Dùng Sắc Đẹp Bẻ Cong Những Người Đàn Ông

Chương 6: Để cha liếm huyệt của mình/ Bị cha thao đến chảy máu/ Đút cha ăn sủi cảo bằng hậu huyệt. (2)

“Ân… Ân…” Vu Mặc không trả lời, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Đây vẫn là lần đầu tiên của cậu, nhưng ba chẳng biết nhẹ tay, cuối cùng còn thao lỗ nhỏ chảy máu.

Đến khi Vu Thành Uy bình tĩnh trở lại, hắn vùi đầu xuống liếʍ lỗ nhỏ đáng thương đang chảy máu của con trai.

Vu Mặc vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nơi đó tròn như một cái động chữ O, cầm đèn pin chiếu vào còn thấy mị thịt đỏ mềm bên trong.

Vu Thành Uy dùng đầu lưỡi chặn trước cửa động chưa khép lại của con trai, sau đó hút mạnh một ngụm, ăn sạch hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước da^ʍ tràn ra từ tràng đạo.

Trong lòng Vu Mặc vẫn còn oán giận ba không để ý đến cảm nhận của mình. Tuy rằng lúc sau cậu cũng rất vui sướиɠ, nhưng ba lại thao cậu đến chảy máu, biến lỗ nhỏ thành bộ dạng rách nát hiện giờ.

Vu Mặc chôn đầu vào gối, nhỏ giọng nức nở.

Vu Thành Uy liếʍ xong mới vội đi dỗ dành con trai nhỏ của mình: “Bé ngoan đừng khóc, lần sau ba hứa sẽ nhẹ nhàng.”

Vu Mặc lau nước mặt, nhìn ba hỏi: “Ba còn muốn thao con lần sau sao?”

“Đương nhiên là muốn.” Thao lỗ nhỏ của con trai còn sướиɠ hơn thao huyệt của vợ mình nhiều, trong lòng hắn bắt đầu chán ghét vợ, chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ cùng con trai bảo bối của mình.

Vu Mặc lại hỏi: “Ba sẽ không đuổi con ra ngoài nữa chứ?”

“Sao có thể, ba vẫn còn muốn ăn nước da^ʍ từ huyệt nhỏ của con trai.” Vu Thành Uy nói xong càng vùi sâu vào người con trai, miệng lớn liếʍ láp một phen.

Vu Mặc nhìn ba đang liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα của mình: “Ba, không cần liếʍ. Đợi lát nữa mẹ đến thấy được sẽ không tốt.”

“Con yên tâm, mẹ con chơi mạt chược rất lâu, cô ta sẽ không đến.” Vu Thành Uy bây giờ chỉ muốn chôn vào trong người con trai mọi thời khắc.

Thấy ba đã nói như vậy, Vu Mặc không phản kháng nữa. Cậu nắm sấp hưởng thụ cảm giác được ba liếʍ huyệt cho mình.

Đầu lưỡi đương nhiên dịu dàng hơn côn ŧᏂịŧ: “Ân… Ba, đầu lưỡi giỏi lắm… Ân… Liếʍ con thật thoải mái…”

Nghe con trai nói rất sướиɠ, trong lòng Vu Thành Uy cảm thấy rất có thành tựu.

Hai ba còn ở phòng bệnh làm chuyện mà người thường phỉ nhổ, mãi đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ ngơi.

Vu Mặc ngủ thϊếp mất, sáng hôm sau tỉnh dậy chợt thấy mẹ đã đến thăm mình từ lúc nào.

Mẹ không đối xử tốt với cậu, thậm chí còn có thể gọi là cay nghiệt. Đôi lúc Vu Mặc còn hoài nghi mình có phải con ruột hay không, bằng không tại sao lúc nào mẹ cũng không thấy cậu vừa mắt.

Lúc nhìn thấy mẹ, sắc mặt Vu Mặc không tốt lắm, cậu quay mặt sang một bên.

Mẹ Vu thấy mình có lòng tốt đến thăm con trai, kết quả con trai không thèm nhìn mình, bà ta nghiêm mặt quát mắng Vu Mặc một trận.

Vu Thành Uy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc quay lại thấy con trai đang bị vợ mình quát mắng. Nếu là trước đây hắn sẽ không bao giờ xen vào, nhưng bây giờ hắn không thể mặc kệ.

Vu Thành Uy đi tới mắng vợ mình: “Cô đang làm gì vậy, cố ý đến đây làm khó dễ con trai à?”

Mẹ Vu tức giận, khuôn mặt vặn vẹo: “Ông dám cãi lời tôi.”

Vu Thành Uy lớn tiếng mắng: “Mau cút đi đánh ba cái trò mạt chược của cô, đừng tới nơi này làm tôi chướng mắt.”

Mẹ Vu mặc dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi, trước khi đi còn liếc xéo Vu Mặc.

Vu Mặc buồn tủi trốn dưới chăn khóc, Vu Thành Uy thấy vậy nhẹ nhàng tới dỗ dành cậu: “Tính cách mẹ con trước giờ vẫn như vậy, đừng để ý đến bà ta. Ba vừa mới mua bánh bao mà con thích nhất, còn có thêm sủi cảo hấp, sữa đậu và bánh đậu xanh nữa.”

Vu Mặc được lấp đầy bụng đói nên không giận nữa, lật đật bò dậy kiếm đồ ăn.

Lúc gần ăn no, nhìn thấy ba đang nhìn cậu bằng ánh mắt tà tà.

Vu Mặc liếc nhìn xuống dưới người ba, phát hiện một cái lều thật lớn không biết dựng lên từ lúc nào.

Vu Mặc ngầm hiểu ý, nói: “Ba mau đi đóng cửa, nhỡ lát nữa có người vào.”

“Được.” Vu Thành Uy mỉm cười đồng ý, nhanh chóng đi đóng cửa.

Chờ đến khi cửa đã khép chặt, Vu Mặc cũng hoàn toàn thả lỏng, cởi bộ quần áo bệnh nhận trên người mình ra, sau đó nhét một cái sủi cảo vào bên trong lỗ nhỏ, dẩu mông lên trước mặt ba mình: “Ba, con trai đút ba ăn sủi cảo.”