Tác phẩm Chân mau mở ra (tổng hợp song tính) – Ngày tháng lão bà bị cấp trên chiếm đoạt điên cuồng rót tinh, lão công hưng phấn rình coi.
Vân Thâm mặc một thân áo tắm dài, dây lưng rơi rớt lỏng lẻo, nhìn thấy được bên trong không mặc bất cứ gì, cậu ngây ra như phỗng mà nhìn Phương Tu Kiệt, thậm chí quên mất việc phản kháng, thẳng đến khi đối phương sinh khí cởϊ áσ tắm của cậu, mới chống cự trong tuyệt vọng.
“Không cần! Hỗn đản buông ta ra!”
Trời biết vừa rồi cậu nhìn thấy Phương Tu Kiệt xuất hiện, trong lòng ôm hy vọng, cậu cho rằng lão công lén lút quay lại để cứu mình, nhưng thế nào cũng không thể tin được đối phương cầm thú đến mức này, tâm cậu đau đớn như bị xé rách, ngọn lửa hy vọng nho nhoi bị đối phương tàn nhẫn bóp tắt.
Phương Tu Kiệt nắm chặt lấy cánh tay Vân Thâm đến hiện rõ gân xanh, cơ hồ muốn bẻ gãy gân cốt đối phương, Vân Thâm hoàn toàn thất vọng, không muốn thêm phiền phức, dùng hết sức đá vào dưới háng Phương Tu Kiệt.
Phương Tu Kiệt lập tức bùng nổ, trút giận mà bẻ đùi Vân Thâm, hung hăng đánh vào miệng huyệt lõα ɭồ kia.
“A a a! Cút! Cút ngay!” Yết hầu Vân Thâm vừa nghẹn vừa đau, sức lực trên người nhanh chóng bị tiêu rút, đầu gối lại một lần nữa không nghiêng không lệch đâm lên phần hông đối phương, lực độ cũng không lớn, cũng sẽ không quá đau, nhưng lại bị Phương Tu Kiệt đang trong cơn tức giận tát một cái.
“Kỹ nữ thối! Đừng quên chúng ta đã kết hôn, ta muốn chơi ngươi thế nào thì chơi như vậy, đến phiên ngươi cự tuyệt sao?”
Vân Thâm tâm như tro tàn bị vũ nhục như vậy, đôi mắt chứa đầy nước mắt, cổ cậu, trước ngực đều là dấu vết Bùi Cảnh để lại, trên eo cùng mông cũng là dấu tay Bùi Cảnh đánh ra, vừa hồng vừa tím, nhìn rất ái muội. Phương Tu Kiệt thở gấp bắt lấy vυ' Vân Thâm, dùng sức lớn đến cơ hồ muốn đem đầṳ ѵú kéo xuống, dưới háng gã cũng bởi vì vẻ mặt thống khổ của Vân Thâm mà càng trở nên hưng phấn, du͙© vọиɠ lập tức bành trướng tàn sát bừa bãi, giữa hai đùi bị gã tách ra chính là l*и nhỏ thành thục gã vẫn luôn nhớ nhung.
Nhục huyệt kia vừa đỏ vừa sưng, môi âʍ ɦộ lộ ra bên ngoài, miệng huyệt mở rộng lại còn ẩm ướt phiếm thủy quang, lúc này bởi vì khẩn trương mà lúc đóng lúc mở, Phương Tu Kiệt nhớ tới hình ảnh Bùi Cảnh thọc vào rú ra ở chỗ này, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cứng đến không thể cứng hơn, gấp không chờ nổi mà muốn cắm vào l*и da^ʍ không biết đã bị bao nhiêu nam nhân chơi qua.
Phương Tu Kiệt cười dữ tợn móc dươиɠ ѵậŧ ra, quần áo cũng không cởi, dưới sự giãy giụa của Vân Thâm kích động đâm vào, cửa phòng đột nhiên “phanh” một tiếng, sàn nhà hơi đong đưa giống như bị động đất, Phương Tu Kiệt bị thanh âm rít gào như dã thú này dọa sợ tới mức côn ŧᏂịŧ lập tức rũ xuống, gã tức giận mắng một tiếng, quay đầu nhìn lại, sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống giường.
