Chân Mau Mở Ra

Chương 3: Bị lão công tặng cho cấp trên – 1

Tác phẩm Chân mau mở ra (tổng hợp song tính) – Bị lão công đưa cho cấp trên đùa bỡn xoa mông, chơi ướt huyệt, khóc lóc bị cắm.

-----------------------

“Ngươi không muốn cùng ta về nhà sao?” Vân Thâm hỏi Phương Tu Kiệt.

“Có có hẹn với bằng hữu,” Phương Tu Kiệt lơ đãng mà nhíu mày, cùng Vân Thâm kéo ra một chút khoảng cách, “Cẩn thận một chút, đừng để cho đồng sự hiểu lầm, cũng không biết phải giả thích như thế nào.”

Vân Thâm trừng lớn đôi mắt, đè thấp giọng: “Như thế này không tính là hiểu lầm, chúng ta đã…….”

“Đừng nói nữa!” Thanh âm Phương Tu Kiệt có chút không vui.

Vân Thâm dừng một chút, nhìn lão công nhanh chóng thu thập đồ đạc, không lên tiếng nữa.

Ý thức được ngữ khí của mình có chút nặng, Phương Tu Kiệt nói chậm lại: “Em tự mình về trước đi, bạn bè tụi anh khó lắm mới có thời gian tụ tập, khả năng đêm nay về trễ một chút, em không cần chờ anh.”

Có điều chắc là bởi vì không phải cam tâm tình nguyện, thanh âm hắn nghe có vẻ như đang biệt nữu.

Vân Thâm muốn nói không phải hôm qua vừa mới tụ tập sao?

Cậu giương ánh mắt trông mong nhìn theo Phương Tu Kiệt đã đi xa, ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, cuối cùng nhụt chí mà lui về phía sau một bước, thân thể tựa vào cái bàn bên cạnh, chân nặng như bị rót chì.

Làm sao bây giờ? Cậu tự hỏi chính mình.

Đồng sự tan tầm đi ngang qua tiến vào thăm dò: “Vân Thâm, chờ giám đốc Phương sao? Ta vừa nhìn thấy hắn đi rồi, đã vào thang máy.”

Vân Thâm sửng sốt hai giây: “Nga…..”

Đồng sự: “Đi nhanh đi, hôm nay không ai tăng ca.”

Vân Thâm thở dài, miễn cưỡng cười vui mà đáp một câu, đi theo đồng sự ra ngoài, thuận tiện tắt đèn cùng đóng cửa phòng.

Đồng sự tan tầm kéo về phía thang máy, Vân Thâm gục đầu xuống, dứng cùng một nhóm với đám người chờ, thang máy “Đinh” một tiếng, người phái trước cử động, bọn họ nói cái gì, Vân Thâm nghe không rõ, cậu bước đi giống như cái xác không hồn, thẳng đến khi bị người khác đυ.ng phải.

Trọng tâm cậu không vững mà lảo đảo về phía bên cạnh, người kế bên kinh hô, cậu chưa kịp phản ứng, bên hông đột nhiên có một bàn tay hữu lực ôm lấy.

“Tê ──” Mắt cá chân Vân Thâm bị trẹo một chút, cả người đổ gục lên thân thể người đang đỡ lấy cậu.

“Không có việc gì đi?”

Thanh âm kia có chút dễ nghe, cũng có chút quen thuộc, Vân Thâm ngẩng đầu liền thấy.

“Tổng…….. tổng giám đốc,” Vân Thâm lập tức giãy giụa khỏi l*иg ngực nam nhân, vẻ mặt xấu hổ mà đứng sang một bên, “Ngượng ngùng, ta không cố ý.”

Bùi Cảnh cong cong môi, nhìn Vân Thâm một cái: “Không có việc gì.”

Bùi Cảnh một tay cắm trong túi, một thân tây trang phẳng phiêu, thẳng tắp, mặc dù đang đứng trong thang máy nhỏ hẹp bị bao vây bởi nhóm người tinh anh tây trang giầy da vẫn có thể lộ ra khí thế hiên ngang, cấp dưới thở dốc không dám lớn tiếng, đồng sự nữ vừa rồi đυ.ng vào Vân Thâm rất hối hận, như thế nào không phải là mình đυ.ng phải a?

Tay trên eo Vân Thâm vẫn luôn không lấy ra, cậu ngượng ngùng mở miệng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Bùi Cảnh một cái, sắc mặt đối phương như thường.

