Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 97

"Thầy nhanh kể cho xong câu chuyện của thầy đi! Tại sao Doanh Chính sở hữu thiên hạ này lại gây khó dễ cho mấy đứa trẻ tụi con?" Tôi hỏi.

"Vấn đề chính là, hiện giờ hắn không hề sở hữu thiên hạ, cũng không thể sở hữu thiên hạ." Thầy Phùng nói.

"Không hiểu."

"Khi ấy Doanh Chính có hai lựa chọn, hoặc từng bước đi về hướng tử vong trong hành hạ của ốm đau, chịu đựng cuộc sống đau khổ, làm đế quân hai năm cuối cùng; Hoặc ăn thuốc trường sinh kia, thực hiện tâm nguyện vĩnh sinh của hắn, thiên thu muôn đời sống ở nhân gian, nhưng nếu không còn sở hữu Cửu Châu Hoa Hạ, chấp chưởng thiên hạ. Mấy đứa thử nói xem, hắn sẽ chọn cái nào?" Thầy Phùng quét mắt nhìn ba người chúng tôi, biết tâm tư của chúng tôi: Còn phải hỏi sao, đương nhiên là chọn vĩnh sinh! "Nhưng mấy đứa không biết, với Doanh Chính mà nói, đây không phải là lựa chọn mà có thể đưa ra không cần nghĩ ngợi. Hắn tại vị gần 40 năm, biến thế gian hỗn loạn Chiến quốc chư hầu cát cứ thành thiên hạ nhất thống, trở thành vị vua toàn quyền đời thứ nhất, đột nhiên phải từ bỏ tất cả, nói dễ vậy sao! Thế nhưng, một người trường sinh bất tử, không rời khỏi ngôi vị hoàng đế, là chuyện nguy hiểm đáng sợ nhường nào! Con dân ngu muội sẽ cho rằng hắn là chân mệnh thiên tử, hắn có thể không chừng mực mà độc quyền chuyên chính, huống chi khi hắn tại vị phép nghiêm hình nặng, đốt sách chôn người tài, sưu cao thuế nặng, rất nhiều người đọc sách đã chụp mũ hắn cái tên bạo chúa, chiếu theo xu hướng đó, hắn còn sở hữu thêm kim thân bất tử, chỉ có khả năng càng ngày càng trầm trọng, thậm chí sẽ sinh linh đồ thán. Cho nên người đưa ra thuốc trường sinh buộc Doanh Chính lựa chọn, bây giờ xem ra, thật là sáng suốt nhìn xa."

(Cửu Châu Hoa Hạ là tên của Trung Quốc thời cổ đại)

Tôi hỏi: "Nhưng Doanh Chính không cam lòng, đúng không? Nhưng con vẫn không hiểu, cho dù hai ngàn năm sau hắn vẫn muốn chiếm cứ thiên hạ, thì có liên quan gì tới tụi con? Có liên quan gì tới Sưu Quỷ Sử?"

"Khi Doanh Chính ăn thuốc trường sinh, ưng thuận hứa hẹn, trọn đời không làm quân vương, không nắm thiên hạ, nhưng trong hai ngàn năm qua, hắn nhiều lần trù tính, làm cho mình gián tiếp thực hiện dã tâm chưa chết giống với thân xác của hắn. Nêu một tấm gương đi, cho mấy đứa dễ hiểu tâm tư hắn hơn... Mấy đứa đã xem không ít ảnh cũ, ta sẽ để mấy đứa xem một bức nữa." Thầy Phùng đi tới bên bàn học, từ trong một chồng giấy trên bàn rút ra một tờ giấy.

Đây là một tờ giấy sao chép từ tờ báo cũ. Tờ báo này cũ mức nào tôi rất khó nói, ít nhất phải mấy chục năm không chừng, tiêu đề và nội dung đều xếp hàng dọc, đọc từ phải sang trái, chữ phồn thể. Bên cạnh bức ảnh không rõ ràng lắm, là tiêu đề "Phụ san" đặc biệt lớn: Tàu hỏa chuyên chở Đại nguyên soái đến cầu ba vòm đồn Hoàng Cô thì phát nổ.

Lục Hổ nói: "Trương Tác Lâm hình như bị quân Quan Đông Nhật Bản ám sát. Hình như vì ông quân phiệt còn khá yêu nước, thái độ với Nhật Bản không cởi mở."

Thầy Phùng nói: "Bối cảnh chính trị phía sau ta nhìn không rõ, nhưng ta có thể thấy rõ người này." Ông chỉ vào một bóng người mờ nhạt trên bức ảnh, "Tàu hỏa chuyên dụng của Trương Tác Lâm bị nổ là thật, nhưng kỳ thật rất nhiều người cấp cao của Phụng quân đều biết, ông ta khi ấy còn chưa bị nổ chết, chỉ bị chút thương tích trên tứ chi. Nhưng chẳng biết từ đâu bay tới một viên đạn bắn trúng sau đầu ông ta, đây mới là một kích chí mạng. Bức ảnh này là một vị phóng viên theo quân đội vừa khéo ở gần nhà ga chụp được, trong hỗn loạn, có lẽ là trùng hợp, chụp cả người này vào. Hắn, vô luận ảnh mờ cách mấy, ta cũng có thể nhận ra, hắn chính là Doanh Chính."

Tôi cẩn thận nhìn ảnh, phần xe lửa bị nổ hư, đường ray, cầu sắt ngổn ngang trộn lẫn, mấy quân lính vội vàng chạy, nhưng có một người vóc dáng không cao, cũng mặc quân y Phụng quân, nhưng rời khỏi hiện trường rối ren, sẽ mờ dần khỏi hình ảnh bất cứ lúc nào.

