Vốn dĩ Hàn Kỳ đang lạnh nhạt, định đuổi Tống tam nương đang quậy đi.
Vì cái quỳ này của Thôi Đào mà thái độ của chàng lại có chút thay đổi.
Chàng ngồi yên uống trà, sau khi nho nhã đặt tách trà xuống mới nghiêng mắt nhìn “đôi uyên ương” đang quỳ trên đất.
“Em gọi ta là gì cơ?” Hàn Kỳ chất vấn Thôi Đào.
“Chú sáu ạ.” Thôi Đào nhỏ giọng đáp lại, nàng không nhìn Hàn Kỳ mà chỉ cúi đầu về phía chàng.
“Còn có gan này à?” Hàn Kỳ hỏi.
Tống tam nương nghĩ Hàn Kỳ đang muốn làm khó Sửu Đồng nên vội bò tới trước, đang định cầu xin giúp thì —
Ánh mắt lạnh như gió mùa đông của Hàn Kỳ lướt tới, Tống tam nương định mở miệng lập tức ngậm chặt lại.
“Chú sáu.” Thôi Đào lại gọi thêm tiếng nữa, tăng cao âm lượng, nghe rất vang dội.
“Nếu cả hai đứa tình nguyện bên nhau thì cũng rất tốt.”
Hàn Kỳ khẽ cười, nói nếu Tống tam nương đã quyết ý sống chung với Sửu Đồng cả đời thì cứ dựa theo quy củ mà làm.
Sau này chàng sẽ thay Sửu Đồng thu xếp cho bà mối tới cửa, tìm cô của cô ta là Tống thị nói hết mọi chuyện trước, lại cầu hôn với cha mẹ của cô ta.
Đợi xem bát tự và ăn hỏi xong thì chọn ngày cưới để kết hôn, đến khi đó cả hai sẽ được sống bên nhau trọn đời, mãi không xa rời.
Tống tam nương hơi sửng sốt, vội gật đầu rồi nghe lời lui xuống.
Lúc đi ra, cô ta có hơi thất thần, Thôi Đào nhìn cô ta chằm chằm mà cũng không phát hiện ra.
Đợi khi tiếng bước chân đã xa, Thôi Đào thở dài, tất nhiên không muốn quỳ nữa, quỳ mệt chết đi được.
Hàn Kỳ liếc nàng: “Làm gì đấy?”
“Đứng dậy ạ.” Thôi Đào phủi bụi trên đầu gối.
“Vẫn nên quỳ đi.” Giọng điệu Hàn Kỳ lạnh tanh, “Ta mới ra ngoài có 1 ngày mà em đã cắm sừng ta rồi.”
“Không có, không có.” Thôi Đào vội nói.
Hàn Kỳ: “Nếu biết ăn cơm cứng sẽ thế này thì ăn cơm mềm đi cho rồi, để em bận rộn bên ngoài, khỏi lo những chuyện này.”
“Mới quen có 1 ngày mà sao lại nhiều tình cảm như thế được chứ? Chẳng qua là vì tiếc nuối quá khúc, tâm trạng quá nặng nên, chỉ cần một chuyện để nói ra hết cho thỏa, khiến nỗi u uất trong lòng cô ấy được giải tỏa thôi mà.”
Thôi Đào quan sát thấy lúc Tống tam nương nói mình không để ý việc nàng xấu xí đã nhìn thẳng vào Hàn Kỳ, lúc nhắc tới chuyện gả cho nàng lại cụp mắt không dám nhìn, nét mặt cực kỳ mất tự nhiên, rõ ràng là trong lòng cô ta thực sự không muốn gả cho Sửu Đồng chút nào.
Cô ta đột nhiên “quậy” như thế chỉ là vì muốn bù đắp tiếc nuối, chứng minh rằng mình có thể đứng ra chống cả thế giới vì “sự xấu xí” thôi.
Là một cô gái đáng thương, rất lương thiện, vì thế Thôi Đào mới quyết định hùa với Tống tam nương.
“Đừng thấy bình thường cô ấy rất hoạt bát, thực ra đã bị nghẹn tới tận họng rồi đấy.
Nếu bắt cô ấy cứ nín nhịn mãi thì sớm muộn gì cũng làm ra chuyện điên rồ thôi, lúc đó thì hết cách chữa rồi.
Em đang chữa bệnh cho người nhà Lục lang mà, Lục lang không thèm cảm ơn mà còn trách ngược lại em nữa ư?” Thôi Đào giải thích tiếp với Hàn Kỳ.
