Băng ghế trước cây đàn dương cầm màu đen tuyền nhẹ nhàng, Thời Lục nhích sang bên phải, nhường hơn nửa khoảng trống cho cô.
Thiên Huỳnh ngập ngừng ngồi xuống, ngón tay sờ lung tung qua một loạt phím đàn đen trắng trước mặt.
“Ấn xuống thử đi.” Cô chỉ dám đυ.ng nhẹ không phát ra âm thanh, Thời Lục bên cạnh nhắc nhở, Thiên Huỳnh trở nên táo bạo hơn một chút.
Mấy âm thanh ngẫu nhiên vang lên không có quy luật, so với lần đầu tiên chẳng khác nào đứa trẻ con nghịch phím. Thiên Huỳnh đỏ mặt, ngượng ngùng thu tay lại.
“Thích bài vừa rồi tớ đàn à?” Thời Lục hỏi, Thiên Huỳnh vội gật đầu liên tục.
“Nghe rất hay.” Khuôn mặt nhỏ của cô trịnh trọng vô cùng nghiêm túc.
Thời Lục cúi đầu, ngón tay tùy ý lướt trên phím đàn gõ ra một đoạn nhạc mượt mà, đúng là giai điệu vừa rồi mà cậu mới chơi.
“Vậy chúng ta bắt đầu học cái này.”
Sự hứng thú của Thiên Huỳnh lên đến đỉnh điểm, sự do dự muốn lui lúc trước được thay thế bằng sự háo hức học hỏi xưa nay chưa từng thấy.
“Bài hát này dựa trên một bài hát tiếng nhật, tên dịch lại là,” Đầu ngón tay cậu dừng lại trên phím đàn, quay đầu nhìn Thiên Huỳnh, “Secret base – Điều anh dành cho em.”
Tiếng Anh của Thiên Huỳnh rất kém, tuy cô không hiểu cụm từ tiếng Anh phía trước, nhưng Thời Lục phát âm rất dễ nghe, so ra còn chuẩn hơn với giáo viên tiếng Anh.
“Điều anh dành cho em?” Cô lặp lại, Thời Lục gật đầu: “Ừ, điều anh dành cho em.”
“Chúng ta học từ đầu nha.”
Thiên Huỳnh chưa học qua bất kỳ kiến thức cơ bản nào về dương cầm, cứ thế trực tiếp được Thời Lục dạy đàn, ngón thứ nhất đặt đây, ngón thứ hai đặt bên cạnh… và phải dùng trí nhớ của mình để nhớ kĩ trình tự. Khoảng một lúc sau, Thời Lục để cô chơi đàn bằng hai tay cùng một lúc.
Trục trặc rồi lại mượt mà, một đoạn giai điệu quen thuộc vang lên, so với đoạn Thời Lục vừa đàn thì kém xa vạn dặm, nhưng đã mơ hồ nghe ra được là đoạn nhạc đó.
Thành tích lớn và niềm vui sướиɠ chất đầy trong tim, Thiên Huỳnh không nhịn nổi nhảy cẫng lên hoan hô, “Trời ạ, tớ học được đàn dương cầm này!”
Cậu hắng giọng, “Hay quá, được rồi, chúng ta học đoạn tiếp theo thôi.”
Nếu Thiên Huỳnh có chút hiểu biết về dương cầm, chắc chắn sẽ biết bây giờ phương pháp của Thời Lục cũng không phải đang dạy cô, mà là dùng cách nguyên thủy nhất để cô vẽ ra hình dáng hồ lô, nhớ từng vị trí phím đàn phát ra âm thanh. Nhưng đối với Thiên Huỳnh lúc này mà nói, đây chính là nguồn động lực lớn nhất.
Thiên Huỳnh học một cách chăm chú say mê, bên ngoài mặt trời lặng lẽ đi về phía tây, thời khắc hoàng hôn buông xuống, lúc Thiên Chính Dân trở về vẫn còn thấy hai người ngồi trước dương cầm, không hề để ý đến chuyện khác.
Màu hồng nhạt của hoàng hôn như bức tranh sơn dầu xuyên qua cửa sổ chiếu xuống dưới, đánh lên mặt sau của cây đàn dương cầm, phản chiếu lên khuôn mặt hai người họ, mờ hồ nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ bé trên đó.
