Hương trà Ô Long trong phòng ngày càng nồng đậm, từng luồng chui vào xoang mũi, không xâm lược, không chiếm hữu, dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, không khí lại càng khô nóng thêm.
Bùm bùm, liệt hỏa bốc cháy.
Thi Viễn Đồng thực tự nhiên mà tỉnh lại, trong ánh mắt mang theo sương mù, ngốc lăng mà đối diện ánh mắt thâm tình của Thi Viễn Mộ.
Ánh lửa lưu chuyển trong mắt Thi Viễn Mộ, anh khàn giọng gọi tên Thi Viễn Đồng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán cậu, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi.
Là hương đào ngọt ngào.
Chỉ một động tác này, chân Thi Viễn Đồng lập tức mềm nhũn, đống bùi nhùi trong đầu lại càng thêm hỗn độn, chớp đôi mắt nhìn Thi Viễn Mộ, nhỏ nhẹ mà kêu một tiếng: “Anh ơi?”
“Đồng Đồng…”
Phía dưới Thi Viễn Mộ cứng đau, cố nén, mới khó khăn lắm không có trực tiếp muốn Đồng Đồng, anh còn phải xác nhận một sự kiện vô cùng trọng yếu.
Anh cầm quyển nhật kí từ trên bàn lên, mở đến trang kẹp bức ảnh kia.
Khuôn mặt Thi Viễn Mộ che giấu ý cười, chỉ có con ngươi màu đen không thể che giấu chút hồi hộp: “Đồng Đồng, đây là của em à?”
Đồng tử Thi Viễn Đồng co lại, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy: “Anh, anh ơi… Em…”
Cảm xúc của cậu rõ ràng căng thẳng hơn, vô ý bấu ngón tay của chính mình, ấp úng nửa ngày, cũng chưa nói được hết câu.
Cuối cùng, Thi Viễn Đồng từ bỏ giải thích dài dòng, cúi đầu thật sâu: “Là của em…”
Trong giọng nói mang theo tia tự chấp nhận, như là đã làm tốt chuẩn bị bị người ta ném đi.
Thi Viễn Mộ quá hiểu cảm giác lo được lo mất này, không hề nhẫn tâm lại bắt nạt cậu, duỗi tay túm cánh tay Thi Viễn Đồng, nụ hôn ấm áp dừng ở mí mắt cậu.
Thi Viễn Mộ than nhẹ một tiếng: “Đồng Đồng một hai phải ăn chết anh mới cam tâm.”
Cảm giác mềm mại vụt qua, Thi Viễn Đồng còn chưa phản ứng lại, khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ ngậm lấy đã ngậm lấy vành tai tinh xảo của cậu, nhẹ nhàng, hơi thở thổi bên tai, ngứa. Thanh âm Thi Viễn Mộ trầm thấp lại từ tính, trong đó mang theo cảm xúc mà chính Thi Viễn Đồng cũng chưa bao giờ biết được.
“Đồng Đồng, anh từ lâu đã muốn đối với em như thế… Muốn em luôn vui vẻ, muốn em cười với anh, muốn em vĩnh viễn thuộc về anh… Anh chưa bao giờ xem em là bé con, anh thích em, là đàn ông đối với đàn ông, là Alpha đối với Omega, em hiểu không?”
Vừa nói, Thi Viễn Mộ vừa hôn dọc theo chiếc cổ thon dài của Thi Viễn Đồng một đường xuống dưới. Cổ Thi Viễn Đồng thật xinh đẹp, trắng nõn, cơ hơi hơi nhô lên, như thiên nga trắng duyên dáng.
Thi Viễn Đồng run rẩy, duỗi tay ôm Thi Viễn Mộ, nước mắt theo gương mặt uốn lượn chảy xuống.
Nước mắt một khi bắt đầu chảy lại như mở hồng thuỷ, không dừng lại được.
