Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái

Chương 20: Tuân phục

Đây là lần đầu tiên Giai Kỳ mời một người đàn ông vào nhà mình, ngay cả Quân Tường cũng chưa từng bước chân vào chốn riêng tư của nàng, vậy mà ngày hôm nay không hiểu tại sao nàng lại phải mời Lôi Triệt vào đây, căn nhà linh thiêng in hình bóng của cha mẹ nàng, là kỉ niệm quý giá của nàng với cha mẹ của mình.

Chính Giai Kỳ cũng không hiểu tại sao nàng lại làm như thế này? Chỉ biết rằng có suy nghĩ gì đi nữa thì người đàn ông không nên xuất hiện ấy cũng đã sừng sững đứng trong nhà nàng rồi!

Căn hộ chung cư bình thường, vì cha nàng là một nhà giáo thâm niên lâu năm, lại là một nhà giáo rất ưu tú, có nhiều thành tích cho trường Đại học ông giảng dạy, nên đã được Trường Đại học phân cho một suất mua căn hộ này. Người dân nơi đây hầu hết đều thuộc tầng lớp trí thức trung lưu như cha nàng. Căn hộ không rộng cũng không hẹp, vừa vặn cho gia đình nàng sống thoải mái.

Nhưng phòng khách nàng vẫn luôn nghĩ rằng vừa vặn ấy, đột nhiên có sự xâm chiếm của hắn, lại trở nên chật chội như thế này. Dáng vẻ cao cao tại thượng, mạnh mẽ kiêu ngạo của hắn hoàn toàn chẳng phù hợp với chốn riêng tư này của nàng. Giai Kỳ thoáng nghĩ trong đầu, riêng chiếc áo choàng hàng hiệu của hắn cũng đủ mua đứt toàn bộ đồ dùng trong căn phòng khách này của nàng rồi!

_ Lôi tổng! Xin cứ tự nhiên!

Giai Kỳ nhẹ giọng nói, lần này nàng ráng không để lộ ra nụ cười để khiến hắn có thể nhìn thấy điều gì mà bắt bẻ nàng nữa.

Lôi Triệt im lặng đứng trong căn phòng, ánh mắt sắc lẹm của hắn quan sát chốn riêng tư của Giai Kỳ, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, hiên ngang như một con sói và hang thỏ, chẳng động đến một ngón tay mà giống như hắn đã sở hữu nơi này rồi vậy!

Căn nhà của Giai Kỳ là một nơi rất sạch sẽ, những đồ dùng là kiểu phong cách ngày xưa, dường như được sắm từ lúc mua căn hộ này, và chủ nhân của nó bây giờ cũng không muốn thay đổi. Bộ rèm cửa màu xanh nhạt, ngoài hành lang bên ngoài, bên trong còn có một ban công khác, đặt một bộ xích đu nho vừa cho một người ngồi, bên dưới là vài chậu cây con xanh mướt. Nàng còn cẩn thận đặt những chậu cây ấy phía dưới ban công, tránh để cho gió to sẽ thổi chúng xuống làm nguy hiểm tới người phía dưới.

Bên trong căn phòng bài trí rất đơn giản, một bộ sô phà màu kem nhạt ấm cúng, những vật dụng thiết yếu trong một căn phòng khách gia đình, chiếc bàn đặt một bộ ấm trà bằng pha lê rất đẹp, sạch bóng. Trên tường treo một bức tranh tĩnh vật màu sắc nhã nhặn. Nhà bếp nằm ở phía sau, lối vào thông thương với phòng khách, trong nhà không khí thanh sạch, còn thoang thoảng mùi hương lạ lẫm mà Lôi Triệt thường xuyên ngửi thấy trên người Giai Kỳ.

Căn phòng có chút nhuốm màu thời gian, khiến cho tâm trạng của Lôi Triệt đột nhiên trở nên an tĩnh. Hắn xoay người ngắm nhìn căn phòng, cảm thấy rất thích thú!

_ Nhà nhỏ nên có chút bất tiện…Lôi tổng ngài đừng chê cười!

Giai Kỳ khách khí nói, nào ngờ Lôi Triệt đột nhiên mỉm cười, nhẹ giọng trả lời.

_ Căn nhà rất bình yên! Tôi rất thích! . Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRUМtru yeЛ. VЛ )

Giai Kỳ trố mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn đang mỉm cười với nàng, ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt lộ ra tia ấm áp lạ lẫm khiến nàng nhất thời không quen. Giai Kỳ luôn cảm thấy đôi mắt sâu thẳm không thể thấy đáy của hắn giống như hai hố băng sâu hoắm, khi người khác nhìn vào sẽ có cảm giác bị rơi thẳng vào đó, rơi mãi rơi mãi mà không sao dừng lại được.

_ Có chuyện gì thế?

Lôi Triệt thấy Giai Kỳ đột nhiên ngẩn người nhìn hắn, đầu lông mày đẹp đẽ của hắn chau lại, trầm giọng hỏi.