Cậu không dấu vết mà lui về phía sau, đối phương đúng lúc buông tay ra, cậu lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm mà dựa vào lan can, ngay lúc này, Bùi Cảnh cũng lui về phía sau một bước, tay vịn lên lan can sau lưng cậu.

Vân Thâm cả người cứng đờ, muốn thoát khỏi đã không còn kịp nữa, thang máy lại có thêm người chen vào, cậu bị buộc đến gần Bùi Cảnh, cả người giống như được Bùi Cảnh nửa ôm vào trong ngực, mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt chui vào mũi cậu, hương vị thanh nhã thành đạt, cậu nhìn vào đường cong gọn gàng của sườn mặt đối phương, ngại ngùng mà cúi đầu.

Thời gian đến lầu một không lâu lắm, nhưng đối với Vân Thâm phảng phất như qua mấy cái thế kỷ, mọi người nối đuôi nhau bước ra, không gian mới vừa rồi chật chội nháy mắt trở nên trống rỗng.

Cậu cũng theo mọi người ra ngoài, vừa rồi đứng còn không cảm thấy, bây giờ đi lại chân bắt đầu đau thấu tim, cậu một tay đỡ tường bước đi, vội vàng ra ngoài trước khi tháng máy đóng cửa lại, bỗng nhiên một cánh tay khác bị giữ chặt.

Bùi Cảnh nói: “Lúc nãy em bị trật chân?”

Phản ứng đầu tiên của Vân Thâm là rút tay ra, nhưng đối phương lại tăng thêm lực đạo, cậu nóng vội mà nhìn cửa thang máy chậm rãi khép chặt lại: “Chắc là vậy, bất quá không có vấn đề gì, chỉ trật chân một chút thôi, ta trở về bôi thuốc là được.”

“Vậy làm sao mà được?” Bùi Cảnh nhíu mày, “Ta đưa em đi bệnh viện.”

Vân Thâm chấn kinh tột đỉnh, Bùi Cảnh làm lơ sắc mặt cậu, đi tới bãi đỗ xe lầu một, không nói tiếng nào đỡ người lên xe.

“Tổng giám đốc, không cần phiền toái ngài, ta tự mình đi bệnh viện được, thật sự, ta còn có thể đi lại, hiện tại ta liền lái xe, chút việc nhỏ này thật sự không cần phiền toái……”

“Ta không cảm thấy phiền toái,” Tay Bùi Cảnh đặt trên eo Vân Thâm, hơi hơi dùng sức nâng cậu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng mắt cậu, “Huống chi là em.”

……….. Có ý tứ gì?

Cậu bị Bùi Cảnh nửa ôm nửa đỡ tiến vào trong xe, thẳng đến lúc xe khởi động vẫn không hiểu được ý tứ của đối phương muốn nói tới là gì.

Vân Thâm thực sự không thích tiếp xúc cùng lãnh đạo, huống chi là lãnh đạo hơn vài cấp như Bùi Cảnh, biết không có khả năng khiến cho đối phương thay đổi chủ ý, cậu liền trầm mặc mà ngồi ở ghế phụ, trong xe an tĩnh đến mức hít thở không thông, cậu chưa từng khẩn trương như vậy, so với làm trắc nghiệm thi lên chức còn khẩn trương hơn (?).

Bệnh viện cách công ty không xa, qua hai cái giao lộ liền đến.

Vân Thâm bị trật chân rất nhẹ, bác sĩ cho thuốc bôi lại dặn dò vài câu liền chạy lấy người, Bùi Cảnh một đường sắc mặt nhàn nhạt, trừ bỏ câu nói làm người suy nghĩ miên man kia thì cả quãng đường lúc sau đều bình thường, sau khi từ bệnh viện ra, Vân Thâm đề nghị tự mình gọi xe về nhà, đối phương lại muốn đưa cậu về.

“Tổng giám đốc, ta thực sự có thể tự về, kỳ thật hiện tại đã tốt rất nhiều.”

“Không quan trọng,” Bùi Cảnh đặt tay lên eo Vân Thâm, “Mới vừa bôi thuốc vẫn không nên lộn xộn, em có thể vịn vào ta bước đi.”