Gã run rẩy môi: “Tổng…… Tổng giám đốc….. Ngài ngài ngài ngài như thế nào như thế nào……”
Như thế nào đột nhiên trở lại?
Thời gian Bùi Cảnh xuất hiện chuẩn giống như đồng hồ báo thức được hẹn giờ, Phương Tu Kiệt còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn chân hung hăng đá xuống giường, ngay sau đó dưới ánh mắt chằm chằm của Vân Thâm bị kéo lê đến cửa đánh một trận, tiếng kêu gào khóc lóc vang vọng cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Vân Thâm mơ màng hồ đồ bị mang đi, cậu dựa vào ngực tổng giám đốc, lén lút rơi lệ, Bùi Cảnh ở trên xe nâng cằm cậu, nhẹ nhàng từng chút hôn lên môi Vân Thâm.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu vào trong xe, không phải quá sáng sủa, nhưng Bùi Cảnh lại vẫn nhìn thấy ánh sáng phản xạ từ nước mắt trên má cậu, thực chói mắt.
Môi nam nhân cũng không phải ướŧ áŧ, có chút khô, có chút mềm, Vân Thâm trừng mắt nhìn nam nhân ghì sát vào mặt, làn da Bùi Cảnh rất tốt, nhìn gần cũng không chút tì vết, lông mi hắn rất dài, cái mũi rất cao.
Cậu đột nhiên có một ý niệm, Bùi Cảnh lớn lên đẹp hơn Phương Tu Kiệt nhiều.
Nghĩ đến người kia, trong lòng lại dâng lên một trận khó chịu, Bùi Cảnh nhìn thấy, lại đem cậu ôm chặt một chút.
Vân Thâm hỏi: “Tổng giám đốc, hắn….. Phương Tu Kiệt hắn như thế nào?”
Vừa rồi ở khách sạn cậu trải qua khổ sở lẫn tuyệt vọng, cảm xúc không ổn giống như một cái kết giới tự nhiên che chắn tất cả những tin tức từ bên ngoài, thẳng đến khi Bùi Cảnh mang cậu đến một hoàn cảnh khác, lúc bấy giờ năm giác quan giống như nước biển chậm rãi chảy vào. Cho nên những chuyện xảy ra lúc nãy cậu không hề có bất kì ấn tượng nào, duy nhất chỉ nhớ được tiếng hét thảm thiết của Phương Tu Kiệt.
Nhất định là bị đánh rất đau.
Sắc mặt Bùi Cảnh tối sầm: “Hiện tại em còn quan tâm hắn?”
Nói như thế nào cũng là lão công trên danh nghĩa của mình, hơn nữa cũng không biết gã bị đánh đến mức nào, Vân Thâm chỉ là muốn hiểu rõ tình huống một chút, nói là quan tâm, cũng không sai đi?
Bùi Cảnh cũng xem như là một người ổn trọng, lúc này chính là lần đầu tiên chỉ trong một ngày lại tức giận nhiều lần như vậy, ngay cả chuyện tự tay đánh người cũng đã làm, bây giờ còn bị Vân Thâm khiến cho buồn bực không thôi.
Chẳng lẽ Vân Thâm thật sự yêu Phương Tu Kiệt?
Hắn hỏi: “Tên cặn bã kia có cái gì tốt?”
Vân Thâm cúi đầu: “Hắn không có gì tốt….”
“Vậy em còn thích hắn?”
Vân Thâm nghĩ nghĩ, cúi đầu thấp đến ngực, “Ta cũng không quá thích hắn, chúng ta kết hôn là bởi vì gia đình, ta cho rằng hắn chấp nhận thân thể của ta mới cùng ta kết hôn, lúc ấy ta rất cao hứng, sau này mới biết được hắn là vì muốn được thừa kế tài sản của ông hắn để lại, bất quá sau khi ông qua đời hắn cũng không ly hôn với ta, ta nghĩ có phải chúng ta có thể hảo hảo sống cùng nhau……”
Thanh âm cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là hoàn toàn không nghe được.
Bùi Cảnh thế nào cũng không hiểu được đây là “hôn ước” như thế nào.
Nhưng Vân Thâm lại không nói tiếp.
Xe dừng lại, Vân Thâm cúi đầu bị nam nhân dắt vào nhà.
