Khi hắn mở cửa, đứng ngoài là một nam tử tầm trạc tuổi hắn, khí chất bất phàm, liếc mắt nhìn quần áo một chút liền biết không phải hạng thường. Nhìn thấy hắn xuất hiện, nam tử kia theo bản năng hướng về sau lui một bước, trên mặt lộ vẻ kích động cùng thần sắc khẩn trương.
"Ngươi là ai?" Lăng Trần đánh giá nam tử một chút nói. Hắn đã gặp qua người này.... Trước đó thời điểm cùng Thủy Nhược về nhà, hắn đã từng liếc qua người này một chút. Lăng Thủy Nhược mặc dù chỉ mới 16 tuổi, nhưng sinh ra đã thuần mỹ tuyệt luân, đi tới chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, cho nên lúc ấy hắn cũng không để ý làm gì. Mà bây giờ, nam tử này không hiểu sao lại tìm tới cửa.
"Lăng...... Lăng Trần ngươi hảo, ngươi hảo...... Ta biết ngươi gọi Lăng Trần......" Lời vừa thốt ra, Vân Phong hận không thể tát mình hai cái, hắn bình thường tiếp xúc các loại đại nhân vật nhiều không kể xiết, cho dù là đối mặt với quốc trưởng tối cao Hoa Hạ cũng chưa từng có luống cuống qua, nhưng ở trước mặt nam tử cùng niên kỷ với hắn này, hắn thế mà nói năng lộn xộn.
Vân Phong nhanh chóng đè nén kích động trong lòng, nghiêm túc nói: "Ngươi nhất định không biết ta. Ta lần này đến đích thật cũng rất mạo muội, nhưng ta thật là có chuyện rất trọng yếu. Đầu tiên ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Vân Phong, cái kia.... Ta có thể cùng ngươi vào trong nói chuyện được không?"
Lăng Trần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, mặt không đổi nói: "Trong nhà ta khắp nơi đều có virus Ethiloc, ngươi còn muốn đi vào sao?"
"Không sao, ta tháng trước vừa chích vắc xin!" Vân Phong vội vàng nói.
"Ai cũng biết, trước mắt vắc xin Ethiloc công năng vẫn chưa hoàn thiện, không thể cam đoan trăm phần trăm an toàn...... Dạng này, ngươi xác định còn muốn đi vào sao?"
"Xác định, xác định!" Vân Phong vẫn không có chút bất cứ do dự nào gật đầu.
Lăng Trần nhìn hắn thêm một chút, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó xoay người trở lại phòng khách: "Ngươi vào đi!"
Vân phong như nghe tiên âm, lòng tràn đầy vui vẻ đi vào, sau đó dùng động tác rất nhẹ nhàng khép cửa lại, một khắc cửa đóng này, hắn không khỏi âm thầm cười giễu mình: "Xem ra ta vẫn còn rất trẻ a, thời điểm gặp người mình sùng bái nhất y nguyên là tim đập gia tốc, cử chỉ mất khống chế." *aiz, ta khi đứng trc mặt các bạn nữ cx hay thế lắm*
Phòng khách bài trí rất đơn giản, nhưng cực kỳ sạch sẽ. Vân Phong bước chân cẩn thận từng li từng tí, lúc Lăng Trần ngồi xuống, hắn cũng cẩn thận ngồi xuống trước mặt Lăng Trần, mở miệng nói: "Một lần nữa xin tự giới thiệu, ta gọi là Vân Phong, là....."
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Lăng Trần rất không khách khí ngắt lời hắn.
Nhìn Lăng Trần khoảng cách gần, cộng thêm ánh mắt của hắn, nhịp tim Vân Phong càng lúc càng nhanh, cũng càng xác định lấy hắn chính là người kia. Bởi vì, đó là ánh mắt sắc bén hắn từng thấy trên đời, quả thực so lưỡi đao còn muốn bén hơn. Dưới ánh nhìn lạnh nhạt của Lăng Trần, Vân Phong có cảm giác hít thở không thông, hắn thở phào, nói: "Ta đến đây là muốn cùng ngươi làm một vụ giao dịch.... Trước tiên đừng vội từ chối, ta tin chắc khoản giao dịch này ngươi nhất định cảm thấy rất hứng thú!"
"Giao dịch?" Lăng Trần khẽ nhíu mày. Hắn để người này tiến vào, là bởi vì không cảm nhận được trên người hắn có nguy hiểm cùng ác ý. Về phần giao dịch, hắn chưa từng tuỳ tiện cùng người khác làm giao dịch, bởi vì......
"Đúng!" Vân Phong gật đầu, sau đó liền bắt đầu nói: "Ngày mốt là ngày mở cửa Thần Nguyệt, chuyện này ngươi nhất định biết, ta nghĩ....." Thanh âm Vân Phong có chút kích động lên: "Ta muốn mời ngươi gia nhập một cái Studio Game.... A không, là một cái Clan, chỉ là tạm thời vẫn còn tương đối nhỏ mà thôi."