Vân Thâm đặt tay lên cánh tay đối phương, vừa muốn đẩy ra, liền nhìn thấy Phương Tu Kiệt đang nổi giận đùng đùng bước tới, đối phương cũng vừa lúc nhìn thấy bọn họ, hai bên đều ngẩn ra.

Phương Tu Kiệt kinh ngạc mà trừng mắt nhìn hai người đang ôm ôm ấp ấp trên đường, trong đó có một người là bạn đời hợp pháp của mình, một người khác là người có quan hệ trực tiếp đến việc thăng chức, tăng lương của mình.

Xem tư thế hai người, chẳng lẽ……

Vân Thâm giống như bị sét đánh, không quản người bên cạnh là ai, đại nghịch bất đạo mà đẩy cấp trên bên cạnh ra.

Bùi Cảnh dường như mọc rễ dưới chân, thân hình vẫn không nhúc nhích, có điều thật sự buông lỏng tay ra, tầm mắt chuyển động qua lại giữa hai cấp dưới của mình, cuối cùng dừng trên người Phương Tu Kiệt đang giương mặt cười đón tiếp.

Phương Tu Kiệt đầu tiên là chào hỏi cùng Bùi Cảnh, sau đó ôn nhu mà nhìn Vân Thâm, trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng vừa đau lòng, biểu tình lung tung rối loạn cuối cùng hội tụ thành quan tâm hỏi cậu xảy ra chuyện gì.

Bùi Cảnh: “Em ấy bị trật chân.”

Ánh mắt Phương Tu Kiệt trở nên thâm tình, chậm rãi đem Vân Thâm đang ngây như phỗng ôm vào trong ngực, ngữ khí trách cứ sắc mặt đau lòng: “Như thế nào lại không cẩn thận như vậy, có phải rất đau hay không? Nghiêm trọng không?”

Cả người Vân Thâm không được tự nhiên mà lắc đầu, kết hôn vài tháng, đây vẫn là lần đầu tiền Phương Tu Kiệt thân thiết với mình như vậy.

Bùi Cảnh bị đôi phu phu đẩy sang một bên, nhưng lại không có bất luận điều không vui gì.

Phương Tu Kiệt đối với Vân Thâm hỏi han ân cần một hồi lâu, mới nhớ tới người đang đứng trước mặt, ngượng ngùng hướng Bùi Cảnh cười cười: “Tổng giám đốc, ngại quá, kỳ thật chúng ta đã kết hôn, nhưng bởi vì không muốn bị người trong công ty nhàn thoại nên vẫn luôn gạt mọi người.”

Bùi Cảnh gật đầu: “Lý giải.”

Phương Tu Kiệt lộ ra vẻ mặt cảm kích, cùng Bùi Cảnh từ biệt xong liền cùng Vân Thâm về nhà.

Mấy ngày sau là liên hoan tiệc tối tại công ty, đại ngộ công ty luôn luôn rất tốt, tiệc tối còn có tổ chức rút thăm trúng thưởng, cơ hồ ai cũng có phần, lãnh đạo tất nhiên là không thể vắng mặt, vậy nên phần lớn nhân viên đều tham dự, ai cũng muốn tìm kiếm cơ hội.

Vân Thâm đương nhiên cũng đi, bất quá cậu có chút thất thần, cơm cũng ăn không nhiều, trong lòng đều nghĩ đến việc Phương Tu Kiệt mấy ngày nay thay đổi thái độ 180° đối với chính mình, hiện tại hắn đang đưa qua một cái ly, cậu duỗi tay nhận lấy, Phương Tu Kiệt nói: “Anh nhớ không lầm trước đây em nói thích uống nước trái cây.”

“Ân, nhớ không lầm.” Vân Thâm cười cười với hắn, đối phương cũng ôn hòa nhìn cậu.

Vân Thâm nhấp ngụm nước trái cây, thật ngọt ngào.

Tiệc tối giống nhau sẽ liên tục đến nửa đêm mới kết thúc, Vân Thâm đã quen ngủ sớm, không biết có phải do uống chút rượu hay không, cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, mơ màng sắp ngủ, Phương Tu Kiệt ở bên cạnh thấy vậy, nói với đồng sự: “Vân Thâm có tửu lượng thật sự không tốt, uống mau say như vậy, ta dẫn hắn lên phòng nghỉ ngơi.”

Mọi người quan tâm chính là phần thưởng, những người khác muốn đi đâu thì đi.