Bùi Cảnh đem đầu Vân Thâm nâng lên, phát hiện hốc mắt cậu lại đỏ, một giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay hắn, nóng bỏng, nóng đến trong tâm hắn.
Vân Thâm lập tức dùng ống tay áo lau cho hắn: “Thực xin lỗi….”
Lau xong lại cảm thấy như vậy không đúng, đang muốn tìm khăn giấy, Bùi Cảnh liền rút tay lại, hai tay cậu ngượng ngùng đặt bên người.
Không đúng a, chính mình rõ ràng bị cưỡиɠ ɧϊếp, sao lại hành động giống như một cái hạ nhân? Vân Thâm đang muốn vùng dậy phản kháng đột nhiên nghe được Bùi Cảnh nói: “Đi thôi.”
Cậu lập tức phản xạ có điều kiện nói: “Được, được, ta đây liền không quấy rầy ngài.”
Bùi Cảnh trực tiếp lôi kéo cậu vào bên trong.
“Tổng giám đốc, ngài mang ta đi đâu? Ta phải về nhà.” Vân Thâm trở tay giữ chặt Bùi Cảnh, dưới chân dừng lại.
“Về nhà nào?”
“Về…..” Vân Thâm ngơ ngẩn, đúng rồi, cậu cùng Phương Tu Kiệt đã nháo lớn như vậy, trở về ở cùng đối phương cũng không tốt.
“Đã khuya, ở chỗ ta ngủ đi.”
Vân Thâm muốn ngủ ở phòng cho khách bị từ chối, cậu sợ Bùi Cảnh sẽ làm gì đó với mình, hồn vía lên mây mà nằm trên giường, cũng may Bùi Cảnh cái gì cũng không làm, ôm cậu ngủ một đêm.
Phương Tu Kiệt ăn đòn một trận, sớm biệt được bản thân đã đắc tội Bùi Cảnh, mang theo mặt mũi bầm dập đi làm, có người hỏi cũng chỉ dám nói đi đường buổi tối đâm trúng lan can, bất quá Bùi Cảnh không xuất hiện ở công ty, trong lúc gã do dự có muốn Vân Thâm đến hầu hạ hay không, bộ phận nhân sự thông báo gã bị đuổi việc, cầm tiền lương cùng bồi thường lập tức thu thập đồ vật rời đi.
Phương Tu Kiệt giống như bị đập một búa, cả người tức giận đến đầu óc choáng váng, càng khó chịu hơn chính là công ty vậy nhưng phái hai bảo vệ giám thị gã rời đi.
Ý nghĩ mất lão bà lại mất công việc khiến phổi gã như nổ tung.
Gã không cam lòng ngồi bên ngoài cổng công ty hai ngày, thập phần may mắn vào lúc công ty tan tầm nghe được có người nói Bùi Cảnh đêm nay tan ca, gã lại ngồi xổm hai tiếng trong gió lạnh, cuối cùng lén lút đi vào, gã trực tiếp ấn thang máy lên văn phòng Bùi Cảnh.
Sau khi đi lên, liền nghe được âm thanh lộn xộn gì đó, gã đến gần một chút, thanh âm kia càng ngày càng rõ.
“Ân…… A….. Giám đốc……. Từ bỏ…….”
“Kêu tên của ta.”
“Bùi Cảnh…….. A a a……. Thật lớn quá sâu……… ô ô ô…..”
“Hô…… Sao em vẫn chặt như vậy? Thật là thoải mái!”
Phương Tu Kiệt lập tức phân biệt ra hai thanh âm này là Bùi Cảnh cùng Vân Thâm, không biết chuyện như thế nào, lúc này bọn họ lại không còn để ý đến bên ngoài.
Vân Thâm cả người trần trụi bị Bùi Cảnh đè lên cửa kính sát đất, nam nhân ở phía sau không khách khí mà thao cậu, cậu bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn nam nhân làm cho liên tục kêu thảm thiết, nhưng đối phương hiển nhiên không tính toán buông tha cho cậu.
Bùi Cảnh nghe cậu kêu tên mình, ©ôи ŧɧịt̠ lớn đυ. vào càng thêm hăng say, thân mình trắng nõn của cậu ửng đỏ lên vô cùng diễm lệ, thân thể kia hơi hơi vặn vẹo, mông bị nam nhân đánh vào vang lên bạch bach bạch.
