Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 5: Kết nhóm

Edit: Cacao

Mọi người đều có thể biết thế giới lúc tận thế là dáng vẻ gì từ rất nhiều chỗ, ví dụ như trên tiểu thuyết, phim ảnh, nhưng những cái đó, đều thua xa so với tận mắt nhìn thấy.

Một vài chiếc ô tô xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trên đường, các loại cửa hàng bị đập phá, biểu tình hoảng loạn mà kinh sợ trên mặt các loài sinh vật…… Dưới ánh nắng ấm áp đến giả dối, hết thảy giống như một bức tranh tinh xảo về thế giới con người, có ma lực mê hoặc nhân tâm.

Thế giới như một cái lò luyện, tình cảm ở trong đó bị phóng đại đến sôi trào, sợ hãi, phẫn nộ, hung ác…… ở trong hoàn cảnh như vậy, càng dễ dàng bị cảm nhiễm.

Dùng một cách so sánh không thỏa đáng, đây là nhiễu loạn quân tâm.

Lý Hòa Quang rất nhanh đã ý thức được điểm này.

Cho dù chính hắn cũng chỉ mới 23 tuổi, nhưng lăn lội trong xã hội mấy năm, hắn tự nhận là so với hai anh em Thẩm Mộc Thẩm Hạo lớn hơn nhiều, trách nhiệm chiếu cố bọn họ là việc nhân đức không phụ bổn phận và nghĩa vụ*, vì thế trước tiên bảo hộ hai đứa nhỏ đến bãi đỗ xe, tạm thời rời xa sân tường có thể nhìn thấy đường phố kia.

* là một thành ngữ, và những ám chỉ liên quan đến thành ngữ này đầu tiên bắt nguồn từ "Sự phản bác của Khổng Tử, Công tước Linh của nước Ngụy".

Ban đầu có nghĩa là coi lòng nhân từ là trách nhiệm, không có sự khiêm tốn; nghĩa sau đề cập đến việc chủ động làm những gì nên làm mà không từ chối; nó có thể được sử dụng như một vị ngữ, trạng ngữ hoặc định ngữ trong một câu.

Lúc đó, Thẩm Hạo vừa tạo POSE với cái quần cộc xong, Thẩm Mộc tắc trầm ngâm mà đánh giá thi thể một con tang thi đã bị xử lý —— được rồi, gọi kiểu này có chút dị, tang thi vốn đã chết, còn có thể chết một lần nữa? Bỏ đi, cũng chẳng tìm thấy cách gọi nào phù hợp hơn.

Cũng không thể nói là siêu độ đi.

Z thị là một huyện nhỏ, đạp xe đạp không đến một tiếng cũng có thể hết một vòng quanh huyện, đường phố cũng không thế nào rộng, nếu không phải mấy năm trước giá cả ô tô giảm lớn, ba Thẩm tuyệt không mua chiếc đại chúng này.

Trừ bỏ ngày lễ tết, ngẫu nhiên đi vài chỗ không quá xa du lịch, cái xe này đến tác dụng trang bức cơ bản cũng ko dùng đến, còn làm trong nhà tốn thêm một khoản phí bảo dưỡng, cũng may mẹ Thẩm ở bệnh viện được tăng tiền lương, cũng coi như thu chi cân bằng. —— Tiền lương này cùng với việc xe cộ tăng lên rất có quan hệ, xem bác sĩ chấn thương chỉnh hình người ta thu hồng bao đến mỏi tay là hiểu rồi, đâm gãy tay gãy chân cũng không tốn bao nhiêu đâu.

Đây chính là tâm hư vinh a.

Đợi lúc khởi động xe lên đường, Thẩm Mộc thấy tình hình giao thông, không khỏi đỡ trán.

Khó mà nói đây là tốt hay xấu, ô tô tối thiểu là phòng ngự tầng ngoài, sẽ không trực tiếp bị tang thi đυ.ng vào, nhưng cứ như vậy trên đường khó tránh khỏi ách tắc, bị chặn há chẳng phải là cái bia ngắm tuyệt hảo sao?