Vân Thâm cho rằng bản thân được mang về nhà, an tâm mà dựa vào l*иg ngực Phương Tu Kiệt, cậu an an tĩnh tĩnh mà nhắm mắt lại, gương mặt kia quá mức xinh đẹp, trong nháy mắt Phương Tu Kiệt cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà như vậy thì lại thế nào, bất quá vẫn là cái nam nhân, lại còn là một nam nhân có thể đổi lấy tiền đồ tốt đẹp cho mình, đưa cho người khác cũng không quá khổ sở.

Phương Tu Kiệt thuê một phòng nghỉ tình thú, mở đèn đến mức thấp nhất, mỹ nhân nằm trên giường được phủ kín hoa hồng, thập phần có tình thú.

Vân Thâm giống như cừu non đang đợi bị làm thịt, lại giống như con mồi đưa đến bên miệng thợ săn, đang chờ đợi bị hưởng dụng.

“Ngô……” Cậu lật lật người, cảm giác không giống uống say, ngay cả giường cũng mềm hơn so với trong nhà.

Một bên giường cạnh người sụp xuống, Vân Thâm cảm thấy có một đôi tay cởi bỏ quần áo cậu, cậu có chút khẩn trương mở to mắt: “A Kiệt…….”

Chỉ là người xuất hiện trong mắt mắt cậu lại không như trong dự đoán, cậu mở to hai mắt, yết hầu tức khác như bị bóp chặt, ánh mắt tràn đầy sự không tin tưởng, cậu đăm đăm nhìn vào Bùi Cảnh – người hoàn toàn không nên xuất hiện ở đây, sau hồi lâu yên lặng vô ngữ, đột nhiên nhắm mắt lại, ý muốn bình ổn sấm sét ầm ầm trong đầu.

Không, sẽ không!

Bên tai Vân Thâm vang lên tiếng cười khẽ, trong đầu cậu tức khắc tựa như nước biện đang kịch liệt sôi trào, hoảng sợ nghiêng trời lệch đất nháy mắt đem cậu hủy diệt.

“A!” Áo khoác cậu bị cởi ra, “Giám đốc!”

Bùi Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, sống lưng Vân Thâm lạnh toát, cậu đẩy tay đối phương ra: “Giám đốc, ngài làm cái gì?”

Bùi Cảnh lại lộ ra nụ cười không hở răng, mang theo thâm ý vô pháp suy đoán: “Phương Tu Kiệt không nói cho ngươi sao?”

Vân Thâm gom quần áo lại, vẻ mặt dại ra: “Cái gì? Nói cho ta cái gì?”

Bùi Cảnh cúi đầu, ý cười càng sâu, Vân Thâm nhìn hắn lông mi run rẩy, cảm giác sởn tóc gáy, da gà trên người ngay sau đó nổi lên.

Nhất định không phỉa như cậu nghĩ!

“Ân………” Bùi Cảnh gật gật đầu, “Hắn quả nhiên không nói cho ngươi, xem ra là hạ dược cho ngươi, a.”

Trong giọng nói của hắn nồng đậm ý trào phúng vừa sắc bén lại trắng trợn.

Đầu Vân Thâm vang lên ầm ầm, trướng đến muốn nổ tung, cậu căn bản không muốn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bùi Cảnh, nhưng với những từ ngữ ít ỏi này, không khó đoán ra rằng Phương Tu Kiệt đã đem cậu cho Bùi Cảnh.

“Đừng lo lắng.” Bùi Cảnh đột nhiên vuốt ve gương mặt cậu, thân thể tiến đến gần cậu, “Ta sẽ không làm em đau.”

“Không cần!” Hai chân Vân Thâm bò về phía sau lùi khỏi giường, ngay cả quần áo cậu cũng không cần, kéo thân thể mềm nhũn xoay người xuống giường, lại bị nam nhân phía sau dùng sức nắm lấy eo mà té ngã lên giường, “A! Giám đốc……. Ngươi nhất định là hiểu lầm, hắn sẽ không như vậy, khẳng định các ngươi đã có hiểu lầm gì đó!”

Bùi Cảnh đột nhiên dùng sức cắn lên cổ cậu một cái.

“A a!!!” Đột nhiên trong đầu Vân Thâm hiện ra hình ảnh quỷ hút máu với răng nanh nhọn dài, nam nhân dường như thực sự muốn đem răng khảm vào trong thân thể cậu, một chút cũng không lưu tình, “Đau…. A…… Buông ta ra……. Giám đốc……..”

