Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 12: Không hiểu lầm gì cả

Tầm mười lăm phút sau đó, trong nhà vệ sinh nam.

Nam Cung Cảnh vừa mới bước ra khỏi một phòng kín thì trông thấy Châu Kha cùng hai người đàn ông đang tiến vào. Gần như là theo bản năng, hắn lùi nhanh về và cẩn thận, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ba người đàn ông kia vừa kéo khóa quần vừa vui vẻ bàn tán, giọng của Châu Kha khàn khàn, hơi men đã thấm vào người làm anh ta nói nhăng nói cuội:

“Các cậu nghĩ xem tôi có nên chuốc thuốc cô ta không?”

“Để xem nào…”

Nam Cung Cảnh vừa nghe đã biết bọn chúng nói đến ai, lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội, hắn phải kiềm chế lắm mới không xông ra đánh chúng ngay lập tức. Hắn nhớ đến lời dặn của Nam Cung Lân, nhanh tay cầm điện thoại ra ghi âm lại. Chỉ là phòng hờ có bất trắc gì đó thôi!

Lúc ấy, tiếng nước chảy hòa cùng những suy nghĩ ghê tởm của bọn đàn ông kia lọt vào tai Nam Cung Cảnh:

“Không phải tôi nói quá, nhưng mà con mẹ nó mông của Đường Tiểu Nhu to thật đấy!”

“Miễn bàn luận, dáng người cô ta nuột như vậy, Châu Kha đúng là có phúc quá?”

Sắc mặt Châu Kha hơi đổi, anh ta cũng không quen nghe mấy lời này từ miệng của đám bạn, vì vậy cảnh cáo:

“Có chừng mực thôi.”

Một tên chán sống hỏi:

“Ồ? Cậu nghiêm túc với cô ta à? Loại con gái này ở đâu mà chẳng có!”

Đám người với tư tưởng bẩn thỉu, đáng chết ấy vẫn còn chưa dừng lại sao? Nam Cung Cảnh đã tức đến nổi tay run lên bần bật, câu nói tiếp theo của đối phương càng thêm quá đáng hơn:

“Nếu được thì tôi muốn để cô ta nằm dưới thân mình một lần, chắc chắn sẽ rất tuyệt!”

Rầm.

Nam Cung Cảnh không thể chịu đựng được nữa, hắn cất điện thoại đi, vừa bước nhanh tới vừa đưa tay kéo cà vạt. Hôm nay mấy tên khốn này đừng hòng rời khỏi đây mà yên thân!

Tiếng đẩy cửa vang vọng trong nhà vệ sinh làm ba người bên ngoài giật nảy, họ vội vàng kéo khóa quần lên, nhưng mới kéo được một nửa thì Nam Cung Cảnh đã xông nhanh tới, vung chân lên, trực tiếp đạp vào bụng của tên gần nhất.

“Khục…” Tên đàn ông co người dùng hai tay ôm bụng, bởi vì cú đá bất ngờ này mà bữa tối cùng rượu bia đã uống như đảo lộn bên trong dạ dày. Hắn ta quỳ rạp dưới sàn nhà, không rên thêm được tiếng nào mà lập tức nôn ra. “Ọe…”

Tình huống bất ngờ phát sinh làm Châu Kha cũng không phản ứng kịp, Nam Cung Cảnh động tác nhanh nhẹn, tay phải đưa ra tóm cổ áo của Châu Kha.

“Thằng chó này!” Nam Cung Cảnh hét lên, hắn dùng sức kéo Châu Kha một cái khiến đối phương lảo đảo mất thăng bằng, kế tiếp uyển chuyển nghiêng người, mạnh mẽ ném Châu Kha qua vai.

Rầm.

Châu Kha kêu lên một tiếng đau đớn, xương cốt cả người bị va đập như muốn vỡ ra, anh ta trợn mắt nhìn trời, đau đến nỗi trước mặt toàn là sao.

Nói thì dài, nhưng thực chất từ lúc Nam Cung Cảnh xông ra và chạy tới đạp ngã một người rồi quật ngã Châu Kha chỉ chưa tới hai mươi giây.