Thẩm Mộc nghĩ nghĩ, tháo dây an toàn, chuẩn bị tùy thời trốn thoát, bắt đầu quan sát và tổng kết.

Bởi vì TV và internet bị cắt quá nhanh, rất nhiều tin tức chuyển tiếp và chia sẻ đều không đến kịp, chỉ có thể dựa vào cách khác tìm hiểu, mà trước mắt, vị trí đầu tiên, là tin tức về tang thi. Thẩm Mộc yên lặng quan sát tang thi đang đuổi theo xe bên cạnh, suy nghĩ đặc thù và tập tính của bọn nó.

Trước khi nhật thực, chỉ cần là người có thể cập nhật tin tức bên ngoài, đều biết tin có tang thi xuất hiện, tin hay không hai loại lời nói; nhưng tang thi sẽ ăn thịt người, bị tang thi cào hoặc là cắn sẽ bị lây nhiễm biến thành đồng loại lời này, ở trong tiểu khu có ví dụ thực tế, xem như đã được nghiệm chứng.

Rải rác có rất nhiều chi tiết: Người phát sốt có khả năng là bị lây nhiễm, cũng có khả năng là sắp có được dị năng, không loại trừ khả năng là đơn thuần sinh bệnh; tang thi sẽ tiến hóa, động lực đại khái có hiện tượng thiên văn dị thường, ảnh hưởng của thức ăn, cắn nuốt đồng loại, v.v...tiến hóa tự nhiên có lẽ cũng là một loại khả năng, tức là thời gian càng dài càng cường đại.

Những chuyện này phần lớn chỉ là suy đoán của Thẩm Mộc.

Tầm mắt anh dừng trên đám tang thi trên đường, quan sát hành động của bọn nó, trong lòng yên lặng tự hỏi, thẳng đến khi xe dừng lại —— kẹt xe.

“Đù má! Phía trước có đi hay không!”

“Hết đường rồi, là cái cây!”

Bốn phía người nhiều, tang thi cũng nhiều, không ai dám xuống xe, đoàn người rống lên để truyền tin, đằng sau cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: Một cây đại thụ bị đổ, chắn ngang đường.

Mọi khi, chuyện này cũng không được tính là đại sự, cảnh sát giao thông sẽ xử lý, cho dù không có cảnh sát giao thông, mấy nam nhân thân thể khoẻ mạnh hợp tác liền có thể di chuyển đại thụ khai không đường đi, nhưng tình huống bây giờ, xuống xe tương đương với làm mồi cho tang thi, có thể làm sao bây giờ? Vòng lại là không thể nào, bên cạnh đều là xe không cách nào quay đầu, thế nên kẹt cứng rồi.

So sánh một chút, bọn họ giống như là đồ hộp đặt ở trên đường, xe là hộp sắt, người là thịt, tang thi ở bên ngoài chảy nước miếng, sớm muộn cũng không nhịn được mà nhào lên.

Thẩm Hạo nóng nảy: “Như vậy không phải biện pháp, tang thi càng tụ càng nhiều! Anh, làm sao bây giờ?”

Thẩm Mộc đưa một bình nước khoáng trống không tới: “Đừng động, trước thử rót đầy cái bình này, về sau tắm rửa liền dừa vào em.” Anh chậm rãi nói: “Trên đời này người thông minh rất nhiều.”

Không bao lâu, đám người có động tĩnh, mấy nam nhân chém gϊếŧ đến bên này, trong đó một người cao giọng hô: “Các vị hương thân phụ lão! Chúng ta kẹt ở chỗ này cũng không phải cách, trong xe ai có nam nhân, mời ra ngoài giúp mọi người dọn cây đi! Chúng ta phân hai đội, một đội ở bên ngoài canh gác gϊếŧ tang thi, một đội dọn cây, nếu không lưu lại nơi này càng lâu càng nguy hiểm!”