Một loạt âm thanh dương cầm vang lên trong không trung, khi thì liên tiếp, khi thì gián đoạn, nhưng linh động dễ nghe.
Đặc biệt, khi Thiên Chính Dân nhìn thấy người đang ngồi chơi dương cầm là Thiên Huỳnh, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Ba!” Cùng lúc đó, Thiên Huỳnh đang chăm chú chơi đàn phát hiện ra bóng dáng ông, lập tức dừng động tác lại, vui vẻ nói: “Con có thể chơi dương cầm rồi!”
“Sao con lại học dương cầm thế?” Ông nửa tin nửa ngờ đến gần, nhìn Thời Lục: “Tiểu Lục dạy con à?”
“Đúng thế! Lộc Lộc rất lợi hại.” Hai mắt Thiên Huỳnh sáng lên, chỉ kém chưa đưa tay làm như vầng sáng thái dương lấp lánh phía sau Thời Lục.
Thiên Chính Dân cũng gật đầu, quả thật lợi hại, có thể khiến cô kiên nhẫn ngồi lâu trước đàn dương cầm, còn học xong nửa giai điệu như thế.
Trong quá trình Thiên Huỳnh lớn lên, ông luôn có cảm giác mình đang nuôi một cậu bé, trước giờ chưa từng nghĩ có ngày cô sẽ làm những chuyện cần yên tĩnh của con gái này.
Trong mắt Thiên Chính Dân không khỏi lộ ra vui mừng, nhìn Thời Lục cảm thán, “Tiểu Lục, cháu vất vả rồi.”
Thời Lục cười cười, gật đầu với ông: “Bác, không vất vả đâu ạ.”
Hai người đi tới đi lui như thể có một sự ăn ý ngầm nào đó, trong nháy mắt Thiên Huỳnh như đã hiểu ra cái gì đó, cô cảm giác không đúng lắm.
Có chuyện gì thế?
Cô khiến người ta vất vả sao!
Thiên Huỳnh có làm người ta vất vả không thì cô không biết, nhưng Thời Lục quả thực khiến cô vô cùng vất vả.
Ngày hôm sau, cô phát hiện mình đã bị lừa.
Thời Lục nhờ ai đó làm cho cậu một cái khuông nhạc, để Thiên Huỳnh bắt đầu nhận biết từng nốt nhạc từng dấu ngắt câu. Sau khi hiểu rõ, cậu bắt đầu giảng cho cô kiến thức về âm nhạc, các nốt phổ G, F khiến cô cảm thấy đau đầu chóng mặt. Tiếp đó lại bắt đầu sửa tay cô đặt cho đúng, đè cổ tay xuống. Một buổi sáng này, dương cầm không chạm đến nhiều, đầu óc và thân thể lại vô cùng mệt mỏi.
Đến giờ nghỉ trưa, Thiên Huỳnh lăn lộn trong đống chăn bông, nằm ăn vạ trên giường không chịu dậy, buổi chiều sống chết không chịu đi luyện tập.
“Vậy không tập nữa.” Thời Lục ngồi ở mép giường nói, Thiên Huỳnh vừa nghe lập tức quay đầu, non nửa khuôn mặt từ trong chăn lộ ra cùng đôi mắt sáng lấp lánh.
“Thật ư?” Mắt cô tròn to như mắt chú sóc con nhẹ nhàng xoay chuyển. Thời Lục nhịn cười, ho nhẹ đảm bảo.
“Thật mà.”
“Tớ đàn cho cậu nghe.”
Thiên Huỳnh không ngốc, cô biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Thời Lục chắc chắn có dụng tâm riêng, thế nhưng cô vẫn không nhịn nổi dụ hoặc nghe cậu chơi đàn.
Cô nghiêm mặt ngồi dậy, ôm chặt lấy đầu gối mình, bày vẻ như sẵn sàng đón địch: “Thế thì tốt, cậu đàn, tớ ngồi nghe.”
“Tớ sẽ không đàn đâu.”
Thời Lục liên tục đáp lại, cuối cùng cũng dỗ được người ta ngoan ngoãn đi xuống.