Thi Viễn Đồng khóc nức nở, đôi mắt hồng thấu mà ghé vào ngực Thi Viễn Mộ, nói từng chữ một: “Anh, anh ơi… em rất thích anh… thích, rất thích… Rất thích…”
Thi Viễn Mộ nhẹ nhàng vỗ lưng Thi Viễn Đồng, dịu dàng an ủi cậu: “Đồng Đồng ngốc, ngoan, đừng khóc, anh ở đây… Anh ở đây…”
Cảm xúc Thi Viễn Đồng dần bình tĩnh, cũng cảm nhận được vật thể dưới thân cứng rắn nóng rực.
Thi Viễn Đồng có chút thẹn thùng xoay người, muốn cách đồ vật này xa một chút, trên mặt lộ ra một chút ửng đỏ.
Thi Viễn Mộ nhìn động tác nhỏ của Thi Viễn Đồng, tay đặt trên lưng cậu rón rén hạ xuống cặp mông no đủ, tựa như trừng phạt mà đánh hai cái, ấn cậu trở lại phía mình.
Thi Viễn Đồng cũng đã sớm cứng, đặt cạnh hạ thân nóng rực của Thi Viễn Mộ, không tự chủ được mà cọ nhẹ.
Thi Viễn Mộ cười nói: “Đồng Đồng lại trộm cứng? Thích anh như vậy sao?”
Lần trước hai người làm Thi Viễn Đồng còn trong kì phát tình, tuy rằng phản ứng thân thể thực chân thật, nhưng ký ức không quá khắc sâu, lúc này, Thi Viễn Đồng hoàn toàn thanh tỉnh, tưởng tượng cùng anh trai mình thầm mến đã lâu làm này đó, mặt Thi Viễn Đồng đỏ không chịu được, chân theo bản năng mà muốn khép lại, nhẹ nhàng cọ xát.
Thi Viễn Mộ làm sao cho phép Thi Viễn Đồng trốn, bàn tay to nắm eo Thi Viễn Đồng bế cậu lên, làm cậu ngồi quỳ ở trên người mình.
“Đồng Đồng muốn sao? Vậy chính mình đến đây đi?”
Bộ vị mẫn cảm nhất của hai người chặt chẽ dán ở bên nhau, cho dù cách vài tầng vải dệt, Thi Viễn Đồng cũng có thể cảm giác được vật nóng rực dưới thân thật lớn, cậu không nghĩ tới ngày thường anh trai cưng chiều mình như thế cũng sẽ cố ý bắt nạt cậu, vệt đỏ ửng trên mặt lan đến mang tai, lại theo chiếc cổ thon dài trải xuống tới chỗ bị quần áo che lấp, khắp ngực đều hồng hồng.
Giọng Thi Viễn Đồng tràn đầy thẹn thùng cùng tủi thân, rầm rì mà kêu Thi Viễn Mộ: “Anh… Anh ơi…”
Cậu không biết tán tỉnh là thế nào, nhưng với thanh âm mềm mại dính dớp kêu anh này cũng đủ khiến cho Thi Viễn Mộ thiếu chút nữa mất khống chế.
Thi Viễn Mộ nhanh chóng cởϊ qυầи áo hai người ra, cùng Thi Viễn Đồng dán vào nhau.
Anh không thể nhẫn nại nữa, một khắc cũng không thể, mục đích hôm nay của anh quá rõ ràng, hoàn toàn đánh dấu Thi Viễn Đồng, làm người cậu phủ kín dấu vết của mình, đóng một cái dấu, cậu vĩnh viễn thuộc về anh.
Cởϊ qυầи lót Thi Viễn Đồng ra, Thi Viễn Mộ mới phát hiện giữa hai chân cậu đã ướt nhẹp, trong không khí nồng đậm hương vị tin tức tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai người vừa bày tỏ tâm ý, huyệt khẩu nho nhỏ lặng yên ướt đẫm.
Ý cười trên mặt Thi Viễn Mộ càng không giấu được, Thi Viễn Đồng lại xấu hổ vùi đầu vào ngực anh.
