Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 47

Theo như tình trạng của toàn bộ thân thể người chết, không hề có vết thương nào rõ ràng để gây trí mạng, vì không tìm được phần đầu nên trước mắt không thể xác định được nguyên nhân tử vong.

Không biết vết thương trí mạng, không biết thủ đoạn gây án thì khó mà phán đoán được động cơ và cách thức gϊếŧ người, chuyện này khiến việc phá án trở nên khó khăn hơn rất nhiều.“Không thể.” Giọng điệu của Hàn Kỳ không nặng không nhẹ nhưng từ chối rất dứt khoát.Vì thế Hàn Tống nhất định phải có quan hệ rất sâu sắc với Địa Tang Các, đến mức ngay cả Các chủ Địa Tang Các cũng phải kiêng dè y. Nhưng là quan hệ thế nào, tại sao lại thế thì hiện không thể làm rõ được.

Bọn Vương Chiêu đã cẩn thận tìm kiếm khắp thành nhưng vẫn không tìm được phần đầu của thi thể.Nghe Thôi Đào tổng kết như thế, suy nghĩ của mọi người đã lập tức sáng rõ.(*) Vĩnh Thúc là tự của Âu Dương Tu.

Nhà Viên Phong ở Tùy Châu, lần này lên kinh đi thi luôn ở nhà Dương nhị nương. Dương nhị nương này mở nhà trọ, vì không có tên cụ thể nên mọi người đều gọi là “Nhà Dương nhị nương”. Nhà trọ Nhà Dương nhị nương chuyên cung cấp chỗ ở cho học trò đi học hoặc đến kinh đi thi, giá vừa rẻ mà lại rất sạch sẽ. Nhà trọ của thị thường xuyên kín chỗ, muốn vào ở thì phải đặt trước rồi lấy thẻ xếp hàng.Thôi Đào lại hỏi Hàn Kỳ, gần đây người chàng phái âm thầm bảo vệ nàng còn thỉnh thoảng phát hiện ra những kẻ khả nghi theo dõi phủ Khai Phong hoặc nàng như trước nữa không.“Cái đó sao tính là lừa gạt được? Là giữ thể diện đấy! Dù sao cũng không thể đứng trước mặt nhiều người như thế mà nói rằng người ta không thích phủ Thị lang các người được, tìm cớ chẳng qua là để từ chối khéo thôi, giữ mặt mũi cho nhau mà. So sánh với chuyện này thật sự không thích hợp, quản gia Chu tức giận trách tôi lại càng không thích hợp. Tất cả mọi người đều là người có đầu óc, đều phải hiểu được ý tốt của tôi trong đó mới đúng chứ?”“Vẫn là đặt trước tốt hơn.” Thôi Đào tỏ vẻ đồng ý.

Nghe nói sở dĩ nhà trọ của thị lại rẻ như thế là vì Dương nhị nương muốn 3 đứa con trai của mình cũng học giỏi nên không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần các học trò thi thoảng có thể chỉ dạy con thị học hành là được.“Có một người tên là Âu Dương Vĩnh Thúc đã đến nói với bọn ta rằng gã chưa hề định thân.” Quản gia Chu nói.

Viên Phong ở phòng số 7, nhà chữ T ở Nhà Dương nhị nương cùng với một thí sinh cũng tham gia khoa cử nữa.Cuối cùng quản gia Chu thở dài, cũng thấy tiếc cho Viên Phong, “Đúng là hôm qua bọn ta đã mời người tới, vì gã nói dối mà A Lang nhà ta rất tức giận, trách cứ gã một trận. Nhưng thấy gã chân thành xin lỗi nói vì lúc ấy là bất đắc dĩ, lại nghe gã một lòng si tình với em họ nên tất nhiên không lý nào lại hủy đi nhân duyên của người khác. Tam nương tử nhà ta cũng không phải là không gả được, bắt gã chẳng qua chỉ vì thấy thích hợp mà thôi, không nhất định phải sắp đặt hôn nhân.”

Vương Chiêu tìm thấy chỗ của Viên Phong, sau đó lập tức dẫn thí sinh ở cùng Viên Phong về phủ Khai Phong để tra hỏi.Âu Dương Tu đồng ý, không đi không được. Trước khi đi hắn còn nhìn lướt sang Hàn Kỳ đang bộn bề công vụ, lễ phép nói với chàng lời tạm biệt, nhưng chàng cũng chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, thái độ không mấy nhiệt tình nhưng vẫn ôn nhu nho nhã. Dù Âu Dương Tu có thấy kì kì cũng không biết là kì chỗ nào cả.Vương Chiêu tìm thấy chỗ của Viên Phong, sau đó lập tức dẫn thí sinh ở cùng Viên Phong về phủ Khai Phong để tra hỏi.“Thích là được.” Hàn Kỳ nhàn nhạt đáp lại.

Thôi Đào thấy thư sinh này không ưa nhìn, làn da vàng như nến, để lộ ra 2 cái răng thỏ, không không cao lại còn gầy gò, áo bào mặc trên người hắn thậm chí còn hơi rũ xuống. Vốn Thôi Đào không nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi nghe Vương Chiêu báo tên ra, cả người nàng lại đột nhiên hăng hái cả lên, ánh mắt dò xét thư sinh này nhiều đến mức Hàn Kỳ cũng nhìn ra được sự khác thường của nàng, chàng cố tình nhìn Thôi Đào một cái.Không thể nào, một câu Hàn lục lang thôi mà khiến chàng ta hạnh phúc tới vậy à?

“Trạng nguyên Kim khoa, Âu Dương Tu.” Thôi Đào cảm nhận được ánh mắt của Hàn Kỳ bèn kích động nói với chàng.Thôi Đào hiếu kỳ nhìn cuộn da hổ trong tay Hàn Kỳ, màu lông rất đẹp. Nếu có mảnh này trải lên ghế ngồi, hẳn khí thế sẽ như vua mất.Hàn Kỳ lại dò xét Âu Dương Tu một chút, đã tới phủ Khai Phong nhưng tư thái vẫn không hề thay đổi, có hơi tự tin và kiêu ngạo, có phần sắc bén, đúng là không hề tầm thường so với những thí sinh khác.

Tất nhiên Hàn Kỳ biết rõ tên thí sinh này là Âu Dương Tu, Vương Chiêu đã vừa nói ra rồi, chàng nghe rất rõ ràng.Những lời này của Thôi Đào đúng là đem con bỏ chợ.“Tất nhiên là muốn chứ ạ.” Thôi Đào lập tức ôm đồ vào lòng, ấm ức nói với Hàn Kỳ, “Tôi chỉ hơi ngượng ngùng vì được tặng quà, đang nghĩ xem phải báo đáp lại Thôi quan Hàn thế nào thôi mà!”

“Hắn là một người không tầm thường chút nào.” Thôi Đào giải thích tiếp.Quản gia Chu thấy chân dung mà Thôi Đào vẽ ra rất khác với những bức họa bình thường, nàng dùng bút lông ngòi nhỏ nhất để phác họa, thế mà vẽ ra được một bức chân dung sống động y hệt người thật, lão không khỏi thán phục tài năng hội họa của nàng.

Hàn Kỳ lại dò xét Âu Dương Tu một chút, đã tới phủ Khai Phong nhưng tư thái vẫn không hề thay đổi, có hơi tự tin và kiêu ngạo, có phần sắc bén, đúng là không hề tầm thường so với những thí sinh khác.Đợi cho Hàn Tống ngồi xe ngựa rời đi, Thôi Đào mới ngoi đầu từ con hẻm phía sau ra, dùng túi vải chuyên đựng vật chứng để đựng mảnh khăn mà Hàn Tống vừa ném đi lúc nãy. Sau đó nàng cầm về phủ Khai Phong, tiến hành so sánh với chiếc khăn thêu hoa sen của người phụ nữ áo đen kia.Sau đó, Âu Dương Tu kể lại vắn tắt hành tung của mình hôm qua có liên quan tới Viên Phong.

Âu Dương Tu vẫn chưa biết Viên Phong xảy ra chuyện gì, chỉ biết người của phủ Khai Phong gọi hắn đến là vì Viên Phong mà thôi.Lúc này Vương Chiêu cũng đã tra ra thông tin, trên đường về Nhà Dương nhị nương có một người bán hàng rong đã tận mắt thấy người ở phủ Tần hầu chặn đường Viên Phong.

Viên Phong là đồng hương cũng là bạn thân của hắn, xuân năm nay cùng đến dự khoa cử nhị giáp. Âu Dương Tu rất vui vì đã thi đậu cùng với gã, thế là trong chốn quan trường sau này sẽ có một người bạn thân làm đồng nghiệp với hắn.Quản gia Chu lập tức nói với Thôi Đào, chủ nhân nhà lão, cũng là Thị lang Vạn, đã giữ Viên Phong ở lại ăn cơm tối, sau đó thì Viên Phong đã tạm biệt rồi đi về.Thôi Đào liên tục gật đầu, chuyện này thì nàng rất đồng ý với Hàn Tống. Nhà nghèo khó mà sinh được quý tử, đặc biệt là trong kiểu tầng lớp phân cấp trong thời cổ đại thế này nữa. Trong hoàn cảnh khó khăn mà có thể lội ngược dòng, nuôi dạy cho con mình giành được vị trí 14 trong cuộc thi lớn cả nước như thế quả thật rất lợi hại.

Trên đường đi, Âu Dương Tu hỏi Vương Chiêu lý do 3 lần, nhưng Vương Chiêu đều không hé miệng ra lần nào. Âu Dương Tu hơi bực bội, lúc vào phủ Khai Phong với sắc mặt không tốt, nhưng cử chỉ vẫn lịch sự, người khác không thể bắt lỗi được.Nhà Viên Phong ở Tùy Châu, lần này lên kinh đi thi luôn ở nhà Dương nhị nương. Dương nhị nương này mở nhà trọ, vì không có tên cụ thể nên mọi người đều gọi là “Nhà Dương nhị nương”. Nhà trọ Nhà Dương nhị nương chuyên cung cấp chỗ ở cho học trò đi học hoặc đến kinh đi thi, giá vừa rẻ mà lại rất sạch sẽ. Nhà trọ của thị thường xuyên kín chỗ, muốn vào ở thì phải đặt trước rồi lấy thẻ xếp hàng.Hàn Tống nhìn thứ trong tay Thôi Đào rồi mỉm cười, không chút do dự nhận lấy, nói cảm ơn nàng.

Thấy một người đàn ông tuấn mỹ vô song mặc quan bào màu son ngồi trên công đường, Âu Dương Tu đã lờ mờ nhận ra mình phải biết chuyện gì đó, nhưng vì đang lo lắng cho Viên Phong nên hắn lại không nhớ nổi nữa. Nhìn sang bên cạnh vị quan viên tuấn mỹ kia còn có một người mặc đồ nam màu xanh nhạt, dáng dấp xinh đẹp như thiếu nữ mà giọng nói cũng rất giống con gái.Hàn Tống đáp lại, sau đó nói với Thôi Đào: “Hôm qua yết bảng, ta đậu Tiến sĩ.”Một lúc lâu sau, Âu Dương Tu đột nhiên chắp tay với Thôi Đào, xin nàng nhất định phải tìm ra hung thủ, thế mới có thể an ủi Viên Phong bị chết oan dưới suối vàng được.

Quái lạ!“Chúc mừng nhé.” Thôi Đào thờ ơ với lời thông báo của Hàn Tống, lại tạm biệt lần nữa rồi bỏ đi.

Âu Dương Tu thầm thở dài.Quái lạ!