Thẩm Mộc chớp chớp mắt, phát hiện thị lực của mình tiến bộ.

Lúc này, anh có thể thấy mặt mũi người đang kêu gọi kia, hừm, là một đại thúc diện mạo cũng không tính là khó nhìn.

Đại thúc hô ba lần, có một vài người ra khỏi xe, gia nhập đội dọn cây, còn ít xe bên trong rõ ràng có thanh tráng niên, nhưng lại thờ ơ. Lý Hòa Quang lắc lắc gậy tonfa trong tay: “Tiểu Mộc, Tiểu Hạo, anh đi giúp bọn họ gϊếŧ tang thi, lại tìm hiểu chút tin tức.”

“Lý ca cẩn thận!”

“Ừ.”

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, Thẩm Hạo lẩm bẩm: “Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thánh A La, thần Jehovah*, Lucifer phù hộ ——”

* Vị thần tối cao trong đạo Do Thái

“Em bỏ đi.” Thẩm Mộc đánh gãy hắn: “Tín ngưỡng tạp như vậy còn một hơi nói ra, em xác định có thể phù hộ? Mấy vị thần thế nào cũng phải thực hiện ngược nguyện vọng của em, không chừng còn thủ tiêu em luôn.”

Thẩm Hạo: “……”

Đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý.

Hắn nghĩ nghĩ, tìm chủ đề khác nói: “Anh, anh nói xem hiện tại có phải có rất nhiều dị năng giả hay không?”

“Đại khái là thế, nước ta nhiều người như vậy.”

Thẩm Hạo có chút ủ rũ.

Ngữ khí Thẩm Mộc đều đều: “Đừng nói với anh em vẫn còn mơ mộng hão huyền toàn thế giới chỉ có mình em có dị năng.”

Thẩm Hạo: “Ha hả.”

Ngữ khí nửa chết nửa sống đổi lấy cái xoa đầu thân ái của anh trai, thành đầu ổ gà Thẩm Hạo trợn mắt trắng, liền nghe Thẩm Mộc nói: “Đừng ấm ức, em cho rằng đây là chuyện tốt gì? Nhốt em làm trạm cung cấp nước còn tốt, trực tiếp đưa vào viện nghiên cứu cũng không tính hiếm lạ, các viện nghiên cứu lớn phỏng chừng còn muốn tranh cướp, bên này một cái chân bên kia một cái đầu.”

“Anh, cứu em!”

“Ngoan, cho nên đừng có chơi trội, hiểu không?”

“Hiểu.”

Thấy em trai ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Mộc tâm tình tốt mà giúp hắn chải vuốt lại cái đầu ổ gà, đảo mắt lại là một anh đẹp trai dễ thương. Được rồi, đối lập với Thẩm Mộc, Thẩm Hạo chỉ có thể nói là đáng yêu, rõ ràng chỉ chênh nhau một tuổi, mặt Thẩm Hạo lại không mất đi nét mập đô đô của trẻ con, làm hắn nhìn có vẻ nhỏ hơn vài tuổi so với thực tế, bởi vì nguyên nhân này, uổng cho hắn có một trái tim muốn yêu sớm, lại hoàn mỹ mất đi cơ hội yêu sớm, nữ sinh đều xem hắn là em trai, mà không phải nam sinh cùng tuổi.

Ba mẹ hại ta!

Thẩm Tiểu Hạo đã từng lệ rơi đầy mặt mà cảm khái, nhưng vì địa điểm và thời cơ sai lầm, không ngoài dự kiến bị ba mẹ Thẩm nam nữ hỗn hợp đánh kép, lúc đó Thẩm Mộc cao lãnh ngồi một bên, thừa dịp không có ai đoạt TV mà tận tình xem thế giới động vật.

Hiện tại ngẫm lại, những ngày tháng như trước kia, không biết bao lâu về sau mới có thể lại trải qua.