Phòng khách ở lầu một, tiếng đàn dương cầm quanh quẩn giữa buổi trưa hè, Thiên Huỳnh ngồi bên cạnh chống cằm, nhìn Thời Lục đang chơi dương cầm cách đó không xa, mắt nhắm hờ mê say.
Cậu bắt đầu đàn, những giai điệu khác nhau lại có chung một điểm tương đồng, đó là rất dễ nghe, dễ nghe đến mức màng nhĩ cô cũng muốn mang thai luôn rồi.
Lòng Thiên Huỳnh cảm thấy ngứa ngáy, đầu ngón tay không tự chủ được nhớ đến xúc giác chạm vào phím đàn, bàn tay đang chống cằm của cô cứ thế buông xuống mặt bàn gõ nhẹ như khiêu vũ.
“Nghe hay không?” Thời Lục không biết dừng khi nào, ngồi đó hỏi cô.
Thiên Huỳnh tiếp tục cố gắng biểu đạt tất cả sự ca ngợi của mình, tặng cho cậu một tràng pháo tay nhỏ trước ngực.
“Rất dễ nghe.”
“Mấy giai điệu này đều là bản dương cầm, cậu có thể chơi tùy thích.” Thời Lục nói không nhanh không chậm, đôi mắt đen láy lộ ra sự cám dỗ, tiếng vỗ tay của Thiên Huỳnh lập tức dừng lại. Cô biết rõ đây là một cái bẫy, thế nhưng tim cô vẫn rung động.
Cô đau khổ suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, nhảy khỏi ghế.
“Thôi được rồi! Tớ sẽ thử một lần nữa.”
Lần thử lại này, từ người mới nhập môn trở nên tiến bộ dần dần, Thiên Huỳnh cũng dần chấp nhận những cái lúc đầu bài xích, sau đó theo thói quen, đúng giờ đó mỗi ngày đều ngồi trước đàn dương cầm chờ Thời Lục dạy.
Hai người ngày càng ăn ý, Thời Lục ngồi cạnh cô, đôi khi Thiên Huỳnh gặp khó khăn, đàn không được, Thời Lục ở bên cạnh sẽ tiếp nối giai điệu, bọn họ sóng vai đàn phần còn lại cùng nhau.
Thiên Huỳnh thích nhất chính là khoảnh khắc này.
Hai thanh âm dương cầm hòa quyện vào nhau, hai đôi tay đồng thời đàn tấu, chút nhược điểm kia cứ thế bị một thứ giai điệu tròn đủ tươi sáng thay thế.
Cô cảm giác âm nhạc của mình như được thăng hoa.
Trong phòng khách, tiếng đàn du dương, khi thì nhẹ nhàng bay bổng, khi thì âm điệu kéo dài, Thiên Huỳnh hoàn toàn đắm chìm trong đó, đôi tay lướt nhanh uyển chuyển trên những phím đàn dương cầm đen trắng.
Cũng là bản nhạc đó được bàn tay Thời Lục đệm vào, hai người rõ ràng không nói chuyện với nhau, rồi lại ăn ý mười phần.
Bản “Sonata in A major” của Mozart kết thúc, Thiên Huỳnh lần đầu tiên hoàn thành một bản đàn hoàn chỉnh vẫn chưa kịp hồi hồn, một lát sau mới thoát khỏi được sự mê đắm ấy.
Cô suy tư một lúc, nhớ đến mấu chốt của bản đàn tấu thành công viên mãn này, khó kìm lòng mà ôm lấy Thời Lục bên cạnh, cảm khái thở dài: “Lộc Lộc, cảm giác này thật tuyệt vời. Cuối cùng tớ cũng biết, vì sao lại có nhiều người thích âm nhạc nhiệt tình như vậy.”
Cô thoải mái biểu đạt cảm xúc của mình, cảm khái xong lập tức buông tay, mong chờ cậu đáp lại.
Thời Lục ngẩn người vài giây mới vô thức trả lời một tiếng: “Ừ.”
Cậu nói xong liền nhanh chóng bổ sung: “Cậu nói không sai.”