“Vị này là Thôi quan Hàn ở phủ Khai Phong bọn ta, vụ án của Viên Phong là do Thôi quan Hàn phụ trách.” Vương Chiêu giới thiệu.Thôi Đào biết Hàn Tống biết chuyện này, lúc nãy nàng không dừng bước nói chuyện với y, tỏ ra không để ý đến là để y tiết kiệm vài câu nói nhảm lại, nhanh nhảy vào chuyện chính. Kinh nghiệm này được rút ra từ vụ án xác chết cháy kia đấy.

Bấy giờ Âu Dương Tu mới nhận ra vị Thôi quan Hàn này là ai, người tham gia khoa cử sao không biết 3 vị trí đầu của khoa Đinh Mão chứ! Âu Dương Tu vội hành lễ với Hàn Kỳ lần nữa, thái độ đã thành khẩn hơn trước nhiều.Sau khi đến nhà xác, trước khi Thôi Đào vén chiếu rơm lên đã báo cho Âu Dương Tu chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao cũng là thi thể bị chặt ra, cộng thêm việc không có đầu, thoạt nhìn hơi đáng sợ, người đọc sách bình thường hẳn sẽ không chịu nổi.Thôi Đào vẫn khó hiểu nhìn y.“Vậy được.” Nếu y đã nói thế thì Thôi Đào cũng sẽ không biết ơn, cứ vô tâm mà đồng ý.

Thôi Đào liền đi pha trà mời Âu Dương Tu ngồi trò chuyện.“Còn chưa vô phép tắc bằng chuyện nói không lại thì ra tay xé rách đồ người khác đâu.”

Âu Dương Tu hơi sửng sốt, chần chừ nhìn về phía Hàn Kỳ lại thấy chàng không hề có ý phản đối nên hiểu được e là “tên sai vặt” này không đơn giản chút nào, có thể khiến Thôi quan Hàn dung túng như thế.Ngũ nương tử là con gái thứ 5 của Hầu gia Tần, theo lời của Hàn Tống thì hiện tại phủ Tần hầu đang tuyển chồng cho cô ta.“Tặng cho ngươi.” Hàn Kỳ đẩy cuộn da hổ tới trước mặt Thôi Đào.

“Tôi và Viên huynh quen nhau từ nhỏ, thường xuyên cùng nhau bàn luận về các bài viết. 2 lần khoa cử trước tôi thi rớt cũng nhờ có anh ấy cổ vũ tôi. Giờ chúng tôi cùng tham gia kỳ thi xuân, lại cùng đậu nhị giáp, vì thế ban tối có hơi cao hứng quá mức, không biết anh ấy đã phạm phải tội gì mà Thôi quan Hàn lại phải đích thân tra hỏi ạ?”Sau khi hắn lấy lại được tinh thần bèn vội nói với Hàn Kỳ: “Đúng là trên cánh tay trái của anh ấy có hình xăm bươm bướm, tôi đã từng hỏi qua, anh ấy bảo là truyền thống từ tổ tiên. Cháu ruột đích tôn nhà họ Viên đều có hình xăm như thế trên người. Còn chuyện những chỗ khác trên người anh ấy thì tôi nhớ hình như sau lưng có một nốt ruồi, còn lại không có gì đặc biệt nữa. Nhưng tôi có thể nhìn ra 2 tay của anh ấy, chúng tôi thường xuyên cùng nhau bàn luận thư họa nên nhìn lâu cũng quen, nhưng nếu bảo tôi nói đặc điểm cụ thể thì không kể ra được.”“Nhưng dường như tình cảm y dành cho tôi lại là thật.”

Âu Dương Tu lập tức đứng dậy, cầu xin Hàn Kỳ cho biết sự thực.Vậy chắc chắn không phải là Âu Dương Tu, không chỉ bề ngoài không giống mà thái độ cũng không trùng khớp. Lúc gặp cả quan ngũ phẩm Hàn Kỳ mà Âu Dương Tu còn không bỏ cái ngông trong người mình xuống, tư thái không kiêu ngạo mà không tự ti, huống hồ gì với một người làm không có phẩm cấp thế này chứ.Hàn Tống lập tức chào Vạn nhị lang rồi đuổi theo Thôi Đào: “Điều tra vụ án của Viên Phong à? Ta có thể giúp đấy.”Đến phủ Tần hầu, quản gia Trịnh vừa nhìn thấy Thôi Đào quả nhiên đã nổi giận đùng đùng, dù nghe nàng đến từ phủ Khai Phong cũng không thèm để ý. Lão làm ầm lên, muốn đi tìm Hầu gia Tần để kiện cáo, lúc đó chắc chắn Hầu gia Tần sẽ tính sổ với phủ Khai Phong. Sau đó nhờ có Hàn Tống hòa giải mà quản gia Trịnh mới bằng lòng phối hợp điều tra.

“Đừng nói là vì chuyện bắt rể dưới bảng hôm qua lại ầm ĩ nữa nhé? Tính tình anh ấy hướng nội, nếu không bị chọc tới thì tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu. Mong Thôi quan Hàn thông cảm cho, đừng phạt anh ấy quá nặng, anh ấy học hành gian khổ chục năm nay, khó khăn lắm mới thi đậu, nếu chỉ vì chút việc vặt này mà trễ nải tiền đồ phía sau thì thực sự rất đáng tiếc.”Âu Dương Tu ngẩn người ra, lúc trước nghe giọng Thôi Đào hơi giống con gái thì hắn đã có hơi hoài nghi, nhưng sau khi từ nhà xác đi ra, hắn thấy Thôi Đào đối diện với thi thể bình tĩnh như thế, nghĩ là nữ sẽ không thể làm được như vậy, còn cho là giọng nói của nàng đặc biệt, khác hẳn với đàn ông bình thường ấy chứ.Hàn Tống bật cười rồi há mồm cắn một miếng, sau đó khẽ gật đầu với Thôi Đào, tỏ ý rất ngon.

“Không phải gã gây chuyện mà bọn ta đang nghi ngờ một số bộ phận cơ thể bị tách rời là của gã.” Hàn Kỳ hỏi Âu Dương Tu có biết trên người Viên Phong trừ hình xăm bướm trên tay trái ra thì còn cái gì đặc biệt nữa không.

Âu Dương Tu nghe cánh tay trái của thi thể bị tách rời có hình xăm bướm thì bàng hoàng, hốt hoảng hồi lâu cũng không nói được tiếng nào.Thôi Đào không muốn nợ ân tình của Hàn Tống, kiểu người luôn xuất hiện đúng lúc như y thật khiến người ta không khỏi sinh nghi. Hơn nữa có thể chắc chắn một chút, đằng sau Hàn Tống nhất định phải có bí mật. Trừ khi “thích của lạ” ra, Thôi Đào hoàn toàn không muốn dính dáng gì tới chuyện nợ nần người này cả.

Sau khi hắn lấy lại được tinh thần bèn vội nói với Hàn Kỳ: “Đúng là trên cánh tay trái của anh ấy có hình xăm bươm bướm, tôi đã từng hỏi qua, anh ấy bảo là truyền thống từ tổ tiên. Cháu ruột đích tôn nhà họ Viên đều có hình xăm như thế trên người. Còn chuyện những chỗ khác trên người anh ấy thì tôi nhớ hình như sau lưng có một nốt ruồi, còn lại không có gì đặc biệt nữa. Nhưng tôi có thể nhìn ra 2 tay của anh ấy, chúng tôi thường xuyên cùng nhau bàn luận thư họa nên nhìn lâu cũng quen, nhưng nếu bảo tôi nói đặc điểm cụ thể thì không kể ra được.”“Không biết chuyện bên trong thì tất nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi điều tra rõ hết sẽ nhận ra chẳng có gì hết.” Hàn Kỳ bảo Thôi Đào không cần phải quá xoắn xuýt vấn đề này, “Cứ yên lặng theo dõi đi, khắc có ngày dưa chín rồi tự rụng cuống.”

Lúc này Thôi Đào bèn dẫn Âu Dương Tu đến nhà xác để nhận diện tay.Âu Dương Tu ngừng lại, vì hắn biết rõ vốn chẳng thể nào có cùng lúc 3 chuyện trùng hợp như thế được. Thi thể bị tách rời kia quả thực chính là bạn thân Viên Phong của hắn!

Trên đường đi, Âu Dương Tu để ý nếu có nha dịch đi ngang qua đều sẽ rất cung kính chào hỏi “gã sai vặt” thanh tú này. Vừa rồi ở trước mặt Hàn Kỳ mọi người đều câu nệ quy củ, chỉ có nàng là tùy tiện nói xen vào. Nhưng nếu nàng có thân phận tôn quý thì lúc nãy sao lại đứng chứ không ngồi, giờ lại còn đích thân đưa hắn tới nơi xúi quẩy như nhà xác nữa.Âu Dương Tu vội nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi, sao lại có phụ nữ trong phủ Khai Phong thế này. Nhưng lập tức hắn không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa, điều tra ra hung thủ đã gϊếŧ anh em của hắn mới là điều quan trọng nhất.“Đến điều tra theo thông lệ thôi, quản gia Chu đừng giận, không thẹn với lòng thì tức cái gì?” Thôi Đào phát hiện vị quản gia Chu này rất nóng nảy, phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm tí nữa để xem phản ứng của lão thế nào.Thôi Đào nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra hôm qua mình đã báo đáp Hàn Kỳ thứ gì. Toàn bộ bàn hươu hôm qua cũng không phải của nàng, là Hàn Kỳ chuẩn bị theo yêu cầu của nàng để ban thưởng mà. Hơn nữa, rõ ràng vị thần đồng này hiểu nàng rất rõ. Trừ chuẩn bị xong ức hươu chiên như lời hứa còn biết nàng có tính thích nấu ăn, cho nàng chỗ để phát huy, khiến hôm qua nàng rất vui vẻ.

Sau khi đến nhà xác, trước khi Thôi Đào vén chiếu rơm lên đã báo cho Âu Dương Tu chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao cũng là thi thể bị chặt ra, cộng thêm việc không có đầu, thoạt nhìn hơi đáng sợ, người đọc sách bình thường hẳn sẽ không chịu nổi.Lúc này Thôi Đào bèn dẫn Âu Dương Tu đến nhà xác để nhận diện tay.Âu Dương Tu thầm thở dài.Thôi Đào gật đầu, suy nghĩ của Hàn Kỳ và nàng giống nhau, tuy đại khái nhưng vẫn ổn. Tất nhiên không loại trừ có thể có khả năng khác, nhưng khả năng này rất lớn, vì những lúc Hàn Tống xuất hiện đều quá mức vi diệu và trùng hợp.

Âu Dương Tu khẽ hít vào một hơi rồi gật đầu.

Thôi Đào bèn xốc chiếu rơm lên, mời Âu Dương Tu xem.Thôi Đào nghĩ cũng đúng, nếu phủ Thị lang Vạn đã nghe ngóng được thì tất nhiên phủ Tần hầu cũng biết. Nhưng liên tiếp gặp nhau như thế, đúng là hơi vi diệu.Hàn Tống cười nói: “Đã kể em nghe rồi mà.”Lúc Hàn Kỳ đến tìm Thôi Đào, nàng đang ngồi trước bàn, ngẩn người nhìn 2 chiếc khăn.

Lúc đầu mới nhìn qua, Âu Dương Tu cũng hơi sốc nhưng vẫn kìm lại được, khi nhìn về phía 2 tay của thi thể, lúc này hắn mới vội quay lưng đi rồi nhắm tịt mắt lại.“Là cô!”Lúc yêu thích vẫn không chịu từ bỏ ý thích bản thân, dù đối xử tốt thì cũng chỉ là thích. Nếu chịu từ bỏ, đó mới là yêu. Rất rõ ràng, Hàn Tống là loại thứ 2.

