Nhân Vật Phụ

Chương 19: C19: Chuyện Thứ 19

Đầu tiên, cái này tặng cho michan_jung, cám ơn sự ủng hộ đúng nghĩa của em với NV

Tóc đen bí ẩn đã quay trở lại, chị ta là ai vậy?

Chuyện thứ 19

Tôi sững sờ nhìn cô gái tóc đen vừa quay lại.

“Chào Linh Lan, lâu quá rồi phải không?”

Trần Vũ Thái Hà hất mái tóc dài đen mượt thẳng tắp và nở nụ cười ngây thơ trong sáng đến bất ngờ của chị ta với tôi.

“Chị…”về đây  làm gì?

“Em bị ướt hết người rồi kìa, mau lên thay đồ đi!”

Trần Vũ Thái Hà là con người kinh khủng nhất trên đời này tôi từng biết. Chị ta là chị họ của tôi. Hồi còn bé tẹo chị ta tỏ ra là một người hoàn hảo từ đầu đến chân, lại hay quan tâm người khác. Hồi đó tôi quý chị ta lắm, chị ta cũng khá tốt với tôi, tất nhiên là chị ta có rất nhiều bạn bè nhờ cái tính cách ấy. Năm 12 tuổi, tôi có tới nhà chị ta chơi, nghịch ngợm lung tung, định mở khóa cái hộc tủ bàn học của chị ta ra, đúng lúc đó Thái Hà ở ngoài đi vào nhìn thấy  bèn kéo tôi ra, khóa cửa tủ bảo là trong đó không đựng gì cả. Tới cầu thang thì chị ta làm bộ vấp chân đẩy tôi một phát lộn xuống đất, cứa chân vào cạnh sắc của cầu thang bê tông rồi hối hả chạy xuống làm như tôi tự ngã thật.

Thật ra lúc đó tôi là đứa hậu đậu có tiếng nên cũng nghĩ là do mình cẩu thả mà để bị ngã. Cho tới cái hôm ở trong nhà kho lục bút màu mới nghe cái cuộc nói chuyện của chị ta và một đứa bạn hàng xóm học cùng trường mới biết là chị ta cố tình đẩy tôi ngã.Kinh dị, hôm đó tôi mà mở được cái cánh tủ ra chắc chị ta sẽ đẩy tôi ngã gẫy cổ mất.Thật ra tôi nghĩ là tôi nên cám ơn chị ta cho tôi ngã một cú như vậy để biết được cái thứ đen tối ở trong tâm hồn chị ta.

Trần Vũ Thái Hà là pure evil bọc trong lớp kẹo ngọt ngào giả tạo, là nấm độc lòe loẹt mọc trong rừng già, tôi có chết cũng không quên được cái cách mà chị ta đã đối xử với tôi. Chị ta là cơn ác mộng tệ hai nhất tôi từng nghĩ tới( ác mộng của tôi chỉ toàn là thụt xuống hố ga và bước hụt cầu thang mà tỉnh dậy, chả mơ tới ma nào cả, mấy cái ác mộng trong phim ảnh chả thật tí nào, hờ hờ…)Mà hồi đó tôi suốt ngày phải đi theo chị ta chứ có được chơi với chị ta như bạn bè đâu cơ chứ, nghĩ lại mới nhớ.

Hồi đó mình thật ngờ nghệch, trên đời làm gì có thiên thần. Chỉ tới một mức nào đó, tất tần tật các cái xấu trong đầu cũng sẽ xổ ra hết. Vấn đề chỉ là thời gian.

1

Lần này chị ta về đây làm gì thế không biết, tại sao mọi người ở nước ngoài cứ thi nhau về thế? Việt Kiều giờ lại hướng nội à?

Tôi làm bộ bình thường bước xuống phòng khách, Thái Hà vẫn đang cười nói vui vẻ với  bố mẹ tôi.

“Ngồi xuống đi, Linh Lan!” bố tôi vẫy vẫy. Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, cố tỏ ra bình thường.

“Mưa to quá hả em?”lại nụ cười ban phúc.

