Chuyện Tình Lên Ngôi

Chương 112: Cosplay (7)

Chu Dao cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng trống rỗng, muốn cái gì đó lấp đầy hố đen kia, bị cây gậy lớn của Trình Nghị nuôi đến kén ăn, một ngón tay sao mà đủ, sâu trong nội tâm đang nói thật là muốn, muốn cây côn ŧᏂịŧ lớn kia đút vào, hung hăng làm cái huyệt của cô.

Nhưng mà bây giờ mang thai, dù cho ham muốn khó nhịn bao nhiêu cô cũng phải nhịn.

“Không được… mẫu cẩu mang thai, không thể bị chủ nhân chơi huyệt.”

Trình Nghị rút tay cắm trong da^ʍ huyệt cô ra, dịch nhờn của cô trượt xuống dưới thấm vào nụ cúc hồng nhạt yêu kiều, đảo quanh dọc theo nếp gấp màu hồng, đóa hoa xấu hổ phía dưới cô lúc anh chạm vào run lẩy bẩy, cửa hang khép khép mở mở, dường như đang mời anh dường như lại sợ anh.

“Trên người cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ cũng không chỉ có một động, chủ nhân chơi cúc huyệt của em cũng được!”

Chu Dao rụt cái mông lại, nơi đó sao mà được?

“Gâu gâu… không muốn… chủ nhân không được chơi cúc huyệt của mẫu cẩu… hu hu…”

Trình Nghị đè cái mông muốn trốn của cô lại, ngón tay đặt lên cửa hang hậu huyệt của cô, đâm vào lại rút ra, nếp gấp màu hồng run rẩy đóng mở, chầm chầm thò một ngón tay vào, câu móc nhẹ nhàng bên trong, nhiệt độ bên trong cúc huyệt còn cao hơn huyệt nhỏ của cô.

Ngón tay Trình Nghị câu móc bên trong cúc huyệt co rúm của cô, nghiêm nghị hỏi, “Cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ không muốn sao? Không muốn sao cúc huyệt dâʍ đãиɠ lại cắn ngón tay lão tử không thả!”

Nơi bí ẩn xấu hổ nhất bị ngón tay anh tùy ý chơi đùa, Chu Dao cắn môi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ một mảng, thật sự không muốn sao? Tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn tràn ra từ bên môi cô, huyệt nhỏ càng ngày càng ngứa, ngay cả hậu huyệt khó mà mở miệng kia cũng đang ngứa ngáy.

Cuối cùng du͙© vọиɠ chiến thắng sự xấu hổ, Chu Dao ôm mặt khóc lóc nói, “Muốn… gâu gâu… mẫu cẩu muốn… muốn côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân chơi cúc huyệt…”

Trình Nghị đá quần xuống bên chân, vỗ mông Chu Dao, ra hiệu cô nằm sấp, vểnh mông lên thật cao.

“Cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ ngoan ngoãn vểnh cái mông cao lên chút, chủ nhân cho cúc huyệt dâʍ đãиɠ của em ăn một chút trước, liếʍ đến khi thả lỏng lại dùng côn ŧᏂịŧ lớn chơi!”

Chu Dao quỳ gối trên mặt thảm, chuông lục lạc trên cổ vang lên theo động tác, eo lõm xuống dưới, cái mông nhếch lên thật cao, vẫy đuôi một cái, hai đóa hoa thủy nộn non mềm thẹn thùng nở rộ dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Nghị.

Trên người cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ là bộ lông màu trắng, chỉ có ngực và hạ thể không có lông bao phủ, hai cái bánh bao lớn rũ xuống lắc lư, đầu ti tươi non ướŧ áŧ, giống một giọt sương rũ xuống bông sen chưa nở rộ.

Cái mông nhỏ vểnh lên thật cao, làn da trắng như bộ lông màu trắng, vô cùng no đủ tròn trịa giống như một quả đào mật đã chín, phía trong giữa hai cái đùi cất giấu hậu huyệt xấu hổ ngọa nguậy, còn có hoa huyệt ngập nước nhô lên giữa hai chân, nơi bí ẩn đẹp đẽ nhất của phụ nữ hiện ra trước mắt anh không giữ lại chút nào.

Hai mắt Trình Nghị đỏ ngầu, hung hăng đánh cái mông nhỏ lắc lư của cô một cái, vì bị đau hoa huyệt lập tức phun ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ, cúc huyệt càng run rẩy hơn nữa.

“Cho em động tình! Cô nàng dâʍ đãиɠ cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ! Bụng lớn còn chổng mông lên xin chủ nhân chơi!”

Chu Dao co rúm lại, “Gâu gâu… đau quá… chủ nhân đừng đánh mông của mẫu cẩu… gâu gâu…”

Dáng vẻ nhỏ bé đáng thương kia, yếu ớt nghẹn ngào kêu lên đau đớn, Trình Nghị lập tức đau lòng, cúi đầu hôn lên vết đỏ trên mông vừa rồi bị anh đánh một cái, hôn cái mông trắng nõn trơn nhẵn của cô từng chút một, hôn đi dọc theo giữa đùi, liếʍ láp nụ cúc phấn nộn.