Người con gái tay chân phối hợp đan vào nhau ôm chặt lấy anh, rề rà không chịu buông tay, còn người phía trước bị cô châm lửa đến cả người khô nóng.
Giọng anh hơi khàn, cực lực kiềm chế lại, nói, “Thanh Ca, cháu nên ngủ đi.”
“Không, em muốn ngủ cùng chú nhỏ cơ!”
“Ngoan nào, đừng ồn ào.”
Cố Nam Sơn nhẹ nhàng dỗ dành cô như khi còn nhỏ để người nào đó ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng Cố Thanh Ca là ai cơ chứ, là bảo bối út của nhà họ Cố cũng là cháu gái duy nhất. Cô lớn lên trong sự bao bọc của anh họ lớn, anh họ nhỏ, hơn nữa Cố Nam Sơn từng rất cưng chiều cô, vậy nên cô hoàn toàn có thể kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Anh xoay người, một tay ôm lấy eo cô phòng trường hợp cô ngã xuống, Cố Thanh Ca thuận mắt liếc nhìn nơi nào đó đang căng phồng của anh, cười hì hì nói: “Chú nhỏ, cấm dục không tốt đâu. Em biết chú muốn ngủ với em, bốn năm trước một đêm cứ phải lăn lộn ba lần, đừng tưởng em không biết chú chính là một con sói già bề ngoài giả đứng đắn.”
“Cố Thanh Ca, có tin tôi ném cháu ra ngoài không!” Cô không đề cập đến chuyện bốn năm trước thì không sao, một khi nhắc tới như chạm vào ngòi nổ của người đàn ông này, thật ra anh vẫn chưa thật sự tha thứ cho cô.
Đôi tay mềm như không xương của cô mơn trớn trên bờ vai rộng của anh, cả người rúc vào trong lòng anh.
Cô cẩn thận lắng nghe nhịp đập trái tim anh, cái miệng nhỏ chu lên nói không ngừng, “Cố Nam Sơn, đồ nhát gan, hèn nhát, tim đập thình thịch kịch liệt như vậy mà còn giả vờ kiềm chế.”
“Cố Thanh Ca, tỉnh lại cháu đừng có hối hận!”
“Hối hận gì cơ? Được ngủ miễn phí với chú, em đây vui mừng còn không kịp.”
Hai má người con gái đỏ hây hây, động tác của anh gấp gáp, vội đẩy ngã cô lên giường lớn màu xám đậm. Đôi chân thon dài của anh đặt vào giữa hai chân cô, quần tây được cắt may tinh xảo cọ xát những cánh hoa mỏng manh của cô. Cách lớp quần dài của anh và qυầи ɭóŧ mỏng của cô, Cố Nam Sơn vẫn cảm nhận được môi âʍ ɦộ nóng như thiêu đốt, anh không ngừng vừa cọ vừa xoa.
“Ưm… Ngứa…” Thanh Ca không biết mình đang ở đâu, cô chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua phía dưới, tê dại vô cùng.
Chiếc qυầи ɭóŧ thấm ướt mật dịch, cô vô thức ưỡn người lên, hơi hơi run rẩy.
Ngón tay dài của anh vuốt ve gương mặt diễm lệ, quyến rũ của cô. Rồi anh cắn lên đôi môi đỏ mê người ấy, bốn cánh môi dán chặt vào nhau, nhẹ nhàng quấn quýt, từ từ mân mê cánh môi căng mọng của người con gái. Lưỡi anh quyện với lưỡi cô, hai đầu lưỡi hòa vào nhau, anh liếʍ mυ'ŧ tôi một cái, tôi liếʍ mυ'ŧ trả lại anh một cái, nhịp nhàng như hai con cá chơi đùa với nhau.
Nụ hôn của anh dần đi xuống dưới, ướŧ áŧ và nóng bỏng như bàn ủi khiến cho người cô run lên, đồng thời cũng kéo gần quan hệ mập mờ giữa hai người. Bàn tay gầy có vết chai mỏng của anh luồn về phía dưới, nhanh tay cởi bỏ hết áo choàng tắm còn vướng trên người cô rồi vứt sang một bên.
Cơ thể cô ngày càng nóng, anh dùng lòng bàn tay ấm áp xoa nắn bộ ngực mẫn cảm của cô, còn cô cảm giác như bị chơi đùa trong lòng bàn tay anh. Người đàn ông dùng một tay vân vê nhũ thịt trắng trẻo, bên còn lại được anh cho vào miệng âu yếm. Giống như được thưởng thức món ngon nhất trên đời, nhũ thịt bị nhét đầy trong khoang miệng anh, anh vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, đôi bồng đào trước ngực cô được anh yêu thương thành biến thành đủ mọi hình dạng.
“Ưm… A… A… ngứa quá….”
Cố Thanh Ca được phục vụ vô cùng thoải mái, cô đưa một bàn tay vào mái tóc ngắn của anh, nhẹ nhàng ấn.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông vùi vào trước ngực cô, quanh chóp mũi anh đều tràn ngập hương thơm của sữa tắm quyện với mùi thơm từ cơ thể cô.
“A a a… Gậy của chú nhỏ thật lớn…”
Người anh em phía dưới của Cố Nam Sơn đã rục rịch thức giấc, hơn nữa còn ngạo nghễ vươn lên khó có thể kiềm lại. Anh nhỏ giọng chửi một tiếng. Cố Thanh Ca đúng là yêu tinh!
Anh không còn cách nào khác đành dùng một tay che miệng nhỏ đang nói linh tinh lại. Một tay khác đặt giữa hai chân cô, vuốt ve miệng huyệt trắng hồng, nơi đó có một ít lôиɠ ʍυ màu nhạt.
Cố Nam Sơn không vội làm gì khác, anh chỉ xoa xoa chỗ đó, ngón trỏ liên tục miết môi âʍ ɦộ. Bàn tay có vết chai mỏng cứ cọ cọ qua lại làn da mỏng manh của cô.
Cô gái nhỏ cong thân mình vừa như từ chối vừa như nghênh đón, trong đầu cô giờ rỗng tuếch không còn nghĩ được gì nữa, mọi giác quan đều như tập trung hết vào tiểu huyệt, vừa tê vừa ngứa. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô hít vào một hơi, sau khi bị trêu đùa một lúc lâu, từ phía dưới ứa ra dòng chất lỏng trắng đυ.c.
Còn chưa đủ!
Không được rồi, cô càng muốn nhiều hơn!