“Là tay của anh ấy.” Âu Dương Tu cực kỳ đau buồn, phải kìm nén tâm trạng lại rồi khàn giọng nói với Thôi Đào.“Tốt thế ư? Sao lại đột nhiên tặng quà tôi vậy?” Thôi Đào vui vẻ tháo dây buộc da hổ để mở ra xem, phát hiện bên trong có chia rất nhiều túi nhỏ, trong mỗi một túi đều cắm nhíp đồng theo kích thước từ nhỏ tới lớn, chiều dài cũng không giống nhau, gần như đã đáp ứng hết tất cả nhu cầu lúc nghiệm thi của Thôi Đào rồi.“Cô —” Quản gia Chu tức giận trừng Thôi Đào, trỏ vào mũi nàng định phản bác lại nhưng phạt hiện những lời ngụy biện này của nàng lại rất “hợp lý”, cuối cùng đành phải mắng, “Cô đúng là người vô phép tắc!”

Thôi Đào đắp kín thi thể lại, dùng nước lá bưởi mà Vương tứ nương đã chuẩn bị để rửa tay rồi mới ra khỏi nhà xác, bước tới cạnh Âu Dương Tu đang đứng lặng người trong sân.

“Có khi nào chỉ là trùng hợp không?” Âu Dương Tu vẫn còn ôm một chút hy vọng, vội giải thích với Thôi Đào, “Có thể là đúng lúc một người có 2 tay dài như Viên huynh, trên cánh tay cũng có hình xăm như thế, sau lưng cũng có một nốt ruồi…”

Âu Dương Tu ngừng lại, vì hắn biết rõ vốn chẳng thể nào có cùng lúc 3 chuyện trùng hợp như thế được. Thi thể bị tách rời kia quả thực chính là bạn thân Viên Phong của hắn!Thôi Đào bèn định đến phủ Tần hầu hỏi chuyện quản gia Trịnh.

“Cha anh ấy một mình nuôi con khôn lớn, dạy anh ấy đọc sách, thật sự rất vất vả. Vì cảnh ngộ chúng tôi giống nhau nên cũng nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn cả anh em ruột.” Âu Dương Tu ngẩng đầu nhìn trời, cố cho bản thân không đến nỗi rơi nước mắt trước mặt người ngoài. Hắn liên tục thở dài, có chút không thể tiếp nhận được chuyện trước mắt.“Cô cô cô —” Quản gia Chu tức tới cực điểm.Thôi Đào lập tức cầm một xiên 5 trứng đưa cho Hàn Tống.

Một lúc lâu sau, Âu Dương Tu đột nhiên chắp tay với Thôi Đào, xin nàng nhất định phải tìm ra hung thủ, thế mới có thể an ủi Viên Phong bị chết oan dưới suối vàng được.“Âu Dương Vĩnh Thúc? Đúng là hôm qua hắn có đến phủ chúng ta nói rằng bọn ta đã bị Viên Phong lừa. Hầu gia Tần cực kỳ tức giận, lệnh cho bọn ta lập tức đưa người tới để mắng một trận.” Quản gia Trịnh nói, “Sau đó nhờ có Ngũ nương tử ra mặt khuyên giải nên gã mới thoát.”

“Ừm, tôi sẽ cố gắng.” Thôi Đào cũng bị Âu Dương Tu lây cho tâm trạng, trầm giọng đáp lại rồi khuyên Âu Dương Tu nén bi thương, không nên đau buồn quá mức.Thôi Đào không tin Hàn Kỳ là người dễ thỏa mãn như thế, nàng tin rằng người nào đó cố tình nói thế để “cài bẫy” mình hơn. Thủ đoạn này mà dùng với một cô gái có IQ bình thường, nói không chừng sẽ khiến lòng xuân rung động, dần dần trở nên mất kiểm soát đấy, nhưng chẳng hề hấn gì với nàng cả.“Ừm.” Hàn Tống đồng ý.

Sau đó, Âu Dương Tu kể lại vắn tắt hành tung của mình hôm qua có liên quan tới Viên Phong.Trên đường đi, Âu Dương Tu để ý nếu có nha dịch đi ngang qua đều sẽ rất cung kính chào hỏi “gã sai vặt” thanh tú này. Vừa rồi ở trước mặt Hàn Kỳ mọi người đều câu nệ quy củ, chỉ có nàng là tùy tiện nói xen vào. Nhưng nếu nàng có thân phận tôn quý thì lúc nãy sao lại đứng chứ không ngồi, giờ lại còn đích thân đưa hắn tới nơi xúi quẩy như nhà xác nữa.

“Sau khi yết bảng, anh ấy bị bắt rể ngay đó nên quần áo bị rách, vội chạy về phòng thay đồ. Lúc đó tôi vừa thăm ân sư về, còn nửa thật nửa đùa bảo anh ấy sao không thức thời mà cứ tuyển một nhà đi, đều là quyền quý cả, dù sao anh ấy cũng chưa có hôn phối. Anh ấy không chịu, trong lòng chỉ một mực nhớ tới người em họ của mình ở Tùy Châu, bảo trước kia cậu mợ chê anh ấy nghèo kiết xác, giờ anh ấy đã thi được công danh, cậu mợ sẽ không ghét anh ấy nữa.“Tra án à?” Hàn Tống hỏi.Thôi Đào liên tục gật đầu, nghĩ cũng có lý.

Lúc hoàng hôn, không biết là ai đã tiết lộ chuyện anh ấy chưa định thân ra ngoài, người trong phủ Thị lang Vạn lại tới mời anh ấy sang phủ lần nữa, đám người đó thái độ không tốt lành gì, vừa tới đã trách anh ấy nói dối lúc trước bảng. Anh ấy không cách nào từ chối được, đành phải đồng ý lời mời.”Viên Phong là đồng hương cũng là bạn thân của hắn, xuân năm nay cùng đến dự khoa cử nhị giáp. Âu Dương Tu rất vui vì đã thi đậu cùng với gã, thế là trong chốn quan trường sau này sẽ có một người bạn thân làm đồng nghiệp với hắn.

Âu Dương Tu kể tiếp, sau đó hắn không nhìn thấy Viên Phong nữa, cả đêm không thấy quay về nên hắn còn nghĩ Viên Phong vì lý do gì đó mà phải ngủ lại phủ Thị lang Vạn.Nhưng hình như trong cuộn da này có cuốn thứ gì đó bên trong, Thôi Đào không nhịn được tò mò mà hỏi Hàn Kỳ đó là gì.

“Có khi nào là bị người ở phủ Thị lang Vạn…”Hàn Tống lập tức nói cho Thôi Đào biết, tối qua sau khi rời khỏi phủ Thị lang, Viên Phong lại bị phủ Tần hầu mời đi.“Bắt rể dưới bảng không thành thì cũng đâu tới mức phải gϊếŧ người chứ.” Vương Chiêu lắc đầu, cảm thấy không thể nào.

“Bắt rể dưới bảng không thành thì cũng đâu tới mức phải gϊếŧ người chứ.” Vương Chiêu lắc đầu, cảm thấy không thể nào.Tất nhiên Hàn Tống vẫn đuổi theo, chủ động giải thích với Thôi Đào: “Tất nhiên là biết rồi, người cùng khoa khảo với nhau ta đều biết cả. Ta còn biết hôm qua sau khi rời Vạn phủ xong gã đã đi đâu nữa đấy.”

Lý Viễn cũng phụ họa: “Ta cũng thấy không thể, vì chuyện này mà gϊếŧ người thì không đáng, đã thế còn dễ gây chuyện nữa.”Thôi Đào tận mắt nhìn thấy Hàn Tống ăn hết 5 trứng vịt lộn đã mọc lông rồi cười nói với y: “Xem ra tôi đoán đúng rồi, quả nhiên anh thích ăn món này.”Thôi Đào quay đầu lại nhìn Hàn Tống: “Quên hỏi anh, sao mà anh biết được chuyện Viên Phong đến phủ Tần hầu vậy?”

“Chuyện này khó mà nói được, không thể vì thân phận họ cao mà nghĩ họ không làm chuyện ác được.” Âu Dương Tu lập tức phản bác, “Trái lại, càng là kẻ có thân phận cao thì sẽ càng dễ kiêu ngạo, xem mạng người như cỏ rác, từ xưa đến nay đâu hiếm lạ gì nữa. Vì trước đó Viên huynh đã nói dối quản gia phủ Thị lang Vạn, lừa họ bảo mình đã kết hôn nên đã chọc giận bọn họ. Đám người đó vì nghĩ Viên huynh khinh thường phủ Thị lang nên đã ra tay gϊếŧ người trong cơn tức giận, chuyện này cũng có thể mà.”Thôi Đào thấy thư sinh này không ưa nhìn, làn da vàng như nến, để lộ ra 2 cái răng thỏ, không không cao lại còn gầy gò, áo bào mặc trên người hắn thậm chí còn hơi rũ xuống. Vốn Thôi Đào không nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi nghe Vương Chiêu báo tên ra, cả người nàng lại đột nhiên hăng hái cả lên, ánh mắt dò xét thư sinh này nhiều đến mức Hàn Kỳ cũng nhìn ra được sự khác thường của nàng, chàng cố tình nhìn Thôi Đào một cái.Vạn nhị lang sửng sốt nhìn Thôi Đào, “Đây là nữ sao?”

Vương Chiêu chờ Âu Dương Tu phân tích xong liền nhìn về phía Thôi Đào.Trên đường đi, Âu Dương Tu hỏi Vương Chiêu lý do 3 lần, nhưng Vương Chiêu đều không hé miệng ra lần nào. Âu Dương Tu hơi bực bội, lúc vào phủ Khai Phong với sắc mặt không tốt, nhưng cử chỉ vẫn lịch sự, người khác không thể bắt lỗi được.

Âu Dương Tu không hiểu mọi người nhìn về phía “gã sai vặt” kia là sao, cũng nhìn theo.Nhưng có “cài bẫy” đi nữa thì cũng đã chỉ ra một điều: Trước khi Thôi Đào trêu ghẹo Hàn Kỳ hôm qua, phải chăng chàng ta đã động lòng với nàng rồi?“Rất cao to khỏe mạnh, da hơi ngăm đen. Tướng mạo cụ thể thì không để ý lắm, lúc hắn nói chuyện luôn khiêm tốn chắp tay.” Quản gia Chu nhớ lại.

Thôi Đào ho khan một tiếng, kể lại chuyện nàng hôm qua tình cờ gặp được Viên Phong cho Âu Dương Tu nghe, “Nếu nói dối thì là do tôi đầu têu, không thể trách lên người gã được.”Thôi Đào hiểu Hàn Kỳ muốn nói gì, dù cảm thấy vi diệu nhưng nhiều nhất cũng chỉ là “Khéo càng thêm khéo”, rốt cuộc cũng chỉ là “trùng hợp” mà thôi, không hề có bằng chứng nào chứng minh được.Hàn Tống bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Thôi Đào, mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, y mới nôn khan ra một chút. Tùy tùng thấy thế bèn khẽ gọi y, muốn đỡ lấy.

Âu Dương Tu thở dài nói với Thôi Đào: “Lúc đó lang quân cũng chỉ có ý muốn giúp anh ấy mà thôi.”Lúc đầu mới nhìn qua, Âu Dương Tu cũng hơi sốc nhưng vẫn kìm lại được, khi nhìn về phía 2 tay của thi thể, lúc này hắn mới vội quay lưng đi rồi nhắm tịt mắt lại.Điều khiến người ta không hiểu thấu nhất chính là Hàn Tống thân là một học trò xuất thân từ quan lại thế gia, lý lịch xem như trong sạch, sao lại có quan hệ với người trong giang hồ được chứ?