Cánh hoa hồng trên giường bị bọn họ nghiền nát đến chảy nước, hương thơm thanh mát tỏa ra, tựa như thuốc kí©ɧ ɖụ© kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác bọn họ.

Vân Thâm thống khổ quay cuồng dưới thân nam nhân, trong mắt nổi lên sương mù, cậu như chim nhỏ bị người bắt lấy không thể bay khỏi l*иg giam của nam nhân.

Trong miệng Bùi Cảnh đều là mùi máu tươi, hắn thả lỏng hàm răng, cảm thụ được sự run rẩy sợ hãi của người dưới thân, trong con ngươi không che dấu được sung sướиɠ, hắn liềm liếʍ nơi bị hắn cắn rách da, thổi một hơi vào bên tai Vân Thâm: “Yên tâm, ta không phải Phương Tu Kiệt.”

Nhưng lời này có ý tứ gì chỉ có hắn biết.

“Giám đốc, ngài thả ta ra đi, bảo gì ta cũng nguyện ý làm……… Ô!” Tay nam nhân đột nhiên chui vào áo cậu, ngón tay nhéo lên sườn eo, bàn tay dùng sức vuốt ve da thịt cậu.

“Cái gì cũng nguyện ý làm?”

“Đúng……. Đúng! Ngoại trừ cái này thì việc gì ta cũng có thể, a a!”

Đầṳ ѵú trước ngực đột nhiên bị hung hăng nhéo một chút, đau đớn cùng một cảm giác không thể nói rõ là thế nào đang tràn lan khắp cơ thể từ nơi xấu hổ kia.

Bùi Cảnh lẩm bẩm nói: “Thật da^ʍ.”

Phản kháng của Vân Thâm bất quá cũng chỉ là châu chấu đá xe, thân thể mẫn cảm của cậu đã bị phát hiện từ lúc Bùi Cảnh giở trò, tay nam nhân từng chút từng chút mà châm lửa những điểm mẫn cảm trên người cậu, Bùi Cảnh đem biểu tình vô thố vô tội mờ mịt của người dưới thân thu hết vào trong mắt.

Thanh âm quần áo cọ xát bị phóng đại vô hạn, tiếng thở dốc dồn dập vang bên tai, thanh âm xin tha của Vân Thâm, cậu nghe thấy tiếng hít thở thô nặng tương phản với bình thường của nam nhân, giống như đập vào trong lòng cậu.

Vân Thâm cảm thấy thân thể mình thật kỳ quái, dưới sự vỗ về chơi đùa của nam nhân rõ ràng phải khuất nhục, nhưng thân thể lại giống như bị thiêu đốt, bắt đầu nóng dần lên, đặc biệt là bụng dưới, từng làn sóng nhiệt trào lên, ngón tay mang theo vết chai mỏng của Bùi Cảnh cọ xát lên từng tấc da thịt cậu, môi lưỡi từng chút từng chút hôn lên vùng cổ cùng trước ngực, đôi môi mềm mại đυ.ng vào làn da cậu, thậm chí cọ qua đầṳ ѵú đang lỏa lồ.

“Ô……. Ân a…… Không cần…….”

Đầu Vân Thâm như cuộn chỉ rối, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ còn lại cảm giác tê dại xa lạ mà nam nhân đem lại, gương mặt cậu ửng đỏ, tay chân cũng không biết đặt nơi nào, nơi bí ẩn khó nói trên thân thể kia co rụt lại, khó nhịn mà trở nên hư không, cậu liều mạng khép chặt hai chân, những nơi bị Bùi Cảnh vuốt ve giống như trúng độc mà tê tê dại dại, khiến đôi mắt cậu ướŧ áŧ, trái tim nhảy lên thịch thịch.

“Sách, Phương Tu Kiệt nói hắn còn chưa có thao em, không biết hắn có hối hận hay không.” Bùi Cảnh lột bỏ quần Vân Thâm, tay cậu vô lực đặt trên vai hắn ý đồ đẩy hắn ra, hắn không thèm để ý, nghe lời xin tha mang theo tiếng khóc nức nở, thân thể cũng nóng lên, dươиɠ ѵậŧ đã chờ đến thật sự vất vả, hắn đem qυầи ɭóŧ – thứ che đậy bộ ị quan trọng nhất của Vân Thâm lột ra.