Côn ŧᏂịŧ nam nhân thật sự quá lớn, mỗi một lần đều đem lỗ l*и cỡ ngón tay cái kia căng ra thật khủng bố, môi âʍ ɦộ no đủ tựa như cánh hoa bị đạp hư, âʍ đa͙σ kiều nộn bị một cây nhục côn dữ tợn tàn nhẫn đâm chọc, lúc cắm vào, lỗ thịt nhịn không nổi mà run rẩy, nhưng ngay sau đó chính là cắn chặt côn ŧᏂịŧ không buông, cứ thế kɧoáı ©ảʍ cũng càng ngày càng nhiều.
Vân Thâm thậm chí có thể thông qua tấm kính nhìn thấy hình ảnh đại dươиɠ ѵậŧ ra vào nơi hạ thể chính mình, cậu cắn chặt môi, cảm thấy thẹn mà quay đầu đi không muốn xem, nhưng là ©ôи ŧɧịt̠ lớn với gân xanh chằng chịt lại vô cùng rõ ràng, mỗi một lần nó vuốt ve thịt non đều sẽ đem lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ như điện giật.
“Ô ô…… Thật thoải mái…… Đại dươиɠ ѵậŧ làm huyệt da^ʍ thật sướиɠ….. A a a…..”
Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy không ngừng nhỏ giọt, khiến hạ thể bọn họ dính ướt lép nhép, côn ŧᏂịŧ lớn đen nhánh kia bị thấm ướt có vẻ càng thêm thô tráng khủng bố, mỗi một cái nếp gấp đều rõ ràng như vậy, l*и nhỏ của Vân Thâm bị dươиɠ ѵậŧ kia đâm chọc, âm đế dâʍ đãиɠ mà run run lên, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng theo động tác thọc vào rút ra nhanh chóng đó mà lắc qua lắc lại giữa không trung, đánh lên bụng nhỏ của cậu, Vân Thâm có ý muốn an ủi dươиɠ ѵậŧ bản thân một chút, nhưng lại bị nam nhân làm cho vô lực chống đỡ.
Bùi Cảnh càng chơi càng thích đĩ da^ʍ này, một bên đυ. đến Vân Thâm vừa kêu vừa khóc, một bên dùng tay bẻ ra mông thịt bị thao đến rung lắc cuồn cuộn, côn ŧᏂịŧ lớn tức khắc đâm vào càng sâu, đồng thời đè lên vách tử ©υиɠ dùng sức nghiền nát một trận.
“A a a a! Không……” Vân Thâm sảng đến đôi tay gắt gao bám lên kính, ngưỡng cổ, phần eo uốn lượn thành một độ cong tuyệt mỹ, hai chân mở rộng căng thẳng, thịt mông run loạn, con ngươi ngậm nước mắt nháy mắt mê ly.
Cậu chảy ra mồ hôi nóng bỏng, mồ hôi kia lướt qua da thịt tinh tế, sau đó bởi vì động tác đυ. ȶᏂασ mạnh mẽ của nam nhân mà rơi xuống mặt đất.
“Ô ô…… Chậm một chút…. Chịu không nổi…… A a……” Vân Thâm không thể không quay lại phía sau xin tha với nam nhân, lúc này, Phương Tu Kiệt từ kẹt cửa nhìn lén thấy bộ dạng bị chơi của lão bà, mới hai ngày không gặp, khí chất Vân Thâm đều đã thay đổi.
Bùi Cảnh sờ sờ khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, dưới háng thì một giây cũng không dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ lớn bừa bãi đâm chọc trong lỗ thịt mềm ướt, Vân Thâm bị hắn đυ. khóc đến lợi hại hơn.
Từ từ, l*и non biến thành bao thịt chỉ biết chịu thao, hoàn hoàn toàn toàn bị côn ŧᏂịŧ lớn căng ra, âʍ đa͙σ chặt chẽ cắn lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn đag rút ra, thịt non dâʍ đãиɠ trong chỗ sâu mấp máy liếʍ mυ'ŧ đại qυყ đầυ, Bùi Cảnh suống đến mức mỗi một lần đều càng dùng thêm sức khuấy đảo đυ. ȶᏂασ l*и nhỏ, cắm thật sâu vào tử ©υиɠ, bàn tay to cũng không ngừng du tẩu trên người Vân Thâm.