Tên còn lại lúc này vừa mới kéo xong khóa quần thì đã thấy bạn mình gục hết, hắn ta nổi điên xông tới, vung tay muốn đấm Nam Cung Cảnh - người đang ngồi trên bụng Châu Kha. Nam Cung Cảnh giống như mọc mắt sau lưng, hắn xoay người, ánh mắt tập trung vào đối phương, một tay hất ngang chặn lại đòn đánh của đối thủ, một tay khác thì siết chặt lại, kế tiếp nhắm ngay giữa đũng quần tên đó mà đấm mạnh!

Bộp một tiếng, người đàn ông nọ còn thảm hơn cả đồng bọn của mình, hai mắt trợn trắng lên, giữa hai chân truyền tới cảm giác đau nhức kinh khủng, suýt thì sùi bọt mép.

Từ nhỏ Nam Cung Cảnh đã theo hai người anh của mình học võ, lớn lên từ vô số cú quật ngã của vệ sĩ trong nhà, một mình hắn có thể đánh được năm bảy tên vô dụng như chúng. Dám ở sau lưng nói xấu con gái nhà người khác, thật sự là mất mặt cánh đàn ông.

Nhanh gọn giải quyết ba tên khốn kia xong, Nam Cung Cảnh quay lại đã thấy Châu Kha bò dậy từ trên đất, vẻ mặt vừa đỏ vừa tái chất vấn hắn:

“Thằng nhóc, mày có biết mày đang làm gì không hả?”

“Dạy dỗ một đám chó!” Nam Cung Cảnh tức điên lên, nghĩ đến mấy câu nói thể hiện nhân cách thối nát của chúng, hắn khó chịu vô cùng.

Bọn chúng không nghĩ đến nếu Đường Tiểu Nhu biết được, cô ấy sẽ bị tổn thương thế nào sao? Bất kỳ là ai cũng sẽ thấy khó chịu khi không làm gì cả mà lại trở thành chủ đề bàn tán trong miệng một đám tiểu nhân. Nam Cung Cảnh hận không thể tiễn lũ điên này xuống địa ngục.

Ánh đèn trong nhà vệ sinh sáng chói, soi rõ cảnh tượng dưới sàn nhà. Một người đàn ông nằm ôm đũng quần mà rơi nước mắt, một người nôn thốc nôn tháo, đã sắp nôn ra mật xanh.

Châu Kha đột nhiên nhận thức được vấn đề, có lẽ vừa rồi Nam Cung Cảnh đã nghe được cuộc trò chuyện của họ nên mới nổi khùng như vậy. Anh ta bắt đầu hơi hoảng vì thân thủ của tên nhóc này không hề đơn giản, trong lòng thầm mắng nhưng ngoài mặt lại giả vờ thỏa hiệp:

“Có phải mày, à, cậu hiểu lầm gì rồi không?”

“Không hiểu lầm gì cả.”

Nam Cung Cảnh bước tới một bước, vẻ mặt lạnh lùng làm Châu Kha vô thức lui về sau nửa bước. Anh ta nói:

“Vừa rồi tôi không hề nói gì bậy bạ về Tiểu Nhu, cậu hiểu lầm rồi!”

“Đúng thật mày không nói gì nhiều, nhưng mà...” Nam Cung Cảnh bình tĩnh phân tích. “Mày lại không đứng ra bảo vệ Tiểu Nhu khi có người nói xấu chị ấy, hơn nữa người đó còn là bạn mày!”

Nam Cung Cảnh mặc kệ tên này ngụy biện, xông tới liền vung tay ra đấm. Động tác của hắn nhanh và chuẩn, cho dù Châu Kha đang ở trạng thái bình thường cũng khó mà đỡ nổi, huống chi lúc này anh ta còn say!

Bốp.

Nắm đấm va mạnh vào khuôn mặt của Châu Kha, khiến cả người anh ta ngã sang một bên, kế tiếp đυ.ng vào cánh cửa phòng vệ sinh và dội ngược ra ngoài. Phịch một tiếng, Châu Kha úp mặt xuống sàn nhà, trong đầu anh ta không ngừng có âm thanh oong oong.