Vương Chiêu nghe vậy vội sửa cho Âu Dương Tu, Thôi Đào là nữ.Thấy một người đàn ông tuấn mỹ vô song mặc quan bào màu son ngồi trên công đường, Âu Dương Tu đã lờ mờ nhận ra mình phải biết chuyện gì đó, nhưng vì đang lo lắng cho Viên Phong nên hắn lại không nhớ nổi nữa. Nhìn sang bên cạnh vị quan viên tuấn mỹ kia còn có một người mặc đồ nam màu xanh nhạt, dáng dấp xinh đẹp như thiếu nữ mà giọng nói cũng rất giống con gái.“Thứ này tốt quá, tôi đã muốn làm lâu rồi nhưng lại quên mất.” Thôi Đào lấy ra vài cây nhíp thử một chút, rất thuận tay, không tệ chút nào.

Âu Dương Tu ngẩn người ra, lúc trước nghe giọng Thôi Đào hơi giống con gái thì hắn đã có hơi hoài nghi, nhưng sau khi từ nhà xác đi ra, hắn thấy Thôi Đào đối diện với thi thể bình tĩnh như thế, nghĩ là nữ sẽ không thể làm được như vậy, còn cho là giọng nói của nàng đặc biệt, khác hẳn với đàn ông bình thường ấy chứ.

Âu Dương Tu vội nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi, sao lại có phụ nữ trong phủ Khai Phong thế này. Nhưng lập tức hắn không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa, điều tra ra hung thủ đã gϊếŧ anh em của hắn mới là điều quan trọng nhất.

“Nói tóm lại thì động cơ gϊếŧ người có thể là 3 loại: Ham lợi, ham tình và ham muốn công kích. Hoàn cảnh gia đình của Viên Phong không tốt lắm, gã cũng chỉ là thư sinh nhị giáp, chưa kịp làm quan nữa. Ham tình thì không thể, cũng không liên quan gì đến quyền lực hay lợi ích, vậy động cơ chỉ có thể là ham muốn công kích.”

Thôi Đào thấy phương hướng điều tra nên thiên về báo thù, hoặc là vì nhất thời nảy sinh mâu thuẫn và trùng hợp mà dẫn đến hung thủ kích động muốn gϊếŧ người.

Nghe Thôi Đào tổng kết như thế, suy nghĩ của mọi người đã lập tức sáng rõ.“Nếu Hàn Tống thật sự có tình cảm với ngươi, tất nhiên sẽ che chở cho ngươi. Trong khoảng thời gian y tham gia khoa khảo và ra ngoài theo lệnh cha, ngươi lại đúng lúc xảy ra chuyện, có khi nào là do 2 bên này cố tình chọn lúc đó để đối phó ngươi không?”

Vương Chiêu: “Nói như vậy, động cơ của bên Thị lang Vạn đúng là cũng không nhỏ.” Vì bên đó không liên quan đến lợi ích và tình yêu, cũng thuộc vào trường hợp thứ 3.

Âu Dương Tu thán phục trước phân tích của Thôi Đào về vụ án, dường như đã hơi hiểu ra tại sao một cô gái như nàng lại vào phủ Khai Phong làm việc. Hắn lập tức hành lễ lại với Hàn Kỳ, phấn khích phân trần, mong chờ Hàn Kỳ không sợ cường quyền mà điều tra rõ vụ án này, để người anh em dưới suối vàng của hắn có thể nhắm mắt an nghỉ.

Hàn Kỳ thấy Âu Dương Tu nói chuyện thẳng thắn cương trực, cảm thấy đã hiểu được tính khí của hắn ở một mức nào đó bèn nhàn nhạt gật đầu đáp lại hắn.“Lúc gã rời đi mặt trời vừa xuống núi, rất nhiều người làm trong phủ đều nhìn thấy, đông lắm.”

Âu Dương Tu khẽ thở phào rồi lại bái tạ, sau đó chắp tay với Thôi Đào nói phiền nàng rồi.“Chuyện này khó mà nói được, không thể vì thân phận họ cao mà nghĩ họ không làm chuyện ác được.” Âu Dương Tu lập tức phản bác, “Trái lại, càng là kẻ có thân phận cao thì sẽ càng dễ kiêu ngạo, xem mạng người như cỏ rác, từ xưa đến nay đâu hiếm lạ gì nữa. Vì trước đó Viên huynh đã nói dối quản gia phủ Thị lang Vạn, lừa họ bảo mình đã kết hôn nên đã chọc giận bọn họ. Đám người đó vì nghĩ Viên huynh khinh thường phủ Thị lang nên đã ra tay gϊếŧ người trong cơn tức giận, chuyện này cũng có thể mà.”

“Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng!” Thôi Đào vội hứa với Âu Dương Tu.Hàn Kỳ thấy Thôi Đào kiên quyết muốn đi bèn dặn Vương Chiêu để ý an toàn của Thôi Đào, nếu có chuyện gì phải lập tức quay về báo tin cho chàng.

Hàn Kỳ lại nhìn Thôi Đào một chút, sau đó rời mắt sang gương mặt của Âu Dương Tu rồi bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.“Thôi quan Hàn vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, sao lại đột nhiên tặng quà cho tôi vậy?” Thôi Đào hỏi lại, đôi mắt hoạt bát đen nhánh nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, như thể nếu chàng không đưa ra đáp án thì sẽ không bỏ qua vậy.

“Để tôi đến phủ Thị lang Vạn điều tra, nếu thật sự họ vì tức Viên Phong nói dối mà gϊếŧ người thì nếu là tôi tất cũng sẽ khó kìm lại được.” Thôi Đào chủ động đề nghị.Thôi Đào hiểu ra, Hàn Tống cũng là đối tượng bị “bắt rể”, hơn nữa lại cực kỳ quý giá. Nhìn phủ Tần hầu và phủ Thị lang Vạn tích cực cướp người như thế, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua Hàn Tống có gia thế và ngoại hình xuất chúng này. Nhưng vì Hàn Tống xuất thân trong nhà quyền quý nên họ cũng chỉ lễ phép mời tới mà thôi.

Hàn Kỳ thấy Thôi Đào kiên quyết muốn đi bèn dặn Vương Chiêu để ý an toàn của Thôi Đào, nếu có chuyện gì phải lập tức quay về báo tin cho chàng.“Thực ra tôi vẫn luôn rất hoang mang về một chuyện. Tất cả những suy đoán trước đó đều chứng minh người nhà họ Thôi có liên quan tới Địa Tang Các, kẻ này mưu hại tôi bị bắt cóc ở chùa Thanh Phúc, khiến tôi liên quan tới Địa Tang Các trong 3 năm qua.Tất nhiên Hàn Kỳ biết rõ tên thí sinh này là Âu Dương Tu, Vương Chiêu đã vừa nói ra rồi, chàng nghe rất rõ ràng.Lý Viễn cũng phụ họa: “Ta cũng thấy không thể, vì chuyện này mà gϊếŧ người thì không đáng, đã thế còn dễ gây chuyện nữa.”

“Tôi và Viên huynh thân thiết nhau như anh em, có rất nhiều chuyện của anh ấy tôi cũng biết, tôi có thể giúp đỡ trong quá trình tra án.” Âu Dương Tu cũng muốn góp một phần, nóng lòng muốn biết ai là hung thủ sát hại anh em mình, “Thôi quan Hàn, tôi có thể đi cùng không ạ?”

“Không thể.” Giọng điệu của Hàn Kỳ không nặng không nhẹ nhưng từ chối rất dứt khoát.“A Lang nhà ta cũng rất thích vẽ, nếu A Lang mà nhìn thấy tranh này của Thôi nương tử hẳn sẽ rất ngạc nhiên đấy.” “A Lang” mà quản gia Chu nhắc tới chính là Thị lang Vạn, thái độ của lão lúc tiễn Thôi Đào đã không còn như trước, rất chân thành và cung kính.

Âu Dương Tu hơi lúng túng, cũng biết yêu cầu này cũng mình có chút không hợp lý. Nhưng hắn vốn nghĩ Thôi quan Hàn cũng xem như có thái độ tốt với mình, lúc từ chối ít ra cũng khách sáo một tí, ai ngờ chàng chỉ buông ra mỗi 2 chữ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên thay đổi như thế nữa?Lúc này Hàn Tống bỗng nhíu mày nói với Thôi Đào: “Nên mời ta đi ăn rồi.”

“Việc nặng nhọc như tra án cứ để tôi, Âu Dương đại ca là người phụng mệnh Triều đình, là thư sinh, thật sự không cần quan tâm tới những thứ này đâu.” Thôi Đào lại hứa với Âu Dương Tu, nàng nhất định sẽ dốc sức tìm ra hung thủ.

Âu Dương Tu biết ơn nên lại chắp tay cảm tạ Thôi Đào lần nữa.“Vậy làm phiền rồi, xin nói cho tôi biết một chút đi, lát nữa tôi sẽ mời anh đi ăn để báo đáp, thấy thế nào?” Thôi Đào đột nhiên dừng bước, vui vẻ cười hỏi Hàn Tống.

Sau khi Thôi Đào dẫn theo Vương Chiêu và Lý Tài rời khỏi, vốn Âu Dương Tu định ở lại nói chuyện với Hàn Kỳ vài câu, hắn đã ngưỡng mộ vị Bảng nhãn Hàn tài cao này đã lâu, phần cũng vì hắn muốn ở lại chờ tin tức Thôi Đào điều tra.Âu Dương Tu vẫn chưa biết Viên Phong xảy ra chuyện gì, chỉ biết người của phủ Khai Phong gọi hắn đến là vì Viên Phong mà thôi.

Hắn còn chưa mở miệng đã thấy người hầu bên cạnh Hàn Kỳ khách sáo nói với mình, nếu có chuyện gì sẽ tới Nhà Dương nhị nương tìm hắn, phiền hắn mấy ngày này đừng đi đâu xa, hợp tác một chút.“Hả, hai người biết nhau ư?” Vạn nhị lang ngạc nhiên hỏi Hàn Tống.Con cháu thế gia như y hẳn là chưa từng thấy qua món này, cũng chưa từng ăn qua.

Âu Dương Tu đồng ý, không đi không được. Trước khi đi hắn còn nhìn lướt sang Hàn Kỳ đang bộn bề công vụ, lễ phép nói với chàng lời tạm biệt, nhưng chàng cũng chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, thái độ không mấy nhiệt tình nhưng vẫn ôn nhu nho nhã. Dù Âu Dương Tu có thấy kì kì cũng không biết là kì chỗ nào cả.Lúc này Trương Xương cũng bước vào, dâng một cuộn da hổ rộng 6 tấc lên cho Hàn Kỳ.

Quản gia Chu ở Vạn phủ nghe có người ở phủ Khai Phong đến bèn đặc biệt ra đón, vừa nhìn thấy mặt Thôi Đào đã nhớ tới chuyện bắt rể dưới bảng hôm qua, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

“Là cô!”Thôi Đào ho khan một tiếng, kể lại chuyện nàng hôm qua tình cờ gặp được Viên Phong cho Âu Dương Tu nghe, “Nếu nói dối thì là do tôi đầu têu, không thể trách lên người gã được.”Âu Dương Tu biết ơn nên lại chắp tay cảm tạ Thôi Đào lần nữa.