Vân Thâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu côn ŧᏂịŧ phun ra rất nhiều chất lỏng, pha lê trong suốt bị cậu bắn ướt, thần kỳ chính là đầṳ ѵú còn chưa bị chơi đùa qua cũng nhếch lên cao cao, tựa như quả anh đào lớn chín mọng đang chờ nam nhân ngắt xuống, chỉ chốc lát sau, tay nam nhân liền mò lên phía trước hung hắng nắm lấy vυ' cậu, dưới háng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỉnh lên trên, chọc ngoáy đến mức lỗ l*и run run rẩy rẩy phun nước, miệng huyệt bị chơi thành màu đỏ tươi cùng với đại dươиɠ ѵậŧ hình thành hai màu sắc đối lập, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp làm ướt âm mao thô cứng của nam nhân, phần lông kia lại cọ lên mông thịt kiều nộn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vân Thâm vặn mông loạn lên.
Bùi Cảnh bị cậu vặn đến du͙© vọиɠ tăng vọt, rút ©ôи ŧɧịt̠ lớn ra hung ác quất đánh lên lỗ l*и đang ướt đến rối tinh rối mù, dữ tợn mà mắng: “Đĩ dâʍ đãиɠ, em học được từ đâu?”
“Ô ô ta không có……” Vân Thâm căn bản không hiểu nam nhân đang nói cái gì, cậu một bên phủ nhận, một bên tựa chịu trừng phạt bị nam nhân dùng dươиɠ ѵậŧ thô cứng đánh nộn huyệt, nơi đó bị đánh đến vang bạch bạch bạch, nước da^ʍ văng ra, hạ thể Vân Thâm run run, nhìn vừa đáng thương lại da^ʍ mĩ, âʍ ѵậŧ bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn nam nhân đánh đến sưng to, quả thực sắp hư rồi, chờ đến lúc cậu vô lực chống đỡ, Bùi Cảnh lại muốn cậy vừa bước đi vừa chịu thao.
“A a a không cần như vậy……. Tổng giám đốc không cần cắm như vậy…….. A a a………”
Đôi tay Vân Thâm bị Bùi Cảnh nắm như dây cương kéo ra phía sau, cậu ở phía trước bước lên trên, thân thể bị nhét một cây côn ŧᏂịŧ, chỉ cần cậu đi một bước đồ vật bên trong kia sẽ tàn nhẫn nghiền nát âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ cậu, càng quá đáng chính là nam nhân phía sau điên cuồng mạnh mẽ cắm rút giống như đang cưỡi ngựa, căn bản không cho cậu cơ hội thở dốc, thân thể cậu tựa hồ là thống khổ nhưng lại lộ ra vẻ thỏa mãn, Phương Tu Kiệt ở bên ngoài cũng nhịn không được mà cương, tròng mắt không nhúc nhích quan sát cảnh tượng sắc tình lão bà bị cấp trên cuồng thao.
Phương Tu Kiệt nhìn hai người bên trong đang kịch liệt làm vận động pít-tông, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được móc ©ôи ŧɧịt̠ ra vuốt, mẹ nó, nếu người đυ. Vân Thâm là mình thì tốt rồi, trời biết gã muốn cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào thân thể kỹ nữ kia như thế nào.
L*и da^ʍ kia so với lúc trước gã nhìn thấy còn đẹp hơn, vừa nhỏ vừa non, bây giờ bị đυ. ȶᏂασ đến thối nát đẫm nước, có một loại hơi thở bị uy no đến dâʍ đãиɠ.
Khuôn mặt Vân Thâm e ấp ngượng ngùng thập phần thẹn thùng, kỳ thật thân thể bị nam nhân làm cho dục hỏa khó nhịn, huyệt da^ʍ càng kẹp chặt lại, nam nhân biết cậu lại phát da^ʍ, thọc vào rút ra càng thêm thô bạo, gậy thịt cứng rắn thô dài hữu lực xỏ xuyên qua nhục huyệt ướt mềm nóng bỏng, tiến quân thần tốc va chạm vào vách tường tử ©υиɠ, lỗ thịt kia đã hoàn toàn trở thành hình dạng ©ôи ŧɧịt̠ lớn, bụng nhỏ nhô lên, côn ŧᏂịŧ lớn ở bên trong đưa đẩy từ trên xuống dưới, phảng phất như sắp đâm xuyên bụng.