Thẩm Hạo thở dài.

“Tiểu Hạo hình như trưởng thành rồi.” Lý Hòa Quang mới trở lại nhéo nhéo mặt Thẩm Hạo, cười nói: “Than thở cái gì vậy?”

Thẩm Hạo nghiêm túc nói: “Em đang tự hỏi nhân sinh.”

“Các cậu từ đâu tới đây, muốn đi đâu tiếp?” Một giọng nam xa lạ cười nói tiếp.

Đây là một nam nhân thoạt nhìn rất cơ bắp, ước chừng gần 30 tuổi, đôi mắt nhìn qua rất hữu hảo, chân thành.

Lý Hòa Quang giới thiệu: “Tiểu Mộc, Tiểu Hạo, đây là Tần Ca, vừa rồi chính là hắn kêu gọi mọi người dọn cây, điểm đến của xe bọn họ giống chúng ta, muốn kết nhóm cùng đi hay không?”

Thẩm Hạo nhíu mày, hắn vẫn luôn không có hảo cảm đối với loại đẹp trai đối lập với mình, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để tùy hứng, vì thế nhìn về phía anh trai. Tuy rằng Lý Hòa Quang dò hỏi chính là hai người, nhưng ánh mắt phần lớn là đặt trên người Thẩm Mộc, thấy Thẩm Hạo nhìn anh hắn, liền chỉ nhìn Thẩm Mộc.

Thú vị, ba người ở đây, người quyết định ngược lại là một tiểu hài tử sao?

Tần Ca quan sát một cách hứng thú.

Bên cạnh Z thị có một căn cứ không quân loại nhỏ, việc này rất nhiều người đều biết, rất nhiều trường học còn tổ chức cho học sinh đi tham quan phi cơ ở đó, đoàn xe ở nơi này, có không ít là hướng tới chỗ kia, nhưng đội ngũ Tần Ca lại dự tính thông qua cao tốc đi G thị.

Ở mới vừa rồi cùng nhau dọn cây, hắn chú ý tới Lý Hòa Quang lời ít sức lực đại, tựa hồ từng đi lính, liền cố tình đến gần, sau khi tìm hiểu được đích đến của đối phương cũng giống với chính mình liền phát ra lời mời. Trong suy nghĩ của Tần Ca, bạn bè của đối phương hẳn cũng là bộ đội, nào biết lại là hai đứa nhỏ.

Hơi có chút hối hận.

Bất quá, hiện tại xem ra, hình như có kinh hỉ.

Thẩm Mộc cười cười, cũng không bỏ qua chút hối hận trong nháy mắt của Tần Ca: “Là vinh hạnh của bọn tôi.”

Đại thụ bị dọn đi, xe trên đường lục tục rời khỏi, còn dư lại một chiếc xe việt dã thoạt nhìn rất thực dụng, đặt ở bên cạnh một chiếc đại chúng càng thể hiện phong phạm cao phú soái.

Tần Ca đi qua chào hỏi, hiển nhiên, bên trong đó đều là đội viên của hắn.

Thẩm Hạo khó chịu mà bẹp bẹp miệng: “Tên người này thật chiếm tiện nghi, Tần Ca, hát tình ca, Tần / tình ca ca.”

* Hát (唱) trong tiếng trung còn có nghĩa là kêu, gọi to

Thẩm Mộc bồi thêm một câu: “Hiển nhiên là đang bắt chước ta.”

Hai chiếc xe một lần nữa lên đường, Thẩm Hạo ngẩn ra một lát mới phản ứng được Tần Ca và “thân ca” âm đọc tương tự nhau. Hắn không khỏi dâng lên đầu gối.

Tần Ca [Qín gē] -> tình ca [qínggē] -> thân ca [Qīn gē]=Anh ruột

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả:

Quần cộc (hậu tri hậu giác):.... Chủ nhân người không cần ta nữa sao?!

——————————————————————————

Mất ngủ thật là đau khổ QAQ