Thiên Huỳnh nhận được câu trả lời thỏa đáng, lập tức quay đầu hứng thú bừng bừng cầm bản nhạc nghiên cứu bắt đầu luyện tập.
Cô không phát hiện người thiếu niên bên cạnh vẫn còn đang ngẩn người ra, một hồi lâu sau mới chậm rì duỗi tay xoa bả vai của mình.
Đó là chỗ Thiên Huỳnh vừa ôm lấy.
Bữa cơm chiều hôm nay náo nhiệt hơn hẳn.
Thiên Huỳnh vừa đạt được hạng nhất, không chờ được vội vàng khoe với Thiên Chính Dân thành tích của mình, trên bàn ăn chỉ nghe thấy giọng nói ríu rít của cô.
“Tinh tinh tinh, tinh tinh tinh…”
Điện thoại đặt trên bàn trà trong phòng khách đột nhiên vang lên, Thiên Chính Dân lập tức đặt bát xuống, đứng dậy đi qua: “Ai lại gọi điện thoại vào giờ này nhỉ…”
Hai người ngẩng đầu nhìn, không thèm để ý tiếp tục ăn cơm, giây tiếp theo lại nghe tiếng Thiên Chính Dân gọi Thời Lục.
“Tiểu Lục, là điện thoại của ba cháu.”
Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh, chỉ có thể thấy bóng dáng Thời Lục đứng trước máy điện thoại bàn cách đó không xa, cậu cúi đầu mặt không biểu cảm, thỉnh thoảng có mấy âm thanh truyền ra.
“Ba à.” Thiên Huỳnh nhỏ giọng hỏi Thiên Chính Dân, nhịn không được tò mò, “Ba của Lộc Lộc là kiểu người như thế nào vậy?”
Tại sao lại gửi cậu đến đây một mình, tại sao không đến thăm cậu dù chỉ một lần, chỉ có mấy cuộc điện thoại thỉnh thoảng như vậy, mỗi lần Thời Lục nghe máy đều không vui vẻ, phải dỗ dành rất lâu mới có thể tốt lên.
Lần này có vẻ như càng nghiêm trọng hơn.
Cậu cúi đầu nghịch chiếc vòng tay silicon màu đen trên cổ tay mình.
Lúc đầu cậu còn trả lời vài câu, sau đó thì cắn chặt môi không phát ra âm thanh, cuối cùng thì trực tiếp cúp điện thoại.
Tiếng động mạnh vang lên khiến trái tim Thiên Huỳnh không tự chủ được nhảy dựng lên, sau đó Thời Lục âm trầm đi về chỗ, không ăn cơm nữa mà bỏ đũa xuống.
“Cháu ăn no rồi, chú cứ từ từ ạ.”
Sau khi Thời Lục lên lầu thì không xuống dưới nữa, chiếc ghế tựa để ngắm trăng mỗi khi hoàng hôn buông xuống cũng cất đi.
Bên ngoài màn đêm đen tối, ánh trăng lặng lẽ lên cao, Thiên Huỳnh tắt đèn phòng bếp, bưng hai đĩa thịt heo chiên và trứng cuộn đi lên, khẽ gõ cửa phòng cậu.
“Lộc Lộc?”
Thời Lục mở cửa, thấy Thiên Huỳnh thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, ánh mắt cô vẫn linh động, nghịch ngợm giơ cái đĩa trên tay lên hỏi cậu.
“Cậu muốn ăn thịt heo chiên và trứng cuộn không?”
Hình ảnh trước mắt và cuộc điện thoại buổi chạng vạng tựa như ở hai thời không hoàn toàn khác nhau.
Bên tai cậu tiếp tục luẩn quẩn những lời trong điện thoại trước đó bốn năm phút.
“Nghe nói gần đây con dạy một cô bé học đàn dương cầm?”
“Thời Lục, từ khi nào con lại trở nên kiên nhẫn như vậy?”
“Sắp khai giảng rồi, chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa ba tới đón con về nhà.”
Thời Lục nắm chặt then cửa trong tay, nhìn chăm chú cô gái trước mặt, cậu giật giật môi, nghe thấy giọng nói khô khốc của mình.
“A Thiên…”
“Hả?”
“Mấy ngày nữa tớ phải về nhà rồi.”