“Gọi chú sáu đi.” Hàn Kỳ vẫn so đo.
“Chú sáu thì chú sáu, dù sao vẫn là em trẻ hơn.” Thôi Đào cười xoa bả vai cho Hàn Kỳ như hầu hạ một ông lão, “Chú sáu lớn tuổi rồi, phải chăm sóc cẩn thận mới được, đừng để sau này cưới được cô vợ nhỏ về nhà rồi lại chẳng còn gì dùng nữa đấy nhé.”
Hàn Kỳ lập tức vươn tay muốn tóm lấy Thôi Đào, nàng đã chuẩn bị trước, lập tức bỏ chạy.
Cả hai quần nhau một lúc mới dừng lại.
Gian ngoài vốn là chỗ ở của người hầu gác đêm nên không dễ chịu bằng gian trong, Hàn Kỳ bèn ở gian ngoài để Thôi Đào ngủ trong giường trong cho thoải mái.
Sáng sớm, Thôi Đào còn chưa tỉnh ngủ thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập
Trương Xương gõ cửa báo với Hàn Kỳ: “Hồ nương tử sắp tới rồi ạ.”
Thôi Đào trở mình ngủ tiếp rồi lập tức mở mắt ra, chợt nhớ Hồ nương tử là mẹ của Hàn Kỳ!
Nàng lập tức bật dậy trên giường, nhanh nhảu thay quần áo, dọn dẹp lại giường chiếu, nhìn khuôn mặt trơn bóng của mình trên gương một chút, chắc chắn không trang điểm kịp rồi, phải chạy trốn ra từ cửa sổ thôi.
Hồ thị bưng bát cháo tổ yến bước vào, thấy Hàn Kỳ đứng nhìn cửa sau mà ngẩn người bèn hỏi chàng đang nhìn gì vậy.
“Vừa rồi có con chim bay ra ngoài từ cửa sổ ạ.” Hàn Kỳ vội đón lấy đồ Hồ thị đang bưng, đỡ bà ngồi xuống.
Dù Hồ thị đã qua tuổi 40 nhưng vẫn không mất đi nét đẹp, dù trên mặt đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn đủ để người ta biết thời trẻ bà là một người đẹp tới cỡ nào.
Nhìn kỹ sẽ thấy dung mạo của Hồ thị và Hàn Kỳ có vài phần giống nhau, nhưng Hàn Kỳ cứng rắn hơn một chút, có khí thế của đàn ông.
Hồ thị nhìn Hàn Kỳ ăn cháo do chính tay mình nấu, thỏa mãn mỉm cười, lúc nói chuyện giọng mũi hơi nặng.
“Biết con bộn bề việc công, nhưng vẫn phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt nhé.”
Trong lúc Hàn Kỳ sai Trương Xương dọn dẹp bát đũa, Hồ thị dùng khăn che miệng khẽ ho một tiếng.
Bà lập tức dúi khăn vào tay áo, dường như sợ Hàn Kỳ phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.
Nhưng bà lại không thể nhịn được, cứ liên tục ho khan vài tiếng.
“Gần đây mẹ có gặp đại phu không ạ?” Hàn Kỳ vội hỏi.
“Bệnh cũ ấy mà, không sao đâu.” Hồ thị mỉm cười dịu dàng với Hàn Kỳ, “Đã nhiều năm rồi vẫn vậy mà, lâu lâu mới thế, vài ngày nữa là khỏe lại ngay.”
“Mẹ dặn con phải chăm lo sức khỏe, thế mà lại không quý bản thân mình.” Hàn Kỳ biết Hồ thị đang trấn an mình bèn sai Trương Xương mau đi mời đại phu.
Bấy giờ Thôi Đào đã hóa trang thành Sửu Đồng, đang cất bước vào nhà, chợt nghe Hàn Kỳ muốn tìm đại phụ bèn tự mình tiến cử.
“Để tiểu nhân xem cho Hồ nương tử một chút được không ạ?”
Hàn Kỳ lập tức gật đầu.
“Vị này là?” Hồ thị vừa thấy gương mặt của Thôi Đào liền giật mình, trong đầu kinh ngạc vì người này quá xấu nhưng trên mặt vẫn không dám biểu lộ ra, sợ rằng người ta cảm thấy không được tôn trọng.
“Đây là một người bạn con quen biết giữa đường, có tài, nhưng mẹ đừng nói với người ngoài nhé.”
