Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 80: Tôi vẫn ổn

Mọi người đi ngang qua đều nháy mắt với Đường Tiểu Nhu, hàm ý quá rõ ràng, chắc hẳn muốn giúp đỡ Nam Cung Cảnh lấy lòng cô trong thời gian một năm sắp tới. Mặc kệ hắn, miễn là không ảnh hưởng đến công việc của cô thì cứ xem như giữa họ chưa từng có khúc mắc gì thôi.

Kể từ ngày hôm đó, Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh lại quay trở về trạng thái một người theo đuổi một người từ chối như trước. Nhưng mà trong lòng cô thật sự sắp sụp đổ rồi, vốn dĩ cô cũng thấy thích hắn mà, hắn như vậy, cô khó tập trung làm những việc khác!

“Tiểu Nhu, sáng mai chị có đến công ty không? Chị muốn ăn gì?”

“Tôi sẽ ăn sáng ở nhà, cậu không đi học à?”

“Em quyết định mặc kệ rồi, kỳ nghỉ đông sẽ học bù.” Nam Cung Cảnh cười ha hả. “Gần đây em cũng đã tìm công việc để nuôi thân nè.”

Đường Tiểu Nhu liếc mắt:

“Ý cậu là công việc ở chỗ tôi? Vậy tính ra cậu phải gọi tôi một tiếng bà chủ.”

“A? Phải rồi, bà chủ, phú bà, bao nuôi em nhé?”

Mặc dù vẫn giống trước kia, nhưng có một điều hơi khác, đó là Nam Cung Cảnh đã nâng cấp da mặt của hắn lên, dày gấp ba lần ban đầu!

Đường Tiểu Nhu đi ở phía trước cười tủm tỉm, Nam Cung Cảnh chạy theo sau. Mùa đông đến, thành phố S đón một đợt tuyết đầu tiên vào năm giờ sáng.

Khi Đường Tiểu Nhu theo thường lệ dậy sớm chuẩn bị cơm nước, cô nghe thấy tiếng mẹ mình hét toáng lên ở bên ngoài:

“Tiểu Nhu, nhanh lên! Nhanh gọi xe cứu thương!”

Tim Đường Tiểu Nhu hẫng mất một nhịp, cô theo phản xạ có điều kiện chộp lấy điện thoại rồi xông ra, vừa nhấn gọi cho cứu thương vừa hô:

“Ba!”

Cô biết rõ thời gian của ông đã tới, nhưng mà vào khoảnh khắc ấy, tay chân cô đều như mất đi sức lực, hoảng hốt không khống chế được tứ chi run lẩy bẩy.

Tiếng khóc nức nở của mẹ cô truyền ra từ phòng ngủ, khi cô xông vào trong, ba cô đang nằm trên giường, mẹ quỳ bên cạnh khóc nấc gọi ông:

“Ông đừng bỏ tôi mà, ông đi sớm như vậy sao tôi chịu được đây… Ông ơi…”

Giọng bà như sắp vỡ vụn, toàn thân Đường Tiểu Nhu cũng mềm nhũn, cô chạy vội tới đưa tay vào mũi của người trên người, hai mắt đẫm lệ.

Dẫu biết thời gian không chờ đợi một ai, dẫu biết sinh tử biệt ly là quy luật của tạo hóa, nhưng sao vẫn đau thế này? Tim cô như ngừng đập, nước mắt rơi xuống, cô ôm chặt lấy cơ thể đang dần lạnh đi của ba mình, dùng sức siết ông vào lòng.

Đường Tiểu Nhu không muốn rời xa, không muốn vĩnh viễn mất đi người thân nhất của mình, cô cứ ngỡ đây là mơ, đầu óc trống rỗng, cho đến khi phải đối mặt với sự thật vì nghe thấy tiếng xe cấp cứu bên ngoài.

Ngày hôm đó tuyết rơi nhiều, lạnh lẽo giống như nội tâm của Đường Tiểu Nhu.

Cô nhắn tin cho Tào Thực, sau đó biến mất cả một tuần không thấy bóng dáng. Mọi người đều biết chuyện, Nam Cung Cảnh định bụng đi thăm cô, lại bị Tào Thực ngăn cản:

“Tiểu Nhu không muốn gặp ai cả, cậu đừng đi, lần này hãy để cô ấy một mình.”

Có những người khi đau khổ cùng cực không muốn chia sẻ cùng ai, chỉ muốn một mình đắm chìm, giống như Đường Tiểu Nhu vậy. Cô sợ gặp người khác và nhìn thấy ánh mắt thương hại của họ. Thời gian trôi qua, mất mát trong cô sẽ dần phai nhạt.

Lần này, Đường Tiểu Nhu đã biến mất khỏi cuộc sống của Nam Cung Cảnh nửa tháng.

Hắn nhiều lần đứng dưới nhà nhìn căn phòng tối đen của Đường Tiểu Nhu, siết chặt cây dù trong tay, hắn tự hỏi không biết từ phía trên nhìn xuống, cô có thấy hắn không?

Đường Tiểu Nhu nhốt mình nhiều ngày liền, buổi tối cũng không thấy cô bật đèn phòng, điều này khiến Nam Cung Cảnh cực kỳ lo lắng. Hắn tìm đến, làm trái lời Tào Thực, nhưng chỉ đứng dưới đường khoảng nửa tiếng mỗi ngày.

Ngày thứ mười bảy, phòng của Đường Tiểu Nhu đã sáng đèn. Cô mở cửa sổ ra, đứng thẫn thờ trong gió lạnh với bộ quần áo ngủ mỏng manh.

Nam Cung Cảnh cầm điện thoại lên, thử liên lạc cho số đã ngắt máy suốt nửa tháng qua, và hôm nay hắn đã chờ được cô bắt máy.

Giọng Đường Tiểu Nhu khản đặc:

“Cậu về đi, tôi vẫn ổn.”

Đường Tiểu Nhu biết hắn ở đó.

Trong cái lạnh của cuối đông, Nam Cung Cảnh ngẩng đầu nói chuyện với cô, mỗi hơi thở của hắn đều phả ra từng làn khói trắng:

“Chị đóng cửa vào đi, vào phòng có lò sưởi sẽ ấm hơn một chút. Ngày mai chị muốn ăn gì không?”

Trả lời hắn là khoảng lặng.

“Mùa đông lạnh, em làm chút cháo hay súp nhé? Mẹ em từng là đầu bếp, bà ấy rất giỏi, tuy rằng em nêm thế nào cũng không ra được cái vị kia, nhưng cũng khá lắm, chị muốn thử không.”

Nam Cung Cảnh giống như không biết mệt mỏi:

“À phải, công ty gần đây đã bắt đầu gửi các tay đua đi tham gia các cuộc đua để lấy danh tiếng, còn mở rộng hoạt động kinh doanh nữa. Anh Tào mệt sắp chết rồi…”

“Ngày mai tôi sẽ đi làm lại.”