“Ô ô……… Tổng…….. Tổng giám đốc…….. Ác…… bên trong…. Bên trong thật xót…… A……… Thật thoải mái……. Tử ©υиɠ bị lấp đầy a a……….”
Không biết có phỉa bởi vì Bùi Cảnh là nam nhân đầu tiên của Vân Thâm hay không, cậu cảm thấy chính mình đã không thể chấp nhận dươиɠ ѵậŧ của nam nhân khác tiến vào thân thể chính mình, lúc côn ŧᏂịŧ rút ra, cậu gấp gáp hướng về phía sau lắc mông truy đuổi dươиɠ ѵậŧ, thanh âm cũng trở nên ngọt nị hơn bao giờ hết, dâʍ đãиɠ đến mức nam nhân chịu không nổi, phần hồng đâm cho mông thịt cậu vang lên bang bang.
Phương Tu Kiệt vuốt ©ôи ŧɧịt̠ vuốt đến nhập tâm, đột nhiên sau lưng có một tiếng rống to: “Ai? Lén lút ở kia làm cái gì?”
Gã sợ đến mức cả người run lên, cây ©ôи ŧɧịt̠ như nhụt chí mà mềm xuống, hai người trong văn phòng cũng dừng lại động tác, đồng thời nhìn qua hướng cửa, sắc mặt Phương Tu Kiệt trắng bệch như tờ giấy, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, nghĩ thầm một tiếng không xong, dươиɠ ѵậŧ gã cũng chưa kịp thu hồi đã bị bảo an chế phục.
Bùi Cảnh ôm Vân Thâm để ở trên cửa một bên đυ. ȶᏂασ một bên nghe tiếng động bên ngoài, Vân Thâm tựa như một cái búp bê tìиɧ ɖu͙© mà chịu thao, đại dươиɠ ѵậŧ dường như muốn đâm thủng cậu mà đỉnh lộng thọc vào rút ra, vừa hung ác vừa dùng sức điên cuồng chọc ngoáy tử ©υиɠ, tử ©υиɠ đều bị đυ. sưng lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khiến Vân Thâm giãy giụa xin tha, nhưng tay chân cậu đã bị đυ. đến rã rời hoàn toàn chịu sự áp chế của nam nhân, thịt l*и mở rộng bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ nghiêng trời lệch đất, càng cắm càng ướt, càng cắm càng chặt, tử ©υиɠ chờ được thụ tinh bị va chạm mãnh liệt chọ ngoáy thêm mềm nhũn sưng lớn.
“Không…….. Không được…… A…….. Muốn chết…. Ô a……… Sắp bị chơi chết…… A a a………”
Thân thể Vân Thâm không chịu khống chế mà giật nảy, tựa như bạch tuộc ôm chặt lấy nam nhân, l*и da^ʍ điên cuồng vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ lớn, nơi sâu nhất phun trào một cổ nước da^ʍ cùng lúc đó côn ŧᏂịŧ cũng giật giật bắn tinh.
Bùi Cảnh dồn hết sức lực thô bạo đυ. cậu, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt dục tiên dục tử của Vân Thâm, giữ chặt cằm cậu: “Ngày mai lập tức ly hôn với Phương Tu Kiệt!”
Vân Thâm nghe xong lời này thịt l*и nháy mắt cắn chặt, lỗ thịt co rút từng chút bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn đâm mở, Bùi Cảnh bị huyệt da^ʍ đang cao trào này hút đến đại dươиɠ ѵậŧ tiến vào thật sâu trong tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ điên cuồng tuôn ra, bắn mạnh đến Vân Thâm lại thét chói tai run rẩy cao trào, sướиɠ đến mức cuộn tròn ngón chân.
Bùi Cảnh đem cậu ôm đến phòng nghỉ, được vài bước dươиɠ ѵậŧ lại cương cứng, đem Vân Thâm ấn trên giường tiếp tục một vòng thụ tinh, khí thế bừng bừng tựa như muốn bắn đến khi cậu mang thai vậy.
---------------------------------------
Tặng mọi người một chương nè, ăn thịt ngon miệng và ủng hộ mình nhìu hơn nha!!!