Ngón tay thon dài mở ra huyệt khẩu phấn nộn, tiến nhập vách tường ấm áp, miệng nhỏ nóng hầm hập đã sớm gấp không chờ nổi, không chỉ là Thi Viễn Mộ, Thi Viễn Đồng cũng chờ ngày hôm nay thật lâu.
Thi Viễn Đồng đủ mẫn cảm, hai người lại tâm ý tương thông, hoa huyệt thực mau ướŧ áŧ mềm xốp, làm tốt chuẩn bị, Thi Viễn Mộ không có do dự, dươиɠ ѵậŧ thật lớn mà nóng rẫy từng chút tiến vào, phát ra tiếng nước ái muội.
Phòng thực an tĩnh, hiệu quả cách âm cũng tốt, tiếng nước phá lệ rõ ràng, Thi Viễn Đồng thở hổn hển, hận không thể nhắm mắt che kín lỗ tai, nhưng cậu chờ mong thời khắc này lâu lắm, lại nhịn không được từ khe hở giữa những ngón tay nhìn lén…
Nơi đó của Thi Viễn Mộ rất lớn, dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng mặt trên phủ đầy gân xanh, cứ như thế từng chút một căng đầy Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Đồng chỉ cảm thấy bụng nhỏ của mình cũng nổi lên, Thi Viễn Mộ vẫn tiếp tục hướng vào bên trong, tựa hồ muốn thẳng đến chỗ sâu nhất trong linh hồn cậu.
Biết anh trai yêu mình, nhưng chênh lệch giữa Alpha và Omega quá lớn vẫn làm Thi Viễn Đồng theo bản năng mà sợ hãi, thanh âm tràn đầy giọng mũi và tiếng khóc thút thít: “Anh ơi… Quá lớn… Căng quá… Ưm ha… Em từ bỏ…”
Thi Viễn Đồng sử dụng cả tay và chân hòng muốn thoát đi, nhưng cậu đang ngồi trên người Thi Viễn Đồng, chân đã sớm mềm nhũn không có sức lực, động tác mềm như bông hoàn toàn không giống như giãy giụa, ngược lại như là nhẫn nại không nhịn được mà cọ xát.
Thi Viễn Mộ trực tiếp nắm eo Thi Viễn Đồng hung hăng ưỡn lên, hoàn toàn tiến vào.
Nương theo trọng lực, Thi Viễn Mộ tiến vào vô cùng sâu, qυყ đầυ thô to dễ như trở bàn tay mà đặt ở miệng khoang sinh sản mẫn cảm rồi tiến vào khối thịt mềm kia. Thi Viễn Đồng run lên, không biết là thoải mái hay khó chịu, nhưng ngón chân nhỏ nhắn đều nhịn không được mà cuộn tròn.
“Đồng Đồng,” Hai mắt Thi Viễn Đồng đỏ tươi, chậm rãi chạm trán Thi Viễn Đồng, nghiêm túc nhìn cậu: “Để anh thay thế người kia, hoàn toàn đánh dấu em, được không?”
Trong mắt Thi Viễn Đồng tràn đầy nước mắt sinh lý, khiến đôi mắt trong suốt như treo một mảnh mơ màng, nhưng cậu vẫn như cũ mà ôm lấy Thi Viễn Mộ.
“Anh, em yêu anh.”
Những lời này, Thi Viễn Đồng đã thầm nói trong lòng không biết bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên gỡ xuống gánh nặng mà trịnh trọng nói ra.
Khoang sinh sản bí ẩn lặng lẽ mở ra một khe hở, trong đó càng nóng, huyệt đạo càng thêm mẫn cảm, Thi Viễn Mộ không do dự, hung hăng tiến vào.
“A… Ưm ha…”
Thi Viễn Đồng nhịn không được ngẩng đầu lên, kɧoáı ©ảʍ len lỏi trong cơ thể như từng đợt điện giật, cậu thoát lực mà dựa trên người Thi Viễn Mộ, huyệt thịt mẫn cảm từng lần từng lần co rút.