Sau khi biết thân phận của Thôi Đào, quản gia Chu không hề vui vẻ gì mà nhìn Thôi Đào, vẫn còn ghim 200 đồng tiền đền mà nàng lấy của mình nên cũng trầm mặt hỏi có chuyện gì.“Thôi nương tử có công trạng cao, chút khen thưởng này chẳng là gì hết.” Hàn Kỳ nói.“Ta cũng đã gặp Âu Dương Vĩnh Thúc mà quản gia Chu nhắc tới kia, cảm thấy cực kỳ bội phục mẹ của hắn. Nghe nói cha hắn mất sớm, gia cảnh không tốt, đến cả giấy cũng mua không nổi, mẹ hắn dùng cành cây làm bút, viết chữ trên cát, dạy cho Âu Dương Vĩnh Thúc từng chữ một mới đi đến được ngày hôm nay.” Hàn Tống khen mẹ Âu Dương Vĩnh Thúc có thể so với Mạnh mẫu*, quả là một người phụ nữ có nghị lực và khí tiết khiến người ta kính nể.

“Viên Phong chết rồi, bị phân thây. Theo lời của những người biết chuyện thì trước khi gã chết đã được người của quý phủ mời đi, vì thế nên mới đến hỏi chút chuyện hôm qua ấy mà.” Thôi Đào dùng giọng điệu giải quyết chuyện công để nói chuyện.

Lúc đầu mới nghe tin Viên Phong chết, quản gia Chu rất ngạc nhiên, nhưng nghe Thôi Đào đến hỏi bọn họ thì lại cực kỳ khó chịu: “Đây là ý gì? Chẳng lẽ đang nghi ngờ người phủ Thị lang bọn ta gϊếŧ gã à?”Viên Phong ở phòng số 7, nhà chữ T ở Nhà Dương nhị nương cùng với một thí sinh cũng tham gia khoa cử nữa.

“Đến điều tra theo thông lệ thôi, quản gia Chu đừng giận, không thẹn với lòng thì tức cái gì?” Thôi Đào phát hiện vị quản gia Chu này rất nóng nảy, phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm tí nữa để xem phản ứng của lão thế nào.Hàn Tống bước nhanh sang tường bên cạnh, vịn vào tường nôn một lúc rồi nhận nước súc miệng từ tay tùy tùng, cầm khăn chùi miệng sau đó lập tức vứt mảnh khăn lụa đắt tiền xuống đất.

Quản gia Chu hừ lạnh, “Nói cũng được, nhưng trước khi nói thì cô cũng phải nói cho rõ, chuyện cô giúp Viên Phong nói dối người phủ Thị lang và phủ Hầu gia tính thế nào đây?”

“Cái đó sao tính là lừa gạt được? Là giữ thể diện đấy! Dù sao cũng không thể đứng trước mặt nhiều người như thế mà nói rằng người ta không thích phủ Thị lang các người được, tìm cớ chẳng qua là để từ chối khéo thôi, giữ mặt mũi cho nhau mà. So sánh với chuyện này thật sự không thích hợp, quản gia Chu tức giận trách tôi lại càng không thích hợp. Tất cả mọi người đều là người có đầu óc, đều phải hiểu được ý tốt của tôi trong đó mới đúng chứ?”“Đi thôi.” Đúng lúc sắc trời cũng đã muộn, Thôi Đào dẫn Hàn Tống đến chợ đêm Châu Kiều sau đó mua một xiên trứng vịt lộn ngũ vị, cố tình nói với dì bán trứng là chọn loại đã mọc lông, ra hình dạng gà con rồi ấy.

Những lời này của Thôi Đào đúng là đem con bỏ chợ.

“Cô —” Quản gia Chu tức giận trừng Thôi Đào, trỏ vào mũi nàng định phản bác lại nhưng phạt hiện những lời ngụy biện này của nàng lại rất “hợp lý”, cuối cùng đành phải mắng, “Cô đúng là người vô phép tắc!”“Ta muốn như thế, em không cần phải biết ơn làm gì.” Dường như Hàn Tống đã nhìn thấu được tâm lý tránh né của Thôi Đào.Âu Dương Tu khẽ hít vào một hơi rồi gật đầu.

“Còn chưa vô phép tắc bằng chuyện nói không lại thì ra tay xé rách đồ người khác đâu.”Thôi Đào nghe quản gia Trịnh miêu tả ngoại hình của Âu Dương Tu cũng biết là hàng giả, là cùng một người mà quản gia Chu phủ Thị lang Vạn gặp, lão cũng không rõ tướng mạo người này ra làm sao. Rõ ràng kẻ này đã sớm có chuẩn bị, không chỉ hiểu rất rõ chuyện của Viên Phong hôm yết bảng mà còn biết quá khứ của gã, biết rõ gã chưa từng ăn hỏi gì. Rốt cuộc người này có mục đích gì chứ? Hắn có phải là hung thủ hay không?

“Cô cô cô —” Quản gia Chu tức tới cực điểm.Không biết vết thương trí mạng, không biết thủ đoạn gây án thì khó mà phán đoán được động cơ và cách thức gϊếŧ người, chuyện này khiến việc phá án trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

“Tôi nói rõ rồi đấy, giờ đến phiên quản gia Chu nói.” Thôi Đào thấy quản gia Chu khó chịu bèn đổi giọng nói với lão, “Gã còn quá trẻ, mới ngày thứ hai sau khi đỗ đạt đã bị kẻ khác phân xác rồi, thê thảm biết mấy. Nếu quản gia Chu xót thương gã thì xin hãy nói rõ chuyện hôm qua đi.”Thôi Đào lại hỏi quản gia Chu, dáng vẻ Âu Dương Tu mà lão gặp nhìn trông thế nào.(*) Mẹ của Mạnh Tử, tên là Chưởng Thị, là người nước Trâu, sinh sống vào thời Chiến Quốc. Mạnh Tử mồ côi cha từ lúc mới được 3 tuổi. Mạnh Mẫu đã một mình ở vậy nuôi con. Trong suốt nhiều năm trời, ngày nào cũng như ngày nào, bà giáo dục con một cách cẩn thận, nghiêm khắc, không chút nào buông lơi, bởi vậy mà cuối cùng đã dưỡng thành triết học gia nổi danh Mạnh Tử.

Cuối cùng quản gia Chu thở dài, cũng thấy tiếc cho Viên Phong, “Đúng là hôm qua bọn ta đã mời người tới, vì gã nói dối mà A Lang nhà ta rất tức giận, trách cứ gã một trận. Nhưng thấy gã chân thành xin lỗi nói vì lúc ấy là bất đắc dĩ, lại nghe gã một lòng si tình với em họ nên tất nhiên không lý nào lại hủy đi nhân duyên của người khác. Tam nương tử nhà ta cũng không phải là không gả được, bắt gã chẳng qua chỉ vì thấy thích hợp mà thôi, không nhất định phải sắp đặt hôn nhân.”“Không phải gã gây chuyện mà bọn ta đang nghi ngờ một số bộ phận cơ thể bị tách rời là của gã.” Hàn Kỳ hỏi Âu Dương Tu có biết trên người Viên Phong trừ hình xăm bướm trên tay trái ra thì còn cái gì đặc biệt nữa không.“Viên Phong chết rồi, bị phân thây. Theo lời của những người biết chuyện thì trước khi gã chết đã được người của quý phủ mời đi, vì thế nên mới đến hỏi chút chuyện hôm qua ấy mà.” Thôi Đào dùng giọng điệu giải quyết chuyện công để nói chuyện.“Là tay của anh ấy.” Âu Dương Tu cực kỳ đau buồn, phải kìm nén tâm trạng lại rồi khàn giọng nói với Thôi Đào.

Quản gia Chu lập tức nói với Thôi Đào, chủ nhân nhà lão, cũng là Thị lang Vạn, đã giữ Viên Phong ở lại ăn cơm tối, sau đó thì Viên Phong đã tạm biệt rồi đi về.Âu Dương Tu lập tức đứng dậy, cầu xin Hàn Kỳ cho biết sự thực.

“Lúc gã rời đi mặt trời vừa xuống núi, rất nhiều người làm trong phủ đều nhìn thấy, đông lắm.”

Thôi Đào hỏi tên gác cổng, sau khi gã rời khỏi thì đã đi về hướng nào. Hắn bảo là đi về phía Đông, là đường về Nhà Dương nhị nương. Thôi Đào mượn bút mực trong phủ Thị lang rồi vẽ ra một bức chân dung của Viên Phong, sai Vương Chiêu cầm chân dung này đi quãng đường từ phủ Thị lang tới Nhà Dương nhị nương dò hỏi.Âu Dương Tu không hiểu mọi người nhìn về phía “gã sai vặt” kia là sao, cũng nhìn theo.Thôi Đào quay lại phủ Thị lang Vạn hỏi quản gia Chu nghe được chuyện Viên Phong chưa có vợ từ đâu ra.

Quản gia Chu thấy chân dung mà Thôi Đào vẽ ra rất khác với những bức họa bình thường, nàng dùng bút lông ngòi nhỏ nhất để phác họa, thế mà vẽ ra được một bức chân dung sống động y hệt người thật, lão không khỏi thán phục tài năng hội họa của nàng.

“A Lang nhà ta cũng rất thích vẽ, nếu A Lang mà nhìn thấy tranh này của Thôi nương tử hẳn sẽ rất ngạc nhiên đấy.” “A Lang” mà quản gia Chu nhắc tới chính là Thị lang Vạn, thái độ của lão lúc tiễn Thôi Đào đã không còn như trước, rất chân thành và cung kính.

“Có khách tới nhà à?” Vạn nhị lang bước xuống xe ngựa, nhìn thấy quản gia Chu đang nói chuyện với một thiếu niên dung mạo cực kỳ thanh tú liền tiện miệng hỏi. Cỗ xe ngựa sang trọng khác theo sát xe ngựa của Vạn nhị lang cũng dừng lại, Hàn Tống bước xuống từ trên xe. Y nhìn thấy Thôi Đào thì lập tức bước tới.

“Tra án à?” Hàn Tống hỏi.“Ta cũng đỗ Tiến sĩ, lại không có hôn ước.” Hàn Tống giải thích.

“Hả, hai người biết nhau ư?” Vạn nhị lang ngạc nhiên hỏi Hàn Tống.

Hàn Tống gật đầu.“Đừng nói là vì chuyện bắt rể dưới bảng hôm qua lại ầm ĩ nữa nhé? Tính tình anh ấy hướng nội, nếu không bị chọc tới thì tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu. Mong Thôi quan Hàn thông cảm cho, đừng phạt anh ấy quá nặng, anh ấy học hành gian khổ chục năm nay, khó khăn lắm mới thi đậu, nếu chỉ vì chút việc vặt này mà trễ nải tiền đồ phía sau thì thực sự rất đáng tiếc.”Nói như thế, lúc nãy Hàn Tống theo Vạn nhị lang về phủ Thị lang Vạn, ắt cũng là được mời.

“Vậy thì có duyên thật đấy.” Vạn nhị lang cười.

Thôi Đào yên lặng hành lễ chào tạm biệt.Sau khi Thôi Đào dẫn theo Vương Chiêu và Lý Tài rời khỏi, vốn Âu Dương Tu định ở lại nói chuyện với Hàn Kỳ vài câu, hắn đã ngưỡng mộ vị Bảng nhãn Hàn tài cao này đã lâu, phần cũng vì hắn muốn ở lại chờ tin tức Thôi Đào điều tra.

“Đây cũng là người trong lòng của ta.” Hàn Tống hào phóng nói với Vạn nhị lang.Âu Dương Tu hơi lúng túng, cũng biết yêu cầu này cũng mình có chút không hợp lý. Nhưng hắn vốn nghĩ Thôi quan Hàn cũng xem như có thái độ tốt với mình, lúc từ chối ít ra cũng khách sáo một tí, ai ngờ chàng chỉ buông ra mỗi 2 chữ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên thay đổi như thế nữa?