"Không hứng thú. Ta đã sớm không có thời gian chơi những vật kia, ngươi có thể đi." Lăng Trần không chút do dự từ chối, ánh mắt lộ ra ý muốn đuổi người. Bất quá, trong lòng của hắn cũng có chút nghi hoặc, vì cái gì mà người này tìm tới cửa mời hắn gia nhập một cái Clan.
Thế giới game giả lập sao.... Hiện tại thế giới của ta chỉ có Thủy Nhược, những cái khác, đừng vọng tưởng có thể lấy đi một khắc thời gian ta làm bạn với Thủy Nhược.
"Đừng...... Đừng, trước hết nghe ta nói xong đã, hãy nghe ta nói hết a!" Vân phong vội vàng khoát tay, sau đó nhanh chóng bình tĩnh, nói: "Nếu là giao dịch, bên ta đương nhiên sẽ đưa ra điều kiện khiến ngươi hài lòng. Ta biết ngươi có một muội muội mắc Ethiloc, ngươi những năm này cũng một mực vì chữa khỏi bệnh của nàng mà bôn ba. Vì vậy, có một loại đồ vật, ngươi hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú." Vân Phong thần sắc trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói ra một cái tên: "Dược tề 13223!"
"Hô......"
Lăng Trần vẫn yên lặng như hàn đàm bỗng nhiên như bị châm một cái, đột nhiên từ trên ghế salon đứng dậy, hai mắt gắt gao nhìn lên người Vân Phong: "Ngươi...... Lặp lại lần nữa!"
Trước đó, sự trìu mến của Lăng Trần đối với muội muội hắn đã nhìn thấy hết, phản ứng như hiện tại cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn cũng đứng lên, nhìn thẳng ánh mắt của Lăng Trần, dùng thanh âm rõ ràng nhất nói: "Dược tề 13223! Đây chính là điều kiện giao dịch!"
"Cái thuốc mà toàn thế giới chỉ có 13 bình!"
"Không, kia là lúc ban đầu, trong đó 10 bình đã được sử dụng, hiện tại toàn thế giới còn có 3 bình cuối cùng, trong đó một bình, vừa vặn nằm trong tay ta." Ánh mắt Vân Phong không tránh không né, để cho Lăng Trần thấy rằng hắn không chứa bất kỳ giả dối.
"Ngươi...... Là ai?" Cho tới giờ khắc này, Lăng Trần mới bắt đầu chân chính đánh giá lấy người này. Thân thể hắn run nhẹ, hai tay càng run mạnh. Trên thế giới này đồ vật khiến cho hắn động tâm thật quá ít, mà Dược tề 13223 cái tên này giống như tiếng sét ngang tim. Bởi vì trước mắt nó là thuốc đặc trị Ethiloc hiệu quả nhất, chỉ cần cho bệnh nhân Ethiloc uống vào, có thể làm cho thể nội virus Ethiloc rơi vào trạng thái ngủ say, mà ngủ say lâu đến tận 10 năm. Trong 10 năm này, bệnh nhân sẽ hoàn toàn không bị Ethiloc ảnh hưởng, sức miễn dịch cùng sinh mệnh lực dần dần khôi phục, thân thể cũng sẽ dần dần khôi phục khỏe mạnh...... Thẳng đến 10 sau lần nữa phát tác.
Mà ý nghĩa của nó, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn kéo dài mười năm tuổi thọ. Lấy Y học Địa Cầu càng phát triển mà nói, thời gian 10 năm, rất có thể tìm ra phương pháp loại trừ virus Ethiloc. Khi đó, cho dù lần nữa lây nhiễm, cũng sẽ không còn đáng sợ và tuyệt vọng như vậy.
Cái thuốc này toàn thế giới chỉ có 13 bình, tiến sĩ chế tạo ra loại thuốc này còn chưa kịp làm ra bình thứ 14 liền đã bị ám sát, thành phần Dược tề 13223 cũng trở thành một điều bí ẩn. Biết được danh tự dược tề này xác thực rất ít người, mà Lăng Trần liền là một trong số đó, những năm này, hắn chưa hề đình chỉ tìm kiếm tìm kiếm Dược tề 13223, nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào đi nữa, đều không thu hoạch được gì. Dù sao thù, toàn thế giới mới chỉ có mười ba bình.
"Vân Phong.... Người kế thừa hợp pháp tập đoàn Vân thị. Không biết với cái thân phận này, có hay không tư cách cầm tới một bình Dược tề 13223." Vân Phong nghiêm túc nói.