_ Dạ…không ạ! Lôi tổng! Mời ngài ngồi!

Giai Kỳ lập tức hoàn hồn, lắc đầu vội vã trước ánh mắt sắc bén đang nheo lại của Lôi Triệt, cô vội vàng chìa tay về phía ghế sô pha, nhanh nhảu nói.

Lôi Triệt cũng rất bao dung, chẳng truy cùng đuổi tận, im lặng theo hướng tay cô mà đủng đỉnh ra ghế sô pha ngồi xuống.

Đệm bông lún xuống khiến hắn hẫng người suýt ngã. Bàn tay hắn loạng choạng nắm chặt lấy thành ghế để giữ thăng bằng, gương mặt điềm đạm lộ ra tia hoàng hốt.1

Ghế ngồi của hắn từ trước đến nay đều là loại ghế được thiết kế riêng, cứng cỏi và vững chãi như địa vị của hắn, ngay cả đệm ghế được sử dụng cũng phải là loại bông nén, hoặc da thuộc dày dặn. Loại ghế mềm mại êm ái thế này từ trước ến giờ hắn chưa từng ngồi qua, cảm giác lạ lẫm khiến hắn suýt chút nữa ngã bật ngửa.

Nhìn Lôi Triệt thường ngày cao cao tại thượng, dáng vẻ lúc nào cũng bình bình đạm đạm, từ cách đứng lên ngồi xuống đều vững vàng ưu nhã, lần này lại bị một cái ghế sô pha làm cho suýt nữa thì ngã bổ chửng, gương mặt điển trai vốn luôn điềm tĩnh giật nảy mình, Giai Kỳ đứng cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, không nhịn được mà mím chặt môi lại rồi mà vẫn không ngăn được nụ cười run run trên khóe môi.

Lôi Triệt nhanh chóng định thần lại, và phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn thẳng vào gương mặt đang cố gắng nén cười của Giai Kỳ, ánh mắt của hắn nheo lại đầy vẻ cảnh cáo đáng sợ.

Giai Kỳ cấu chặt ngón tay vào tay mình, ấp úng đánh trống lảng.

_ Ơ…Lôi tổng!Ngài dùng chút trà bánh nhé? Để tôi đi pha?

Lôi Triệt im lặng không trả lời, thay vào đó thân thể cao lớn của hắn tựa vào ghế sô pha thả lỏng. Giai Kỳ cũng ngầm hiểu đó là một lời đồng ý, liền nhanh chóng bước vào bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lôi Triệt, đôi chân dài của hắn vắt lên nhau, bàn tay đi găng gác lên đầu gối, dáng ngồi thẳng lưng của hắn lúc nào cũng mang vẻ xa cách khó gần. Ánh mắt lơ đãng của hắn lướt qua mặt bàn, đột ngột dừng lại ở túi khoai lang mà Giai Kỳ đem về, theo thói quen bỏ lại trên bàn uống nước ở phòng khách….

****

Trà rất nhanh được pha xong. Trong nhà của nàng chỉ có loại trà làm từ cánh hoa hồng nàng tự tay phơi khô, trong lúc pha trà Giai Kỳ cứ đắn đo không biết con người nghiêm túc như Lôi Triệt có uống được loại trà này không?

Vừa bóc vỏ một hộp bánh quy mặn đổ ra đĩa, Giai Kỳ vừa nhớ lại dáng vẻ loạng choạng lúc nãy của Lôi Triệt, khóe môi của nàng vô thức mỉm cười…

Hóa ra Lôi tổng cao cao tại thượng cũng có những lúc khá…dễ thương!

Giai Kỳ cẩn thận bưng khay đựng ấm trà và một đĩa bánh quy gọn gàng ra ngoài, nhưng vừa đi tới phòng khách, nàng đã bị khung cảnh trước mặt làm khựng lại.

Trong phòng khách, Lôi Triệt đang cầm một miếng khoai mật đã nguội, cẩn thận cắn từng miếng. Dáng vẻ điềm đạm ngồi thưởng thức của hắn giống như đang nếm một món điểm tâm cao lương mĩ vị, chứ không phải đang ăn một miếng khoai mấy đồng bạc vậy!

Ánh mắt săm soi miếng khoai vàng ươm trong những ngón tay đi găng da, đường hàm cương nghị của hắn khẽ nhấp nhôi lên biểu thị hắn đang nhai rất cẩn thận, gương mặt kín bưng của hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào rõ rệt.

Rồi hắn đột nhiên hướng ánh mắt sang phía nàng, khiến cho Giai Kỳ giật mình bối rối. Đột nhiên bị bắt quả tang nàng đang đứng một chỗ mà ngắm trộm hắn khiến cho Giai Kỳ nhất thời không phản ứng kịp, thế nào lại thấy Lôi Triệt mỉm cười với nàng.

_ Món này khá ngon đấy!

Thanh âm trầm thấp vang lên, và Lôi Triệt bỏ nốt miếng khoai đó vào miệng, một lời nói đơn giản mà khiến cho Giai Kỳ ngẩn ra.