“A không cần! Cầu ngươi……… Ô…… Giám đốc……… A……”

Nước mắt Vân Thâm cuối cùng cũng chảy ra, cậu khép chân, dùng tay che lại hạ thể, Bùi Cảnh cũng không nóng nảy mà đùa bỡn bờ mông đầy đặn hơn hẳn nam nhân bình thường.

“Ngày đó, lúc ở trong thang máy ta liền nghĩ muốn chơi mông em, không biết ở trước mặt nhiều người như vậy em sẽ có phản ứng như thế nào.”

Vân Thâm nghe lời nói hạ lưu đó, trong lòng vừa tức vừa sợ, liều mạng trốn tránh tay Bùi Cảnh, đối phương giữ chặt cậu, bàn tay to làm càn mà xoa nắn mông thịt, đem mông xoa đến hồng lên và biến dạng, Vân Thâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run lên như sét đánh, đầṳ ѵú nho nhỏ trước ngực cũng run rẩy đầy sắc tình, khiến cậu càng cảm thấy thẹn hơn chính là nơi bị tay mình che lại, vậy mà lại ướt, nước tràn ra thấm ướt tay cậu.

Đúng lúc này Bùi Cảnh đã chơi mông cậu đủ rồi, cường nhanh đem tay cậu bẻ ra, ánh mắt Vân Thâm tràn đầy yếu ớt, càng khiến Bùi Cảnh cứng hơn, bất chấp tất cả đem hai chân người kia tách ra, Vân Thâm hoàn toàn tuyệt vọng.

Giữa hai chân cậu trừ bỏ một cây dươиɠ ѵậŧ màu sắc cực kỳ nhạt, phía dưới còn có một khe thịt khó có thể phát hiện, Bùi Cảnh kinh ngạc trong lòng, làm lơ Vân Thâm đang khổ sở nghẹn ngào, đem chân cậu mở ra càng rộng, vậy mà phát hiện đó thực sự là một cái nữ huyệt hàng thật giá thật, vật nhỏ phấn phấn nộn nộn lớn lên trên người nam nhân, vậy mà một chút cũng không đem lại cảm giác kỳ quái.

Huyệt nhỏ giống như nụ hoa đang chờ đợi được nở rộ, miệng huyệt đã bị dịch nhầy làm ướt, lỗ nhỏ tựa như tắm trong sương sớm, chờ đợi côn ŧᏂịŧ nam nhân đến khai phá.

“Đừng nhìn!” Vân Thâm cuồng loạn mà khóc kêu, “Cầu xin ngươi đừng nhìn!”

Cậu bị nam nhân cưỡng chế mở rộng thân thể, lộ ra nơi riêng tư đầy bí ẩn mà dâʍ đãиɠ, nơi đó ướt đẫm, câu dẫn nam nhân nhìn thấy nơi này khiến hắn hung hăng mà xỏ xuyên vào địa phương chưa từng có người nào đặt chân đến, sự khất nhục xưa nay chưa từng có dâng lên trông tim Vân Thâm, cậu vô pháp thoát khỏi bụm mặt khóc nức nở.

Yết hầu Bùi Cảnh khô khốc, hắn vuốt ve tầng thịt non kia, khiến l*и nhỏ càng chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn sau đó lại cắm một ngón tay vào, bên trong bị thấm ướt đến trơn trượt, mị thịt mẫn cảm cơ khát mà cuốn lấy ngón tay hắn, hắn biết dươиɠ ѵậŧ được cắm vào tiểu huyệt cực phẩm như vậy sẽ sướиɠ bao nhiêu, lập tức không hề do dự, móc ©ôи ŧɧịt̠ lớn nhắm thẳng môi âʍ ɦộ bị mình cắm mở thành lỗ nhỏ, dùng sức thọc vào trong.

“A không! Đau quá…….. Đi ra ngoài…….”

Dươиɠ ѵậŧ cực đại chậm rãi hoàn toàn đi vào âʍ đa͙σ hẹp hòi kia, Vân Thâm căng thẳng thân mình kêu thảm thiết, nhưng mà thân thể bị lấp đầy đến thỏa mãn sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ khiến cậu càng thêm hỏng mất.

------------

Tác giả có lời muốn nói: Ác thú mà thôi.