gì, quá trình thiêu đốt sẽ không tạo thành bất luận ô nhiễm gì, quả thực chính là thánh thủ xử lý rác rưởi mà người hiện đại tha thiết ước mơ.

Phong Tư Lạc là người hiện đại xuyên qua thế giới này.

Nói đúng ra, nàng là xuyên thư.

Hai trăm năm trước, nàng một giấc ngủ tỉnh dậy phát hiện chính mình xuyên qua, xuyên qua một quyển tiểu thuyết tu tiên mới đọc qua không lâu trước đây, lúc ấy cả người nàng mộng bức.

Càng không xong chính là, thân thể Tư Lạc mà nàng sở xuyên qua này, ở trong tiểu thuyết chỉ có thể tính là cái pháo hôi, là cái loại pháo hôi đáng thương mà tên chỉ xuất hiện được vài lần.

Vận mệnh của nguyên chủ Tư Lạc ở trong tiểu thuyết phi thường bi thảm, nàng có thân thể toàn âm, cũng có cách nói khác là thể chất lô đỉnh, người tu tiên cùng người có loại thể chất này giao hợp không chỉ có giúp đỡ quá trình tu luyện mà bọn họ còn có thể hấp thu toàn bộ tu vi của thân thể toàn âm mà không có bất luận tác dụng phụ gì.

Loại thể chất này cực kỳ khó được, nhưng mỗi lần xuất hiện, trên cơ bản đều lưu lạc thành đạo cụ vì người khác tu luyện.

Nguyên chủ không biết nàng là thân thể toàn âm, người biết được chỉ có sư phụ nàng Hoài Doanh, Hoài Doanh thu nàng làm đồ đệ, cho nàng các loại tài nguyên tu luyện, không phải thật sự yêu thương nàng, mà là muốn đem nàng coi như đạo cụ quan trọng giúp hắn tấn chức Hóa Thần kỳ.

Cho nên trước nay Hoài Doanh đều không có dạy nguyên chủ pháp thuật hữu dụng, còn lừa nàng nói nàng tu luyện công pháp đặc thù, trước Nguyên Anh chính là như vậy, chờ sau khi đạt được Nguyên Anh tự nhiên sẽ biết.

Nguyên chủ làm tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, lại chỉ biết một ít pháp thuật cơ bản nhất, mặt khác cái gì cũng không biết, người khác không biết chỉ cho rằng nàng bị sư phụ sủng hư, không hảo hảo học, lại không biết nguyên chủ chỉ là đồ ngốc bị lừa thôi.

Ở trong sách, nguyên chủ đã bị Hoài Doanh thải bổ, sau đó bị cầm tù ở trong mật thất muốn sống không được muốn chết không xong, trải qua mấy trăm năm làm lô đỉnh.

Sau đó bị người đánh vỡ, Hoài Doanh ngụy quân tử đương nhiên là bị người gϊếŧ chết, nguyên chủ cũng bất quá chỉ được một câu đáng thương, bị người một chưởng đánh chết.

Mà hai trăm năm trước, Phong Tư Lạc mới vừa xuyên qua, tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, tính thời gian một chút liền phát hiện không sai biệt lắm là thời gian bị thải bổ, vì thế nàng suốt đêm trốn đi.

Sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, trên đường trốn đi nàng gặp được ma tu U U Tử, U U Tử tuy rằng là một ma tu, nhưng đối xử với nàng rất tốt, bị nàng lừa bảo hộ nàng, sau đó còn vì nàng mà chết.

Lúc sau nàng vì đối kháng Hoài Doanh, vì sống sót, cũng muốn vì U U Tử báo thù, vì thế lựa chọn cùng ma đao lập khế ước, trở thành chủ nhân ma đao.

Chủ nhân ma đao cũng không dễ làm, bởi vì nàng mượn lực lượng từ ma đao càng nhiều, nàng càng phải thừa nhận nhiều đau đớn, cho nên nhiều đời chủ nhân ma đao trước đều trong khoảng thời gian ngắn trở nên điên khùng, chính là bởi vì không chịu nổi sự đau đớn đó.

Mà sở dĩ nàng có thể chịu đựng nhiều như vậy, bất quá là bởi vì đời trước thân thể của nàng rất kém cỏi, từ nhỏ cũng sống trong ốm đau.

Cho nên nàng không chỉ có năng lực chịu đựng mạnh mà nàng còn thập phần sợ chết, sống lâu một ngày đều là một điều may mắn, dù khổ dù khó thì nàng cũng chưa từng từ bỏ quá.

Nhưng tinh thần lực lại mạnh hơn nữa thì thân thể tan tác lại ngăn cản không được.

Hiện giờ nàng sắp chết.

"Cả đời này của ta, đáng giá."

Ở hiện đại nàng là một người ốm yếu, bác sĩ luôn nói nàng sống không quá hai mươi.

Hiện giờ nàng không chỉ sống được hai trăm năm, còn lên xuống phập phồng, ở Thần Hi Giới đạt được uy danh hiển hách, thập phần phong phú, nàng đã thấy đủ.

Hiện tại cách lúc cốt truyện tiểu thuyết bắt đầu còn ước chừng hai trăm năm, hai trăm năm sau nàng sẽ không để lại một câu cảm thán đáng thương, khi người khác nhắc tới nàng, ít nhất cũng phải nghiến răng nghiến lợi đi?

Ngẫm lại còn có chút vui vẻ đâu!

Tầm mắt trở nên mơ hồ lên, nàng phảng phất nhìn đến một thân ảnh màu trắng chậm rãi đi tới.

"Tư Hằng, ngươi là cái tên vương bát đản." Nàng vươn tay.

Người nọ vẫn không nhúc nhích.

Hoặc chỉ là ảo giác trước khi chết thôi.

"Tư Hằng, ta đau quá." Nàng lẩm bẩm nói, tay vô lực rũ xuống.

Người nọ đi về phía trước một bước, tay nàng rơi xuống trong lòng bàn tay hắn, nàng lại không thể biết.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, nữ chính lại xuyên qua, bổn văn ngọt sủng, nhạc dạo khôi hài, còn có vả mặt thống khoái, siêu cấp đẹp nha..