Hồ thị gật đầu, con trai mình bảo người này có tài thì chắc chắn là có tài thật.
Ngoại hình xấu thì đã sao? Thế gian này chẳng thiếu người trong lòng xấu xí, chỉ cần trái tim lương thiện, có thể một lòng giúp đỡ con trai bà thì bà đã biết ơn lắm rồi.
Sau khi bắt mạch cho Hồ thị xong, Thôi Đào nói với Hàn Kỳ là chứng phổi và lá lách thiếu khí, nếu nói theo cách hiện đại thì chính là bệnh viêm phổi mãn tính.
Bệnh này rất dây dưa, không dễ để chữa khỏi hẳn, hơn nữa Hồ thị đã bệnh nhiều năm rồi nên càng khó diệt tận gốc được.
Nàng viết đơn thuốc trước, sai người đi bốc ngân hoa, hạt tía tô, thiên trúc hoàng và sinh địa các thứ, sau đó đến chỗ Hồ thị ở.
Chỗ ở của người bị bệnh phổi tốt nhất đừng có hạt bụi và những thứ tương tự khiến tình trạng kích ứng tăng thêm.
Thời lời kể của Hồ thị, mấy năm nay bà cũng đã xem qua không ít đại phu và uống thuốc, nhưng không mấy hiệu quả, vì thế bà cũng không thích mời đại phu nữa.
Thôi Đào nghi ngờ rằng chỗ ở của Hồ thị không thích hợp nên mới khiến bệnh tình của bà mãi không khá nổi.
Chỗ Hồ thị ở hướng về phía Tây Bắc, hơi tối và ẩm thấp, xà nhà, góc tường có nhiều chỗ đã mốc meo nhiều vi khuẩn, nhất là những cố tối tăm không nhìn thấy được như xà nhà, rất nghiêm trọng.
Loại nấm mốc này mà phát tán trong không khí, với người thường thì không mấy ảnh hưởng, nhưng với người có bệnh về phổi thì lại là tác nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn.
“Sao Hồ nương tử lại ở trong một căn phòng thế này?” Thôi Đào khó hiểu hỏi Hàn Kỳ.
Dù khoảng sân của Hàn Kỳ ở phủ Hàn không phải là tốt nhất nhưng cũng kha khá, kích thước và cách bài trí rất lịch sự tao nhã.
Nếu so căn phòng của Hồ thị với nơi đó thì lại kém rất nhiều, hướng không tốt, phong thủy cũng không, bài trí trong phòng khá cũ kỹ.
“Đó là phòng lúc đầu ta ở với bà ấy, sau này chị dâu cả có đổi phòng cho bọn ta, nhưng bà ấy người già nhớ tình xưa, ở đâu quen đó, đã quen sống đơn giản rồi nên không chịu đổi, ai khuyên cũng không nghe.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hàn Kỳ có chút trầm xuống.
Thôi Đào nghe chàng nói đơn giản nhưng cũng biết chuyện khi xưa ắt không đơn giản chút nào.
Nhưng việc người già thích nhớ tình xưa, không thích chuyển chỗ lại là thật.
“Giờ không thể nghe theo bà ấy nữa, nhất định phải đổi một căn phòng rộng rãi, thoáng mát hơn mới được.
Phổi không khỏe phải tránh những nơi khói bụi, bảo bọn người hầu lưu ý thêm điều này nữa.”
Hàn Kỳ đồng ý, nắm chặt tay Thôi Đào cảm ơn: “May mà có em.”
“Đừng mà, chú sáu, chúng ta không hợp nhau đâu, thân phận chênh lệch nhau.” Thôi Đào nói đùa, định rút tay ra.
Hàn Kỳ không chịu, vẫn một mực siết chặt tay nàng, “Lúc nào cũng chênh lệch mà, cũng không sao hết.”
Từ lần đầu tiên lúc mở công đường thẩm án, thân phận họ đã chênh lệch nhau.
Hồ thị nghe lời khuyên của Hàn Kỳ, đổi phòng, uống thuốc, quả nhiên 2 ngày sau phát hiện bệnh tình của mình đã khá lên nhiều.
Bà bèn liên tục tán thưởng với Hàn Kỳ, chàng dẫn theo một người lợi hại như thế về nhà thì phải đối đãi với người ta thật tốt, phải trân trọng người ta.
Hàn Kỳ cười gật đầu: “Mẹ cứ yên tâm, tất nhiên phải thế rồi.”