Lăng Trần: "......" *trans: ......... *
"Lúc trước ta gia tộc hao hết gian khổ tìm ra bình Dược tề 13223 kia, là vì cứu lấy gia gia ta bỗng nhiên mắc Ethiloc, nhưng mà, lúc chúng ta rốt cục cầm tới, gia gia cũng đã qua đời. Phụ thân ta vì đau xót, tiện tay ném nó cho ta..... Hiện tại, nó đang nằm trong tay ta. Nếu như ngươi đáp ứng thỉnh cầu của ta, như vậy, bình Dược tề 13223 kia, ta rất nhanh sẽ giao cho ngươi."
"Ta đáp ứng!" Trước đó một lời từ chối Vân Phong, Lăng Trần lúc này lấy ngữ khí kiên quyết đáp ứng. Chỉ cần có thể cứu lấy Thủy Nhược, hắn bất luận mọi cố gắng đều có thể nỗ lực, bất kỳ giá nào đều có thể tiếp nhận.
Đạt được Lăng Trần đáp ứng, Vân Phong kích động kém chút nữa nhảy dựng lên. Hắn đè nén kích động, nói: "Ách, lại nói, ngươi nhất định đang nghi ngờ vì cái gì mà ta tìm đến ngươi làm vụ giao dịch này?"
Lăng Trần khẽ gật đầu, hắn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cực kì kích động.....Dược tề 13223, đồ vật hắn tha thiết mơ ước, bây giờ vậy mà chủ động đưa tới cửa. Chỉ là, vật trân quý như vậy, điều kiện giao dịch thật sẽ đơn giản sao?
Vân Phong đứng thẳng người, ánh mắt hơi ngửa, trước mắt hiện ra một màn kia làm hắn vĩnh viễn không cách nào quên được, hắn chậm rãi nói: "Ba năm trước, Vân Đàm sơn, ngươi, ta, Hạ Oa."
Lăng Trần nao nao, theo đó, hình ảnh hắn đã chôn sâu trong trí nhớ dần hiện lên, trên mặt lộ ra kinh ngạc thật lớn: "Ngươi..... Ngươi là Luân Hồi Phong Tuyết năm đó mắt thấy ta cùng Hạ Oa quyết chiến?"
"Đúng! Đúng! Là ta, chính là ta a!!" Thời điểm thấy Lăng Trần nhớ tên mình, Vân Phong vô cùng hưng phấn.
"Ngươi không biết, mặc dù khi đó không thể xem các ngươi cuối cùng ai thắng ai thua, nhưng sau khi xem trận chiến kia, ta ròng rã ba ngày đều không ngủ ngon giấc...... Đó thật sự là một trận quyết đấu sử thi, thần thoại, đỉnh phong nhất a! Ta trước đó cũng không nghĩ đến, Hoa Hạ chúng ta thế mà tồn tại một người có thể cùng Hạ Oa giao chiến lâu như vậy mà không bị thua. Càng may mắn hơn là, lúc ấy mặt nạ ngươi bị Hạ Oa đánh rụng, để cho ta thấy được mặt của ngươi...... A, bất quá ngươi yên tâm, mặc dù ta về sau có ý đồ tìm kiếm ngươi, nhưng ta tuyệt đối không có nói cho bất luận kẻ nào liên quan tới sự tình của ngươi. Mặc dù ta cũng từng cùng vài bằng hữu nói rằng Hoa Hạ chúng ta xuất hiện một người có thể cùng Hạ Oa đáng ngang tay..... Bất quá bọn hắn căn bản không có một người nào tin tưởng. Lại nói nếu như không phải năm đó ta may mắn tận mắt nhìn thấy, người khác mà nói với ta những lời như vậy, ta hẳn cũng sẽ không tin tưởng."
Lăng Trần ngồi trở lại ghế salon, trong lòng một trận thổn thức. Hắn rốt cục cũng hiểu vì cái gì mà Vân Phong lúc trước nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng. Thật không nghĩ tới, ba năm trước, ở trong thế giới Thiên Đồ kia, thằng kia bò lên Vân Đàm sơn, gặp được hắn cùng Hạ Oa quyết chiến. Ba năm sau đem hắn nhận ra, cũng chủ động tìm tới hắn, đưa đến cho hắn đồ vật hắn nằm mơ đều khao khát.
Đây chẳng lẽ là vận mệnh an bài sao? Là lão thiên thu hồi tàn nhẫn với hắn, không để cho hắn cùng Thủy Nhược tách rời sao.....
"Chỉ cần ngươi có thể lấy ra Dược tề 13223, ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi. Bất quá, ta muốn ngươi nói trước ngươi muốn ta rốt cục vì cái gì?" Lăng Trần nói.
"Ngươi yên tâm, ngươi chính là người duy nhất mà đời ta sùng bái, ta tuyệt đối sẽ không lấy Dược tề 13223 để ép ngươi là làm chuyện thương thiên hại lí. Kỳ thật, ta cũng đồng dạng như ngươi vậy." Vân Phong ngồi trở lại trước mặt Lăng Trần, sau đó yếu ớt thở ra một hơi: "Giống như ngươi là vì muội muội của mình."
+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_d_._c_o_m +×+