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng những người vừa có tiền vừa có quyền như Lôi Triệt sẽ không bao giờ dùng qua những đồ ăn bình thường thế này…Ngay cả Quân Tường cũng từng nhiều lần thắc mắc với nàng, tại sao nàng lại thích ăn một món mà theo anh “ vừa tầm thường, vừa không hợp vệ sinh ” như vậy? Với anh chỉ có những món ăn được làm cẩn thận trong những cửa hàng nổi tiếng mới có đáng để ăn, đồ ăn vỉa hè như vậy, Quân Tường chưa từng đυ.ng tới.

Nhưng anh cũng không biết rằng, Giai Kỳ thích ăn món ăn này, chính là vì món ăn đó là kỉ niệm của nàng và cha mẹ khi còn nhỏ…..Mỗi lần ăn món ăn này, nàng đều nhớ về những kỉ niệm quý giá ấy...!

_ Em mua món ăn này ở đâu vậy?

Câu hỏi của Lôi Triệt đột ngột vang lên, kéo nàng ra khỏi những hồi tưởng riêng tư. Giai Kỳ ngước mắt nhìn hắn, nhìn túi khoai đã bị hắn ăn hết gần một nửa, trong lòng nàng bỗng thấy vui vui.

Ánh mắt nàng nhìn vào găng tay da đã bị khoai làm bẩn của hắn, đầu lông mày xinh đẹp của nàng khẽ cau lại. Làm gì có người nào cầm đồ ăn mà cũng không chịu bỏ găng tay ra như hắn chứ? Đợt trước hắn nói do tay mình bị chút khuyết điểm, khuyết điểm gì lại đến mức không thể tháo găng ra cơ chứ? Thật sự khiến người khác tò mò.

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ đặt khay trà bánh xuống bàn, bản thân nàng đột nhiên là nửa ngồi nừa quỳ dưới chân hắn, bàn tay xinh đẹp nhanh nhẹn lấy một tờ giấy ướt trong hộp khăn ướt trên mặt bàn, một tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn.

Toàn thân Lôi Triệt lập tức cứng đờ.

Giai Kỳ hoàn toàn không cảm nhận được người đàn ông trước mặt bỗng nhiên hóa đá, bàn tay nhỏ bé của nàng cẩn thận lau giúp hắn những vết bẩn của khoai lang và mật ong dính trên chiếc găng da thuộc của hắn. Bàn tay Giai Kỳ rất đẹp, những ngón tay thon dài mềm mại, đặt trong lòng bàn tay to lớn của hắn lại càng thêm nhỏ bé.

Lôi Triệt ngồi nghiêm trên ghế, bàn tay trái của hắn đặt trong lòng tay nhỏ bé của nàng, để cho nàng giúp hắn lau những vết bẩn trên găng tay. Mái tóc xoăn nhẹ mềm mại xõa xuống gương mặt kiều diễm cúi thấp, thân hình nữ tính quỳ dưới chân hắn rất tự nhiên, dường như Giai Kỳ cũng không nhận ra tư thế của nàng tác động mạnh thế nào tới đàn ông, nhất là kẻ có khuynh hướng thích chinh phục và áp đặt như Lôi Triệt.

Chính sự mất phòng bị không một chút toan tính của nàng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẻ như hắn nhất.

_ Trên đường về nhà có một quán bá đồ ăn vặt rất ngon, tôi mua khoai ở chỗ đó. Nếu ngài thích tôi sẽ đưa ngài địa chỉ.

Giai Kỳ nhẹ giọng nói, trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh Lôi Triệt một thân tây trang sang trọng được thiết kế riêng, kẹp kim cương găng tay da thuộc, nước hoa thơm ngát ngồi trong xe Bentley hạng sang của mình ăn khoai lang nướng, không thể không bật cười.

_ Tôi rất thích!

Thanh âm trầm thấp của hắn đột nhiên vang lên, lần nữa kéo Giai Kỳ trở về thực tại. Ánh mắt trong vắt của nàng ngước lên nhìn hắn, giật mình khi thấy đôi mắt sắc bén sâu thẳm của hắn tối sẫm lại, không khó để nhận ra sự ham muốn rõ rệt ánh lên trong lòng mắt lạnh giá ấy, khiến nàng đột nhiên cảm thấy máu trong người cũng đông cứng lại.

_ Tôi rất thích nhìn dáng vẻ tuân phục của em quỳ dưới chân tôi....

Bàn tay trái của Lôi Triệt nâng lên, nhanh như cắt tóm lấy đường hàm xinh đẹp của Giai Kỳ mà kéo gần lại, mùi hương nam tính của hắn phả vào hô hấp của nàng nhức nhối và thanh âm trầm thấp như ướp trong rượu mạnh kia từ tốn vang lên.

_.....Em bắt đầu quen với việc trở thành người phụ nữ của tôi rồi đấy....!

*****