Hồ thị nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ hồi lâu, “Thái độ đối xử của con với cậu ấy hơi khác lạ, lại còn lạnh lùng với người khác hơn, trước kia ta còn lo con không kết được bạn nữa.”
Hàn Kỳ không phản bác suy đoán của Hồ thị mà gật đầu đồng ý: “Con với cô ấy có duyên ạ.”
“Có duyên thì tốt!” Hồ thị cảnh cáo Hàn Kỳ đừng ỷ mình thông minh và đẹp trai rồi bắt nạt người ta, “Lần sau gặp cậu ấy, con đừng ăn mặc sáng rực thế này nữa.”
Hàn Kỳ liếc nhìn bộ quần áo ngọc bích của mình, nhịn cười đồng ý.
Buổi trưa, Hồ thị tự tay nấu món sườn nướng mà Hàn Kỳ thích nhất khi nhỏ, cố tình bảo chàng gọi Sửu Đồng đến cùng ăn.
Sườn nướng là xương sườn dê đã ướp nướng trên bếp lửa, sau khi sườn được nướng chín thì bề mặt vàng óng, rắc một lớp muối, mè, tiêu lên, da giòn tan, thịt non mềm, ở giữa có một lớp mỡ không chỉ làm tăng mùi thơm mà còn giúp bôi trơn vị giác.
Thôi Đào ăn xong món sườn nướng ngon lành, liên tục cảm ơn với Hồ thị, nói vài lời ca ngợi ngọt ngào rồi phấn khích bàn chuyện hôn sự với Tống tam nương,
Thôi Đào và Tống tam nương đã cãi nhau quyết liệt trong vòng 1 nén nhang.
Tống tam nương ít nhất cũng phải có một đám cưới tử tế, không được quan môi cấp cao thì ít ra cũng phải được hạng 3.
Đồ cưới không cần phải đắt tiền nhưng phải lịch sự trang trọng, đủ những thứ nên có.
Thôi Đào lại than mỗi món cần biết bao nhiêu là tiền, than thở yêu cầu của Tống tam nương quá cao.
“Những thứ này có thứ gì không đắt đâu? Một vòng hoa tới 3 – 4 xâu tiền, cầu hôn phải mua vải đỏ, nhưng thứ này làm gì không cần tiền chứ.
Thứ nào cũng phải mua hơn 1 xâu tiền cả? Tôi thật sự không chịu nổi đâu.”
“Anh! Ta không đòi ngân quan, trang sức vàng gì như người khác, chỉ muốn một cái vòng hoa thôi —”
“Chẳng phải cô bảo vừa gặp đã yêu tôi rồi sao, vậy sao không thể gả không cho tôi được?” Thôi Đào cướp lời nói.
“Ta — “
“À đúng rồi, tôi sẽ cho cô nhìn thử quê của tôi thế nào, chắc chắn là tôi không mua nổi nhà ở Tuyền Châu này rồi, cô về quê với tôi đi.”
Thôi Đào vẽ ra một túp nhà tranh vắng vẻ, nói với cô ta bên trái là chuồng lợn, bên phải thì nuôi dê, trong sân chăn thả gà vịt ngỗng.
“Hàng ngày trời vừa sáng phải dậy, chuyện đầu tiên là quét sân, nếu không vừa ra khỏi nhà đã giẫm phải phân gà rồi.
Thực ra dù thế nào cũng giẫm phải thôi, đám gà vịt ăn đâu ị đó mà.”
Tống tam nương nhíu mày nhìn Thôi Đào với vẻ khó tin.
“Chẳng phải cô nói sẽ không ghét bỏ tôi sao? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ? Có câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà, trẻ con 3 tuổi còn hiểu chuyện này đấy.” Thôi Đào cũng khó tin nhìn lại Tống tam nương.
Tống tam nương hít một hơi thật sâu, tức tới mức không nói nên lời nữa.
“Tôi cũng sẽ không để cô thua thiệt đâu, ra ngoài tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, nhưng có lẽ 2 – 3 tháng mới về nhà được một lần.
Phiền cô chăm sóc cho mẹ già và anh chị em trong nhà nhé.
Tôi hứa với cô, hàng tháng sẽ kiếm đủ tiền để cô được ăn 3 bữa thịt, không mang giày cỏ…”
Tống tam nương càng nghe càng tủi thân, bật khóc thành tiếng, ôm mặt chạy đi tìm Hàn Kỳ..