Vạn nhị lang sửng sốt nhìn Thôi Đào, “Đây là nữ sao?”

Hàn Tống đáp lại, sau đó nói với Thôi Đào: “Hôm qua yết bảng, ta đậu Tiến sĩ.”“Gần đây thì không có.” Hàn Kỳ suy nghĩ một chút.

“Chúc mừng nhé.” Thôi Đào thờ ơ với lời thông báo của Hàn Tống, lại tạm biệt lần nữa rồi bỏ đi.

Hàn Tống lập tức chào Vạn nhị lang rồi đuổi theo Thôi Đào: “Điều tra vụ án của Viên Phong à? Ta có thể giúp đấy.”

“Sao anh lại biết?” Thôi Đào nói xong, bước chân càng nhanh hơn nữa. Nàng cưỡi ngựa tới đây, nhưng giờ không cưỡi nữa mà sải bước đi về hướng Đông.“Vị này là Thôi quan Hàn ở phủ Khai Phong bọn ta, vụ án của Viên Phong là do Thôi quan Hàn phụ trách.” Vương Chiêu giới thiệu.Mật độ vải giống nhau, độ sáng bóng cũng tương tự, 2 chiếc khăn này được làm từ một chất liệu. Điểm khác biệt duy nhất là Hàn Tống dùng khăn trắng trơn, không hề có hình thêu hoa sen.

Tất nhiên Hàn Tống vẫn đuổi theo, chủ động giải thích với Thôi Đào: “Tất nhiên là biết rồi, người cùng khoa khảo với nhau ta đều biết cả. Ta còn biết hôm qua sau khi rời Vạn phủ xong gã đã đi đâu nữa đấy.”“Tôi nói rõ rồi đấy, giờ đến phiên quản gia Chu nói.” Thôi Đào thấy quản gia Chu khó chịu bèn đổi giọng nói với lão, “Gã còn quá trẻ, mới ngày thứ hai sau khi đỗ đạt đã bị kẻ khác phân xác rồi, thê thảm biết mấy. Nếu quản gia Chu xót thương gã thì xin hãy nói rõ chuyện hôm qua đi.”

Thôi Đào biết Hàn Tống biết chuyện này, lúc nãy nàng không dừng bước nói chuyện với y, tỏ ra không để ý đến là để y tiết kiệm vài câu nói nhảm lại, nhanh nhảy vào chuyện chính. Kinh nghiệm này được rút ra từ vụ án xác chết cháy kia đấy.

Đối với người như Hàn Tống, Thôi Đào không thể buông ra được, vì y có liên quan chặt chẽ tới quá khứ của nàng.

“Vậy làm phiền rồi, xin nói cho tôi biết một chút đi, lát nữa tôi sẽ mời anh đi ăn để báo đáp, thấy thế nào?” Thôi Đào đột nhiên dừng bước, vui vẻ cười hỏi Hàn Tống.

Hàn Tống lập tức nói cho Thôi Đào biết, tối qua sau khi rời khỏi phủ Thị lang, Viên Phong lại bị phủ Tần hầu mời đi.Lúc hoàng hôn, không biết là ai đã tiết lộ chuyện anh ấy chưa định thân ra ngoài, người trong phủ Thị lang Vạn lại tới mời anh ấy sang phủ lần nữa, đám người đó thái độ không tốt lành gì, vừa tới đã trách anh ấy nói dối lúc trước bảng. Anh ấy không cách nào từ chối được, đành phải đồng ý lời mời.”

Thôi Đào nghĩ cũng đúng, nếu phủ Thị lang Vạn đã nghe ngóng được thì tất nhiên phủ Tần hầu cũng biết. Nhưng liên tiếp gặp nhau như thế, đúng là hơi vi diệu.

Thôi Đào quay lại phủ Thị lang Vạn hỏi quản gia Chu nghe được chuyện Viên Phong chưa có vợ từ đâu ra.

“Có một người tên là Âu Dương Vĩnh Thúc đã đến nói với bọn ta rằng gã chưa hề định thân.” Quản gia Chu nói.Âu Dương Tu thở dài nói với Thôi Đào: “Lúc đó lang quân cũng chỉ có ý muốn giúp anh ấy mà thôi.”

Âu Dương Vĩnh Thúc* ư? Đây chẳng phải là Âu Dương Tu sao.“Hắn đã sớm có mối rồi.” Hàn Tống giải thích rằng Âu Dương Tu đã sớm bị lão thần Tư Yển đoạt trước, hứa hẹn sau khi thi xong sẽ về làm con rể nhà đó.Âu Dương Tu hơi sửng sốt, chần chừ nhìn về phía Hàn Kỳ lại thấy chàng không hề có ý phản đối nên hiểu được e là “tên sai vặt” này không đơn giản chút nào, có thể khiến Thôi quan Hàn dung túng như thế.

“Sau khi yết bảng, anh ấy bị bắt rể ngay đó nên quần áo bị rách, vội chạy về phòng thay đồ. Lúc đó tôi vừa thăm ân sư về, còn nửa thật nửa đùa bảo anh ấy sao không thức thời mà cứ tuyển một nhà đi, đều là quyền quý cả, dù sao anh ấy cũng chưa có hôn phối. Anh ấy không chịu, trong lòng chỉ một mực nhớ tới người em họ của mình ở Tùy Châu, bảo trước kia cậu mợ chê anh ấy nghèo kiết xác, giờ anh ấy đã thi được công danh, cậu mợ sẽ không ghét anh ấy nữa.(*) Vĩnh Thúc là tự của Âu Dương Tu.Theo như tình trạng của toàn bộ thân thể người chết, không hề có vết thương nào rõ ràng để gây trí mạng, vì không tìm được phần đầu nên trước mắt không thể xác định được nguyên nhân tử vong.

Thôi Đào lại hỏi quản gia Chu, dáng vẻ Âu Dương Tu mà lão gặp nhìn trông thế nào.

“Rất cao to khỏe mạnh, da hơi ngăm đen. Tướng mạo cụ thể thì không để ý lắm, lúc hắn nói chuyện luôn khiêm tốn chắp tay.” Quản gia Chu nhớ lại.

Vậy chắc chắn không phải là Âu Dương Tu, không chỉ bề ngoài không giống mà thái độ cũng không trùng khớp. Lúc gặp cả quan ngũ phẩm Hàn Kỳ mà Âu Dương Tu còn không bỏ cái ngông trong người mình xuống, tư thái không kiêu ngạo mà không tự ti, huống hồ gì với một người làm không có phẩm cấp thế này chứ.Vì thế, chuyện duy nhất mà hôm qua nàng làm hình như chính là gọi Hàn Kỳ một câu “Hàn lục lang”.Lúc Thôi Đào vòng trở lại đã nhìn thấy Hàn Tống đang nôn thốc nôn tháo trứng vịt lộn, con người từ trước tới giờ đều ý tứ khéo léo, trong khoảnh khắc ấy đã cực kỳ chật vật.“Vị Hầu gia Tần này hở một chút là mồm đốt pháo ngay, tính tình rất nóng nảy.” Hàn Tống vội nói với Thôi Đào.

Lúc này Vương Chiêu cũng đã tra ra thông tin, trên đường về Nhà Dương nhị nương có một người bán hàng rong đã tận mắt thấy người ở phủ Tần hầu chặn đường Viên Phong.

Thôi Đào bèn định đến phủ Tần hầu hỏi chuyện quản gia Trịnh.

“Vị Hầu gia Tần này hở một chút là mồm đốt pháo ngay, tính tình rất nóng nảy.” Hàn Tống vội nói với Thôi Đào.“Âu Dương Vĩnh Thúc cũng là Trạng nguyên Kim khoa, dù hơi xấu xí nhưng cũng là tuổi trẻ tài cao, sao không ai bắt hắn vậy?” Vương Chiêu thấy thế lửa “bắt rể” này, hơi buồn bực tự hỏi tại sao 2 nhà không biết Âu Dương Tu dáng dấp ra sao.

Thôi Đào quay đầu lại nhìn Hàn Tống: “Quên hỏi anh, sao mà anh biết được chuyện Viên Phong đến phủ Tần hầu vậy?”“Hôm qua ngươi đã báo đáp rồi.” Hàn Kỳ dứt lời bèn đứng dậy rời đi.

Hàn Tống cười nói: “Đã kể em nghe rồi mà.”

Thôi Đào vẫn khó hiểu nhìn y.

“Ta cũng đỗ Tiến sĩ, lại không có hôn ước.” Hàn Tống giải thích.“Vậy cũng không đúng, nếu tôi lập công thì cũng là phủ Khai Phong khen thưởng tôi chứ, đâu thể để Thôi quan Hàn tự xuất tiền túi thế này được.” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ lom lom, “Lý do này không ổn đâu.”

Thôi Đào hiểu ra, Hàn Tống cũng là đối tượng bị “bắt rể”, hơn nữa lại cực kỳ quý giá. Nhìn phủ Tần hầu và phủ Thị lang Vạn tích cực cướp người như thế, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua Hàn Tống có gia thế và ngoại hình xuất chúng này. Nhưng vì Hàn Tống xuất thân trong nhà quyền quý nên họ cũng chỉ lễ phép mời tới mà thôi.“Hắn là một người không tầm thường chút nào.” Thôi Đào giải thích tiếp.

Nói như thế, lúc nãy Hàn Tống theo Vạn nhị lang về phủ Thị lang Vạn, ắt cũng là được mời.“Có khách tới nhà à?” Vạn nhị lang bước xuống xe ngựa, nhìn thấy quản gia Chu đang nói chuyện với một thiếu niên dung mạo cực kỳ thanh tú liền tiện miệng hỏi. Cỗ xe ngựa sang trọng khác theo sát xe ngựa của Vạn nhị lang cũng dừng lại, Hàn Tống bước xuống từ trên xe. Y nhìn thấy Thôi Đào thì lập tức bước tới.

“Ta cũng đã gặp Âu Dương Vĩnh Thúc mà quản gia Chu nhắc tới kia, cảm thấy cực kỳ bội phục mẹ của hắn. Nghe nói cha hắn mất sớm, gia cảnh không tốt, đến cả giấy cũng mua không nổi, mẹ hắn dùng cành cây làm bút, viết chữ trên cát, dạy cho Âu Dương Vĩnh Thúc từng chữ một mới đi đến được ngày hôm nay.” Hàn Tống khen mẹ Âu Dương Vĩnh Thúc có thể so với Mạnh mẫu*, quả là một người phụ nữ có nghị lực và khí tiết khiến người ta kính nể.

Lúc đầu mới nghe tin Viên Phong chết, quản gia Chu rất ngạc nhiên, nhưng nghe Thôi Đào đến hỏi bọn họ thì lại cực kỳ khó chịu: “Đây là ý gì? Chẳng lẽ đang nghi ngờ người phủ Thị lang bọn ta gϊếŧ gã à?”(*) Mẹ của Mạnh Tử, tên là Chưởng Thị, là người nước Trâu, sinh sống vào thời Chiến Quốc. Mạnh Tử mồ côi cha từ lúc mới được 3 tuổi. Mạnh Mẫu đã một mình ở vậy nuôi con. Trong suốt nhiều năm trời, ngày nào cũng như ngày nào, bà giáo dục con một cách cẩn thận, nghiêm khắc, không chút nào buông lơi, bởi vậy mà cuối cùng đã dưỡng thành triết học gia nổi danh Mạnh Tử.