Thi Viễn Mộ thay đổi góc độ, mỗi lần đều vừa lúc đỉnh đến điểm mẫn cảm của Thi Viễn Đồng, thọc vào rút ra hồi lâu, dươиɠ ѵậŧ Alpha biến lớn, dữ dội tiến vào khoang sinh sản.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng rực bắn vào vách trong, trong nháy mắt Thi Viễn Đồng co rút đạt tới cao trào.
Tin tức tố Alpha cường đại nhưng ôn nhu từ từ tiến vào thân thể, cùng tin tức tố của cậu giao hòa, từng chút cắn nuốt tin tức tố mà Thi Viễn Đồng khó có thể chịu đựng trước đó.
Hai người đánh dấu vĩnh viễn vô cùng thuận lợi, bọn họ huyết mạch tương thông, sẽ không có hài tử, nhưng thai nhi vốn trong bụng Thi Viễn Đồng cũng sẽ cắt đứt liên hệ với thân thể cậu, qua không bao lâu, sẽ tự nhiên sinh non.
Thời gian Alpha bắn tinh tương đối lâu, chờ đến Thi Viễn Mộ rút ra, Thi Viễn Đồng đã mệt ngủ rồi. (@.@) Bụng nhỏ của Thi Viễn Đồng phình phình tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, khi Thi Viễn Mộ rút ra, khoang sinh sản nhắm chặt lại, không muốn lãng phí một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
*
Có Thi Viễn Mộ cung cấp tư liệu cha mẹ cùng Alpha kia nên điều tra tiến hành khá thuận lợi, cảnh sát rất nhanh đã phê chuẩn bắt bọn họ. Thi Viễn Mộ chỉ nói với Thi Viễn Đồng những người xấu sẽ bị trừng phạt, chứ cũng không đưa cậu đi gặp hai người kia.
Anh thất vọng vô cùng, những người thương tổn Đồng Đồng, anh vĩnh viễn không tha thứ.
Sau khi vợ chồng kia bị bắt, bất động sản của họ cũng thuộc về Thi Viễn Mộ, hai anh em có gia đình nhỏ của mình, bọn họ thương lượng một chút, quyết định bán căn nhà kia đi.
Ngôi nhà ở hơi xa, nhưng nằm trên đoạn đường không tồi, rất nhanh có người muốn mua liên hệ.
Trước một ngày sang tên bất động sản, Thi Viễn Mộ thu dọn lần cuối. Đứng ở ban công, lại lần nữa đứng ở ngôi nhà ba năm không tới, trong lòng anh cũng có nhiều cảm xúc khó nói.
Anh cùng Thi Viễn Đồng ở chỗ này lớn lên, nơi này chứa vô số hồi ức của hai anh em, có vui có buồn.
Vách tường cầu thang còn lưu lại bức vẽ ngây ngô lúc nhỏ của Thi Viễn Đồng, lúc ấy trong nhà dự định chờ Thi Viễn Đồng lớn thêm một chút, sẽ sơn lại tường, không biết thế nào, đi đi lại lại nhiều, cũng quên mất.
Lại nhìn thấy bức vẽ ấu trĩ này lần nữa, bông hoa siêu siêu vẹo vẹo, nghĩ đến khi đó Đồng Đồng ngây thơ tươi cười, trái tim Thi Viễn Mộ vẫn có chút đau đớn.
Đang nghĩ ngợi, di động Thi Viễn Mộ chấn động hai tiếng, là tin nhắn của Thi Viễn Đồng, báo cơm chiều đã làm xong, chờ anh trở về cùng ăn.
Thi Viễn Mộ lộ ra một nụ cười dịu dàng, thực mau tiêu tan.
Quá khứ không thể giữ lại, nhưng ít nhất anh có thể nắm chắc được hạnh phúc ở hiện tại.
~Toàn văn hoàn~