"Ý thầy là Doanh Chính đã ám sát Trương Tác Lâm, tại sao?" Dương Song Song hỏi.

"Nguyên nhân có thể có rất nhiều, ta chỉ có thể đoán bừa vài cái, ví dụ như Doanh Chính cố gắng thao túng Trương Tác Lâm nhưng bị từ chối, hoặc Doanh Chính và quân Nhật cấu kết cố gắng kéo vua một cõi Đông Bắc Trương Tác Lâm xuống nước, hoặc Doanh Chính hy vọng quân Nhật đánh vào, thiên hạ đại loạn, Đông Bắc là điểm rạch tốt nhất, nhưng Trương Tác Lâm sẽ không dễ dàng chắp tay dâng ra ba tỉnh Đông Bắc... Tóm lại hắn có thể có rất nhiều động cơ gϊếŧ Trương Tác Lâm."

Tôi sợ hãi than: "Người này thật đáng sợ! Chẳng lẽ để có thể gián tiếp nắm giang sơn trong tay, hắn lại đi bán nước?"

"Với hắn mà nói, bán nước hay không cũng không quan trọng, đây chẳng qua là một cách để hắn lần nữa nhất thống thiên hạ. Tin ta đi, qua nhiều năm như vậy, hành vi cử chỉ của hắn, khiến ta tin rằng, hắn vì đạt được mục đích của mình, sẽ làm tất cả những chuyện mà cô không cách nào tưởng nổi." Thầy Phùng tức giận nói.

Dương Song Song hỏi: "Nói vậy thầy có thành kiến rất lớn với hắn ha. Hơi khó hiểu chút, năm đó, hai người hài hòa như vậy... Ý con là thầy với hắn, trung thành tận tụy, hắn đối với thầy cũng rất trọng dụng, ai cũng biết Mông Điềm là người Tần Thủy Hoàng tín nhiệm nhất cũng là thủ lĩnh quân sự mang trọng trách nhất, hắn thậm chí còn giao chuyện đem Thái tử Phù Tô thuận lợi lên ngôi cho thầy, cùng huynh đệ thầy Mông Nghị..."

Song Song như đột nhiên ý thức được mình đã nói sai, che miệng, Thủ Linh Nô ngồi phịch trên ghế dựa, mặt lộ vẻ suy sụp bi thương, tôi khẽ hỏi Dương Song Song: "Cậu lại nói câu gì rúng động nữa rồi?"

Dương Song Song nhẹ giọng nói: "Em trai thầy Phùng là Mông Nghị trung thành bảo vệ con trai lớn của Tần Thủy Hoàng là Phù Tô, nhưng đám người Triệu Cao, Lý Tư ủng hộ con thứ Hồ Hợi của Tần Thủy Hoàng, bãi bỏ địa vị thái tử của Phù Tô, gϊếŧ Phù Tô, cũng gϊếŧ cả Mông Nghị. Trên lịch sử, Mông Điềm, chính là thầy Phùng, cũng vì vậy mà bị gϊếŧ."

Thầy Phùng nói: "Ta bị cấm kể chuyện vĩnh sinh cho người trần nghe, dựa vào giả chết, tránh thoát một kiếp ấy, thu được vĩnh sinh, nhưng mãi đến ngày Mông Nghị bị hại, nó cũng không biết bí mật của ta. Cho nên hoàn toàn có thể nói, ta là một kẻ hèn nhát, ta... Là ta lúc đầu ngu trung với Doanh Chính, kính ngưỡng hùng tài đại lược của hắn, để tiếp tục ủng hộ yêu mến hắn, cùng nhau dùng thuốc trường sinh, cũng gây ra tình trạng tiến thoái lưỡng nan của ta sau này. Về sau ta đã nhận rõ Doanh Chính càng ngày càng trở nên tà ác, chặt đứt lui tới với hắn, nhưng vẫn không chặt đứt quan sát hành động điên cuồng của hắn."

Tôi rất ngạc nhiên, luôn nghĩ dã tâm của Doanh Chính và quan hệ của Sưu Quỷ Sử, thầy Phùng "nói dài lê thê", nói đến đó vẫn chưa công bố toàn bộ đáp án, nhưng tôi đã có một suy đoán: "Nói vậy, căn cứ tác phong trước sau như một của Doanh Chính, hắn muốn diệt trừ người ứng cử Sưu Quỷ Sử tụi con, là để cho đám ác ma quỷ quái có thể hoành hành, tạo thành thiên hạ đại loạn, loạn thế xuất anh hùng, hắn liền có cơ hội 'ra tay', đúng không?"

Thầy Phùng, bây giờ chúng tôi bắt đầu gọi ông ấy là gì đây nhỉ? Thầy Phùng? Thủ Linh Nô? Mông Điềm? Để tưởng niệm Khuất đại phu vừa hy sinh, cứ gọi ông ấy là Thủ Linh Nô đi.

Thủ Linh Nô gật đầu nói: "Đúng, xem ra cô cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc."

Tôi ngoại trừ nổi giận còn có thể thế nào: "Chẳng lẽ con nhìn qua giống bình hoa sao... Con không thể nhìn qua giống bình hoa, đồng thời lại có trí tuệ sao? Nên biết rằng giả thiết tại sao muốn diệt trừ người được đề cửa vừa rồi có đến mấy lổ hổng đó."

Thủ Linh Nô mạnh miệng nói: "Cho nên chỉ là một giả thiết."