Thôi Đào liên tục gật đầu, chuyện này thì nàng rất đồng ý với Hàn Tống. Nhà nghèo khó mà sinh được quý tử, đặc biệt là trong kiểu tầng lớp phân cấp trong thời cổ đại thế này nữa. Trong hoàn cảnh khó khăn mà có thể lội ngược dòng, nuôi dạy cho con mình giành được vị trí 14 trong cuộc thi lớn cả nước như thế quả thật rất lợi hại.“Vậy thì có duyên thật đấy.” Vạn nhị lang cười.

“Hay là ta đi cùng em đến nhà Hầu gia Tần nhé, tốt xấu gì họ cũng sẽ chừa cho ta chút tình mọn mà.” Hàn Tống nói.Hàn Kỳ nhận lấy.

“Tôi có thể đối phó được.”

Thôi Đào không muốn nợ ân tình của Hàn Tống, kiểu người luôn xuất hiện đúng lúc như y thật khiến người ta không khỏi sinh nghi. Hơn nữa có thể chắc chắn một chút, đằng sau Hàn Tống nhất định phải có bí mật. Trừ khi “thích của lạ” ra, Thôi Đào hoàn toàn không muốn dính dáng gì tới chuyện nợ nần người này cả.

“Ta muốn như thế, em không cần phải biết ơn làm gì.” Dường như Hàn Tống đã nhìn thấu được tâm lý tránh né của Thôi Đào.Sau khi Thôi quan Hàn dán thϊếp chân dung tôi lên, người của Địa Tang Các đã lập tức bí mật theo dõi và muốn gϊếŧ tôi. Nhưng càng về sau thì càng không thấy Địa Tang Các phái người trực tiếp tới ra tay với tôi nữa, còn người nhà họ Thôi kia thì lại thuê Thiên Cơ Các để xuống tay.”

“Vậy được.” Nếu y đã nói thế thì Thôi Đào cũng sẽ không biết ơn, cứ vô tâm mà đồng ý.“Không muốn à?” Hàn Kỳ nhìn về phía nhíp đồng, tỏ ý muốn lấy lại.

Đến phủ Tần hầu, quản gia Trịnh vừa nhìn thấy Thôi Đào quả nhiên đã nổi giận đùng đùng, dù nghe nàng đến từ phủ Khai Phong cũng không thèm để ý. Lão làm ầm lên, muốn đi tìm Hầu gia Tần để kiện cáo, lúc đó chắc chắn Hầu gia Tần sẽ tính sổ với phủ Khai Phong. Sau đó nhờ có Hàn Tống hòa giải mà quản gia Trịnh mới bằng lòng phối hợp điều tra.Thôi Đào thấy phương hướng điều tra nên thiên về báo thù, hoặc là vì nhất thời nảy sinh mâu thuẫn và trùng hợp mà dẫn đến hung thủ kích động muốn gϊếŧ người.

“Âu Dương Vĩnh Thúc? Đúng là hôm qua hắn có đến phủ chúng ta nói rằng bọn ta đã bị Viên Phong lừa. Hầu gia Tần cực kỳ tức giận, lệnh cho bọn ta lập tức đưa người tới để mắng một trận.” Quản gia Trịnh nói, “Sau đó nhờ có Ngũ nương tử ra mặt khuyên giải nên gã mới thoát.”

Ngũ nương tử là con gái thứ 5 của Hầu gia Tần, theo lời của Hàn Tống thì hiện tại phủ Tần hầu đang tuyển chồng cho cô ta.

Thôi Đào nghe quản gia Trịnh miêu tả ngoại hình của Âu Dương Tu cũng biết là hàng giả, là cùng một người mà quản gia Chu phủ Thị lang Vạn gặp, lão cũng không rõ tướng mạo người này ra làm sao. Rõ ràng kẻ này đã sớm có chuẩn bị, không chỉ hiểu rất rõ chuyện của Viên Phong hôm yết bảng mà còn biết quá khứ của gã, biết rõ gã chưa từng ăn hỏi gì. Rốt cuộc người này có mục đích gì chứ? Hắn có phải là hung thủ hay không?

“Âu Dương Vĩnh Thúc cũng là Trạng nguyên Kim khoa, dù hơi xấu xí nhưng cũng là tuổi trẻ tài cao, sao không ai bắt hắn vậy?” Vương Chiêu thấy thế lửa “bắt rể” này, hơi buồn bực tự hỏi tại sao 2 nhà không biết Âu Dương Tu dáng dấp ra sao.Bấy giờ Âu Dương Tu mới nhận ra vị Thôi quan Hàn này là ai, người tham gia khoa cử sao không biết 3 vị trí đầu của khoa Đinh Mão chứ! Âu Dương Tu vội hành lễ với Hàn Kỳ lần nữa, thái độ đã thành khẩn hơn trước nhiều.

“Hắn đã sớm có mối rồi.” Hàn Tống giải thích rằng Âu Dương Tu đã sớm bị lão thần Tư Yển đoạt trước, hứa hẹn sau khi thi xong sẽ về làm con rể nhà đó.“Không còn sớm nữa rồi, tôi phải về phủ Khai Phong phục mệnh, hôm nay cảm ơn nhé.” Thôi Đào chắp tay tạm biệt Hàn Tống rồi lập tức sải bước đi về.

“Vẫn là đặt trước tốt hơn.” Thôi Đào tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này Hàn Tống bỗng nhíu mày nói với Thôi Đào: “Nên mời ta đi ăn rồi.”“Ừm, tôi sẽ cố gắng.” Thôi Đào cũng bị Âu Dương Tu lây cho tâm trạng, trầm giọng đáp lại rồi khuyên Âu Dương Tu nén bi thương, không nên đau buồn quá mức.

“Đi thôi.” Đúng lúc sắc trời cũng đã muộn, Thôi Đào dẫn Hàn Tống đến chợ đêm Châu Kiều sau đó mua một xiên trứng vịt lộn ngũ vị, cố tình nói với dì bán trứng là chọn loại đã mọc lông, ra hình dạng gà con rồi ấy.

Thôi Đào lập tức cầm một xiên 5 trứng đưa cho Hàn Tống.“Lúc tôi gặp người phụ nữ áo đen ở miếu Thành Hoàng, ả đã nói với tôi rằng Các chủ Địa Tang Các bảo, nếu tôi giả vờ mất trí nhớ thì còn có ích, có thể sống sót; nhưng không hề nói nếu tôi thật sự mất trí nhớ thì nên xử trí thế nào. Chẳng qua ả cũng chỉ tự đoán là nếu tôi mất trí nhớ thì sẽ phải chết mà thôi.

Con cháu thế gia như y hẳn là chưa từng thấy qua món này, cũng chưa từng ăn qua.“Của cô ấy cho, dù là thuốc độc thì ta cũng ăn.”

“Cho anh này!”

Hàn Tống nhìn thứ trong tay Thôi Đào rồi mỉm cười, không chút do dự nhận lấy, nói cảm ơn nàng.“Để tôi đến phủ Thị lang Vạn điều tra, nếu thật sự họ vì tức Viên Phong nói dối mà gϊếŧ người thì nếu là tôi tất cũng sẽ khó kìm lại được.” Thôi Đào chủ động đề nghị.“Tôi có thể đối phó được.”

“Mời anh ăn tận 5 con gà đấy nhé, thấy tôi đủ thành ý chưa?” Thôi Đào đắc ý hỏi, chờ đến lúc Hàn Tống “suy sụp”.“Nhị lang tội gì phải làm vậy chứ?” Tùy tùng thấy thế cũng không nhịn được mà đau lòng.

Hàn Tống bật cười rồi há mồm cắn một miếng, sau đó khẽ gật đầu với Thôi Đào, tỏ ý rất ngon.

Thôi Đào tận mắt nhìn thấy Hàn Tống ăn hết 5 trứng vịt lộn đã mọc lông rồi cười nói với y: “Xem ra tôi đoán đúng rồi, quả nhiên anh thích ăn món này.”Quản gia Chu ở Vạn phủ nghe có người ở phủ Khai Phong đến bèn đặc biệt ra đón, vừa nhìn thấy mặt Thôi Đào đã nhớ tới chuyện bắt rể dưới bảng hôm qua, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

“Ừm.” Hàn Tống đồng ý.

“Không còn sớm nữa rồi, tôi phải về phủ Khai Phong phục mệnh, hôm nay cảm ơn nhé.” Thôi Đào chắp tay tạm biệt Hàn Tống rồi lập tức sải bước đi về.“Cha anh ấy một mình nuôi con khôn lớn, dạy anh ấy đọc sách, thật sự rất vất vả. Vì cảnh ngộ chúng tôi giống nhau nên cũng nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn cả anh em ruột.” Âu Dương Tu ngẩng đầu nhìn trời, cố cho bản thân không đến nỗi rơi nước mắt trước mặt người ngoài. Hắn liên tục thở dài, có chút không thể tiếp nhận được chuyện trước mắt.

Hàn Tống bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Thôi Đào, mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, y mới nôn khan ra một chút. Tùy tùng thấy thế bèn khẽ gọi y, muốn đỡ lấy.

Hàn Tống bước nhanh sang tường bên cạnh, vịn vào tường nôn một lúc rồi nhận nước súc miệng từ tay tùy tùng, cầm khăn chùi miệng sau đó lập tức vứt mảnh khăn lụa đắt tiền xuống đất.

“Nhị lang tội gì phải làm vậy chứ?” Tùy tùng thấy thế cũng không nhịn được mà đau lòng.

“Của cô ấy cho, dù là thuốc độc thì ta cũng ăn.”“Việc nặng nhọc như tra án cứ để tôi, Âu Dương đại ca là người phụng mệnh Triều đình, là thư sinh, thật sự không cần quan tâm tới những thứ này đâu.” Thôi Đào lại hứa với Âu Dương Tu, nàng nhất định sẽ dốc sức tìm ra hung thủ.

Đợi cho Hàn Tống ngồi xe ngựa rời đi, Thôi Đào mới ngoi đầu từ con hẻm phía sau ra, dùng túi vải chuyên đựng vật chứng để đựng mảnh khăn mà Hàn Tống vừa ném đi lúc nãy. Sau đó nàng cầm về phủ Khai Phong, tiến hành so sánh với chiếc khăn thêu hoa sen của người phụ nữ áo đen kia.

Mật độ vải giống nhau, độ sáng bóng cũng tương tự, 2 chiếc khăn này được làm từ một chất liệu. Điểm khác biệt duy nhất là Hàn Tống dùng khăn trắng trơn, không hề có hình thêu hoa sen.

Lúc Hàn Kỳ đến tìm Thôi Đào, nàng đang ngồi trước bàn, ngẩn người nhìn 2 chiếc khăn.

Sau khi biết được có 1 chiếc là từ Hàn Tống, Hàn Kỳ nói: “Khéo càng thêm khéo.”Thôi Đào liền đi pha trà mời Âu Dương Tu ngồi trò chuyện.Đối với người như Hàn Tống, Thôi Đào không thể buông ra được, vì y có liên quan chặt chẽ tới quá khứ của nàng.

Thôi Đào hiểu Hàn Kỳ muốn nói gì, dù cảm thấy vi diệu nhưng nhiều nhất cũng chỉ là “Khéo càng thêm khéo”, rốt cuộc cũng chỉ là “trùng hợp” mà thôi, không hề có bằng chứng nào chứng minh được.“Hay là ta đi cùng em đến nhà Hầu gia Tần nhé, tốt xấu gì họ cũng sẽ chừa cho ta chút tình mọn mà.” Hàn Tống nói.