“Vâng..”không cần chị nói những lời quan tâm tới tôi, trong đầu chị có cái gì tôi biết hết rồi.

“Cháu về hẳn rồi chứ?” mẹ tôi hồ hởi hỏi.

“Dạ không, học xong cấp 3 cháu sẽ sang bên kia học đại học!” Thái Hà cười, cái dáng vẻ hoàn hảo vẫn không thay đổi, không biết trong đầu chị ta chỗ nào tối hơn chỗ nào. Tôi ngồi cứng đờ nhìn mẹ tôi và chị ta nói chuyện.

“Vậy cháu học lại cấp 3 à?”

“Vâng, cháu muốn hoàn thành nốt một năm nữa..”

Mẹ tôi đập đập nhẹ vào lưng tôi “Linh Lan, chị Hà vào học cùng trường con đấy!”

“ẦM!!!!!!!!!!!!!!!!” bên ngoài có tiếng sét đánh rung trời.

Tôi đơ người lại, Trần Vũ Thái Hà sẽ vào học cũng trường với tôi hả??? Trường tôi ấy hả???

Thôi xong, thế là hết, hết thật luôn. Trong vòng một năm kể từ đây trở  đi sẽ là địa ngục,không có lối thoát ra nữa!!! Cuộc đời mình trong một năm tới sẽ bị nhấn chìm vào bóng tôi của kẻ giả tạo tên là Trần Vũ Thái Hà.

1

Cái trường này bây giờ là cổng hải quan phải không? Toàn thấy học sinh nước ngoài chuyển về thế không biết. Trong cái thành phố này thiếu cóc gì trường  tốt mà cứ phải nhè cái trường này mà nhảy vào cơ chứ!

-

-

-

Tôi bước lên cầu thang hướng lên sảnh,kiểu gì hôm nay cũng có tin đồn về Thái Hà cho mà xem, chị ta nhất định sẽ làm rùm beng chứ không đời nào chịu nép mình lại ở xó xỉnh nào đó.

“Yo, bạn tốt, hôm nay không khỏe hả?”Hoàng Minh Nam vỗ vỗ lưng tôi.

“Không có gì..”

“Linh Lan!!!” Chợt có giọng ai đấy gọi tên tôi từ phía sau, biết ngay mà.

Tôi quay  lại, Trần Vũ Thái Hà đang chạy tới,tóc đen bay phấp phới trong gió tạo thành một cảnh mà tất cả đám con trai đang có mặt trong cái sảnh đó đều phải quay lại nhìn(bao gồm Hoàng Minh Nam, cái đó không có gì phải nghi ngờ cả).Có cần phải có hiệu ứng ánh nắng tỏa từ mấy tấm kính trên nóc sảnh xuống người chị ta như thế kia không. Thật kinh khủng.

Chị ta cười niềm nở với tôi.

Cuộc xâm lược của chị họ đen tối đã bắt đầu.

“Em đến sớm thế?”

“À, vâng…”tôi lẩm bẩm. Mấy người đứng trong sảnh đang nhìn về phía tôi và Thái Hà một cách tò mò. Không lâu nữa đâu,mấy người sẽ biết thôi.

“Linh Lan, đây là…” sự chú ý của Thái Hà đột nhiên chuyển hướng sang Hoàng Minh Nam”..người yêu em hả? Đẹp trai thế!!!”

Hoàng Minh Nam ngó tôi dè chừng rồi vội vàng xua tay nói” Không phải, em với Linh Lan là bạn tốt thôi!”

“Vậy à, chị là Thái Hà, chị họ Linh Lan!” chị ta đưa tay ra. Hoàng Minh Nam(trong nỗ lực kiềm chế bản năng mở mồm ra là tán đã ngấm vào máu, tôi đoán thế) đưa tay ra một cách cứng ngắc.

“Em là Minh Nam, bạn Linh Lan..”

Thái Hà đột nhiên vỗ vai tôi” Tiếc nhỉ Linh Lan, chị tưởng em thích người như Minh Nam lắm mà?”