"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân nhìn Ngô thị phẫn nộ quát: "Ngươi làm đương gia chủ mẫu thế nào? Quỳ xuống cho ta!"
Ngô thị còn chưa từng bị như vậy trước mặt nhiều người, bị lão phu nhân trách cứ như vậy, nhất thời có chút xuống đài không được, đứng ở một chỗ nhưng không có ý tứ quỳ xuống.
Tần lão phu nhân thấy bà ta cũng dám ngỗ nghịch với bà: "Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, nha hoàn phía dưới bị ngươi quản thành như vậy, ta ngay cả phạt ngươi cũng không được! Tốt tốt lắm, cái lão bà tử ta đây quản không nổi một con dâu đứng bất động như vậy, ta đi quản con trai của ta!" Nói xong liền bảo Lục ma ma gọi Tần đại lão gia Tần Lương đến đây.
Ngô thị đâu nào muốn ngỗ nghịch lão phu nhân, chỉ là không hề nghĩ rằng hôm nay lão phu nhân lại buồn bực như thế, lúc này bà cũng bất chấp thể diện, lập tức bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Lão phu nhân, là con dâu quản giáo không nghiêm. Ngài muốn đánh muốn phạt thì tùy!"
Tần lão phu nhân đã buồn bực không thôi, đối với thái độ nhận sai của Ngô thị như vậy, càng thấy chẳng qua là qua loa cho xong: "Hừ, ta không dám."
Trong lòng Ngô thị thầm kêu không tốt, nha hoàn trong viện này đều là người của bà, hôm nay lại vừa vặn bị lão phu nhân bắt được, nếu sau khi Tần Lương đến đây, sợ rằng chính mình sẽ gặp một trận quở trách không ngừng, bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn luôn đứng ở một bên, không khỏi nhíu mày, từ lần Tần Thư Dao cứu Tần lão phu nhân trong trận hỏa hoạn kia ra, Tần lão phu nhân đối xử với Tần Thư Dao tựa hồ thay đổi không ít.
Tần Thư Dao nhìn bộ dạng lúc này của Ngô thị thì cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn còn ra vẻ không đành lòng: "Tổ mẫu, sợ là mẫu thân cũng không biết đám nha hoàn này lại dám làm như thế!"
"Nó không biết? Vậy nó quản gia để làm gì, vậy mà ngay cả chút chuyện này cũng không quản được, còn không bằng ta kêu lão tam gia đến quản."
Lời này vừa nói ra sắc mặt của Ngô thị càng thêm khó coi, bởi vì đại bộ phận uy quyền của Tần gia còn nằm trong tay Tần lão phu nhân, Ngô thị tuy rằng giúp đỡ quản gia, nhưng đại đa số đều nghe Tần lão phu nhân, bà nhịn nhiều năm như vậy rốt cục nhịn đến Tần lão phu nhân lớn tuổi hoa mắt, làm sao bà có thể nguyện ý uỷ quyền.
Sau một lúc lâu, Tần Lương vội vàng chạy tiến vào, mà Tần Tuyết Như nghe được tin tức cũng vội vàng chạy lại, nhìn thấy Ngô thị quỳ trên mặt đất cũng vội vàng quỳ xuống, khóc nói: "Bà nội, mẹ cháu phạm phải chuyện sai gì? Cháu gái nguyện ý chịu phạt thay!"
Nhìn Tần Tuyết Như nhu thuận hiểu chuyện như thế, Tần lão phu nhân bớt giận, lại nhìn thoáng qua Tần Lương đứng cúi đầu ở một bên lạnh lùng nói: "Mẹ biết con trong ngày thường ở bên ngoài làm việc, không rảnh quản lý việc vặt trong nhà, nhưng nói như thế nào Cầm Nhi cũng là con gái ruột của con, sao con có thể trơ mắt nhìn bọn hạ nhân làm như thế với con bé?"
Tần Lương nhìn thoáng qua Tần Khả Cầm nằm nghiêng ở trên giường bệnh hai hàng lông mày nhíu chặt, vừa rồi lúc đi đến đây đã có người bẩm báo mọi chuyện cho ông nghe, ông nhìn thoáng qua Ngô thị quỳ trên mặt đất nói: "Là do con trai quản giáo không nghiêm, về sau sẽ không bao giờ phạm lỗi như vậy nữa."
Tần lão phu nhân thấy thái độ Tần Lương như thế, trong lòng cũng hết giận: "Mẹ cấp cho Cầm Nhi hai bà tử trung hậu, về sau bọn họ sẽ chuyên môn phụ trách ăn uống cùng nấu thuốc cho Cầm Nhi, mẹ còn cấp cho Cầm Nhi chọn mười nha hoàn. Về phần đám nha hoàn này toàn bộ bị đánh ba mươi trượng, sau đó giao cho Nha bà tử bán."
Đây là Tần lão phu nhân không tín nhiệm Ngô thị, Tần Thư Dao nghe xong khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, xem ra bước này đi vô cùng tốt, về sau thân thể của Tần Khả Cầm được điều dưỡng tốt, cũng không đến mức cả đời vô sinh.
Sắc mặt Ngô thị có chút khó coi, nhưng cũng biết lần này là do đám nha hoàn đó sai quá mức, bà cũng không dám tranh cãi, chỉ có thể cúi đầu không dám hé răng.