“Nhưng dường như tình cảm y dành cho tôi lại là thật.”Hàn Kỳ lại nhìn Thôi Đào một chút, sau đó rời mắt sang gương mặt của Âu Dương Tu rồi bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

Lúc Thôi Đào vòng trở lại đã nhìn thấy Hàn Tống đang nôn thốc nôn tháo trứng vịt lộn, con người từ trước tới giờ đều ý tứ khéo léo, trong khoảnh khắc ấy đã cực kỳ chật vật.

Lúc yêu thích vẫn không chịu từ bỏ ý thích bản thân, dù đối xử tốt thì cũng chỉ là thích. Nếu chịu từ bỏ, đó mới là yêu. Rất rõ ràng, Hàn Tống là loại thứ 2.(*) Vĩnh Thúc là tự của Âu Dương Tu.

Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, hỏi nàng có tính toán gì không.

“Thực ra tôi vẫn luôn rất hoang mang về một chuyện. Tất cả những suy đoán trước đó đều chứng minh người nhà họ Thôi có liên quan tới Địa Tang Các, kẻ này mưu hại tôi bị bắt cóc ở chùa Thanh Phúc, khiến tôi liên quan tới Địa Tang Các trong 3 năm qua.

Sau khi Thôi quan Hàn dán thϊếp chân dung tôi lên, người của Địa Tang Các đã lập tức bí mật theo dõi và muốn gϊếŧ tôi. Nhưng càng về sau thì càng không thấy Địa Tang Các phái người trực tiếp tới ra tay với tôi nữa, còn người nhà họ Thôi kia thì lại thuê Thiên Cơ Các để xuống tay.”Nghe nói sở dĩ nhà trọ của thị lại rẻ như thế là vì Dương nhị nương muốn 3 đứa con trai của mình cũng học giỏi nên không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần các học trò thi thoảng có thể chỉ dạy con thị học hành là được.

Thôi Đào lại hỏi Hàn Kỳ, gần đây người chàng phái âm thầm bảo vệ nàng còn thỉnh thoảng phát hiện ra những kẻ khả nghi theo dõi phủ Khai Phong hoặc nàng như trước nữa không.Thôi Đào yên lặng hành lễ chào tạm biệt.

“Gần đây thì không có.” Hàn Kỳ suy nghĩ một chút.

“Lúc tôi gặp người phụ nữ áo đen ở miếu Thành Hoàng, ả đã nói với tôi rằng Các chủ Địa Tang Các bảo, nếu tôi giả vờ mất trí nhớ thì còn có ích, có thể sống sót; nhưng không hề nói nếu tôi thật sự mất trí nhớ thì nên xử trí thế nào. Chẳng qua ả cũng chỉ tự đoán là nếu tôi mất trí nhớ thì sẽ phải chết mà thôi.Bọn Vương Chiêu đã cẩn thận tìm kiếm khắp thành nhưng vẫn không tìm được phần đầu của thi thể.

Nếu ả đúng là chó săn đắc lực của Các chủ Địa Tang Các, ở mức độ nào đó, hành động của ả cũng là phản chiếu suy nghĩ của chủ nhân mình.”

Hàn Kỳ nhíu mày, dựa theo mà suy đoán: “Các chủ Địa Tang Các vẫn hy vọng ngươi chết, nhưng sau này vì nguyên nhân gì đó mà mới miễn cưỡng không chịu chấp nhận ngươi đã mất trí nhớ. Mà nếu ngươi thật sự mất trí nhớ thì hắn không thể quyết định quyền sống chết của ngươi được, vì thế cũng không ra lệnh cụ thể.”“Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng!” Thôi Đào vội hứa với Âu Dương Tu.

“Đúng vậy, “biến số” đó xuất hiện đã ảnh hưởng tới quyết định của Các chủ Địa Tang Các, cũng là nguyên nhân khiến người nhà họ Thôi kia chuyển sang Thiên Cơ Các để ra tay với tôi. Hoặc nói cách khác, cả hai đều vì một “biến số” mà thay đổi cách thức đối phó với tôi.” Thôi Đào kết luận.

“Hàn Tống.” Ánh mắt Hàn Kỳ lập tức chuyển tới 2 chiếc khăn trên bàn.

Thôi Đào gật đầu, suy nghĩ của Hàn Kỳ và nàng giống nhau, tuy đại khái nhưng vẫn ổn. Tất nhiên không loại trừ có thể có khả năng khác, nhưng khả năng này rất lớn, vì những lúc Hàn Tống xuất hiện đều quá mức vi diệu và trùng hợp.Thôi Đào hỏi tên gác cổng, sau khi gã rời khỏi thì đã đi về hướng nào. Hắn bảo là đi về phía Đông, là đường về Nhà Dương nhị nương. Thôi Đào mượn bút mực trong phủ Thị lang rồi vẽ ra một bức chân dung của Viên Phong, sai Vương Chiêu cầm chân dung này đi quãng đường từ phủ Thị lang tới Nhà Dương nhị nương dò hỏi.Hàn Kỳ nhíu mày, dựa theo mà suy đoán: “Các chủ Địa Tang Các vẫn hy vọng ngươi chết, nhưng sau này vì nguyên nhân gì đó mà mới miễn cưỡng không chịu chấp nhận ngươi đã mất trí nhớ. Mà nếu ngươi thật sự mất trí nhớ thì hắn không thể quyết định quyền sống chết của ngươi được, vì thế cũng không ra lệnh cụ thể.”

“Nếu Hàn Tống thật sự có tình cảm với ngươi, tất nhiên sẽ che chở cho ngươi. Trong khoảng thời gian y tham gia khoa khảo và ra ngoài theo lệnh cha, ngươi lại đúng lúc xảy ra chuyện, có khi nào là do 2 bên này cố tình chọn lúc đó để đối phó ngươi không?”

Thôi Đào liên tục gật đầu, nghĩ cũng có lý.

Vì thế Hàn Tống nhất định phải có quan hệ rất sâu sắc với Địa Tang Các, đến mức ngay cả Các chủ Địa Tang Các cũng phải kiêng dè y. Nhưng là quan hệ thế nào, tại sao lại thế thì hiện không thể làm rõ được.

Điều khiến người ta không hiểu thấu nhất chính là Hàn Tống thân là một học trò xuất thân từ quan lại thế gia, lý lịch xem như trong sạch, sao lại có quan hệ với người trong giang hồ được chứ?

“Không biết chuyện bên trong thì tất nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi điều tra rõ hết sẽ nhận ra chẳng có gì hết.” Hàn Kỳ bảo Thôi Đào không cần phải quá xoắn xuýt vấn đề này, “Cứ yên lặng theo dõi đi, khắc có ngày dưa chín rồi tự rụng cuống.”

Thôi Đào đồng ý, con người rất dễ vì gặp rắc rối mà bị mờ mắt, từ đó trở nên mù quáng, mà người mù quáng chính là người dễ bị kẻ ác lợi dụng nhất, nàng còn lâu mới cho đám người kia có cơ hội này.

Lúc này Trương Xương cũng bước vào, dâng một cuộn da hổ rộng 6 tấc lên cho Hàn Kỳ.Nếu ả đúng là chó săn đắc lực của Các chủ Địa Tang Các, ở mức độ nào đó, hành động của ả cũng là phản chiếu suy nghĩ của chủ nhân mình.”

Hàn Kỳ nhận lấy.

Thôi Đào hiếu kỳ nhìn cuộn da hổ trong tay Hàn Kỳ, màu lông rất đẹp. Nếu có mảnh này trải lên ghế ngồi, hẳn khí thế sẽ như vua mất.

Nhưng hình như trong cuộn da này có cuốn thứ gì đó bên trong, Thôi Đào không nhịn được tò mò mà hỏi Hàn Kỳ đó là gì.Hàn Kỳ thấy Âu Dương Tu nói chuyện thẳng thắn cương trực, cảm thấy đã hiểu được tính khí của hắn ở một mức nào đó bèn nhàn nhạt gật đầu đáp lại hắn.

“Tặng cho ngươi.” Hàn Kỳ đẩy cuộn da hổ tới trước mặt Thôi Đào.

“Tốt thế ư? Sao lại đột nhiên tặng quà tôi vậy?” Thôi Đào vui vẻ tháo dây buộc da hổ để mở ra xem, phát hiện bên trong có chia rất nhiều túi nhỏ, trong mỗi một túi đều cắm nhíp đồng theo kích thước từ nhỏ tới lớn, chiều dài cũng không giống nhau, gần như đã đáp ứng hết tất cả nhu cầu lúc nghiệm thi của Thôi Đào rồi.

“Thứ này tốt quá, tôi đã muốn làm lâu rồi nhưng lại quên mất.” Thôi Đào lấy ra vài cây nhíp thử một chút, rất thuận tay, không tệ chút nào.Âu Dương Tu khẽ thở phào rồi lại bái tạ, sau đó chắp tay với Thôi Đào nói phiền nàng rồi.

“Thích là được.” Hàn Kỳ nhàn nhạt đáp lại.

“Thôi quan Hàn vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, sao lại đột nhiên tặng quà cho tôi vậy?” Thôi Đào hỏi lại, đôi mắt hoạt bát đen nhánh nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, như thể nếu chàng không đưa ra đáp án thì sẽ không bỏ qua vậy.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, hỏi nàng có tính toán gì không.

“Thôi nương tử có công trạng cao, chút khen thưởng này chẳng là gì hết.” Hàn Kỳ nói.

“Vậy cũng không đúng, nếu tôi lập công thì cũng là phủ Khai Phong khen thưởng tôi chứ, đâu thể để Thôi quan Hàn tự xuất tiền túi thế này được.” Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ lom lom, “Lý do này không ổn đâu.”

“Không muốn à?” Hàn Kỳ nhìn về phía nhíp đồng, tỏ ý muốn lấy lại.

“Tất nhiên là muốn chứ ạ.” Thôi Đào lập tức ôm đồ vào lòng, ấm ức nói với Hàn Kỳ, “Tôi chỉ hơi ngượng ngùng vì được tặng quà, đang nghĩ xem phải báo đáp lại Thôi quan Hàn thế nào thôi mà!”

“Hôm qua ngươi đã báo đáp rồi.” Hàn Kỳ dứt lời bèn đứng dậy rời đi.

Thôi Đào nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra hôm qua mình đã báo đáp Hàn Kỳ thứ gì. Toàn bộ bàn hươu hôm qua cũng không phải của nàng, là Hàn Kỳ chuẩn bị theo yêu cầu của nàng để ban thưởng mà. Hơn nữa, rõ ràng vị thần đồng này hiểu nàng rất rõ. Trừ chuẩn bị xong ức hươu chiên như lời hứa còn biết nàng có tính thích nấu ăn, cho nàng chỗ để phát huy, khiến hôm qua nàng rất vui vẻ.

Vì thế, chuyện duy nhất mà hôm qua nàng làm hình như chính là gọi Hàn Kỳ một câu “Hàn lục lang”.

Không thể nào, một câu Hàn lục lang thôi mà khiến chàng ta hạnh phúc tới vậy à?

Thôi Đào không tin Hàn Kỳ là người dễ thỏa mãn như thế, nàng tin rằng người nào đó cố tình nói thế để “cài bẫy” mình hơn. Thủ đoạn này mà dùng với một cô gái có IQ bình thường, nói không chừng sẽ khiến lòng xuân rung động, dần dần trở nên mất kiểm soát đấy, nhưng chẳng hề hấn gì với nàng cả.

Nhưng có “cài bẫy” đi nữa thì cũng đã chỉ ra một điều: Trước khi Thôi Đào trêu ghẹo Hàn Kỳ hôm qua, phải chăng chàng ta đã động lòng với nàng rồi?