“Dương nhi, con đang nhìn gì đấy? Đi thôi.”
Liễu Trường Dương kéo tay phụ thân, rồi nói cha nhìn bên kia đi, có người.
Liễu Minh Phong nhìn theo ngón tay hắn, quả nhiên thấy được một đứa bé trai nằm trên mặt tuyết mỏng, đầu rối bù mặt mũi lem luốc, quần áo rách nát, giống như một tên ăn mày nhỏ.
“Cậu ấy sẽ không chết cóng chứ?”
Liễu Trường Dương bỏ lại cha đang đứng chờ mình bên xe ngựa, lật đật chạy về phía đứa nhỏ kia, ngồi xổm xuống sờ mặt nó một cái.
“Có nhiệt độ! Cha, cậu ấy không chết, cứu cậu ấy được không?”
Liều Trường Dương quay đầu hét to với Liễu Minh Phong.
“Liễu thiếu gia còn nhỏ mà đã có thiện tâm, quả thật đáng quý, a di đà phật.”
Cao tăng của chùa Nam Hoa ra tiễn khách thấy vậy liền tán dương.
Liễu Minh Phong cũng cười một tiếng nói a di đà phật, thấy đứa bé trên đất đúng là còn một hơi thở, liền sai tiểu tư đưa nó lên xe, đưa về Liễu phủ mời người đến chữa trị.
Một năm kia, tuyết tan xuân đến, hoa đào chớm nở, tiểu thiếu gia Liễu Trường Dương của phú thương Liễu gia ở Phong thành theo cha đến chùa Nam Hoa dâng hương, trên đường đột nhiên thiện tâm nhặt về một đứa trẻ.
Đứa trẻ kia lớn hơn Liễu thiếu gia hai tuổi, nói mình tên là Chu Mộ. Thôn Chu gia bên cạnh Phong thành gặp phải trận giá rét trăm năm khó gặp khiến rất nhiều người trong thôn không chịu được, có chết rét có chết đói, cha mẹ Chu Mộ cũng mất vào lúc đó.
Từ nhỏ Chu Mộ đã có dung mạo tuấn tú nho nhã, tính tình cũng tốt. Chắc là bởi vì tuổi thơ gặp phải những bất hạnh kia khiến cho y càng thêm khôn khéo hiểu chuyện, cần cù chăm chỉ, thành thục chững chạc hơn những đứa trẻ cũng tuổi. Vì vậy, khi Liễu Trường Dương còn ở trong độ tuổi thích chơi bời lêu lổng, phá tổ chim thả diều giấy, chơi bùn chọi dế, Chu Mộ đã mang theo tứ thư ngũ kinh, ngâm thơ làm phú, bổ củi rót nước, giặt quần áo nấu cơm.
So với Liễu Trường Dương trẻ nhỏ không lo, ngây thơ hồn nhiên thì trên dưới phủ đều yêu mến Chu Mộ trưởng thành sớm kia hơn.
Còn có chút hạ nhân khua môi múa mép, ở sau lưng nói Chu Mộ có khí chất thiếu gia hơn Liễu Trường Dương, còn có học vấn nữa, tiên sinh tư thục cũng thường nói, người này không có giới hạn, tương lai nhất định sẽ để đời. Nếu như y là Liễu thiếu gia thì tốt rồi vân vân. Mấy lời nói nhảm rơi vào tai Liễu Trường Dương không ít, không khỏi khiến Liễu thiếu gia âm thầm cắn răng căm hận, nhưng lại không thể làm gì được. Liễu Trường Dương vốn cảm thấy không phải là người chung đường với Chu Mộ, sở thích hành động khác nhau một trời một vực, bình thường hai người cực ít có cơ hội chơi cùng nhau, về sau cũng càng không thân thiết.
Trung thu năm Liễu Trường Dương mười bốn tuổi, đại thiếu gia tiên y nộ mã(*) cuối cùng cũng cảm thấy điên đủ rồi, mới chấp nhận sắp xếp của gia đình ra ngoài đọc sách ở trường tư thục cũng có tiếng ở địa phương, làm bạn cùng trường với Chu Mộ.
(*)Tiên y nộ mã: thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã.
Một năm kia, trưởng nữ của Liễu gia, Liễu Bích Yên được khen là đệ nhất mỹ nhân Phong thành tự may cho tiểu đệ của mình một bộ đồ mới. Dùng lụa mới màu đen thêu kim tuyến, vừa hoa lệ lại nội liễm, tìm cả Phong thành cũng không thể tìm được chất vải thứ hai sánh bằng.
Liễu Trường Dương vô cùng vui vẻ, cứ như sợ người khác không biết mình mặc đồ mới tỷ tỷ làm mà thường đi khoe khoang khắp nơi. Không ngờ khoe đến chỗ Chu Mộ kia lại giận dữ phát hiện Liễu Bích Yên cũng may cho Chu Mộ một bộ, tuy chất vải không quý bằng mình, nhưng cũng được làm rất tinh xảo hoa mỹ, hơn nữa còn nhiều hơn mình một sợi dây buộc tóc!
Lúc đó, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú mặc y phục màu trăng non, tóc đen như mực, dùng dây buộc tóc cùng màu búi tóc lên, sợi dây còn thừa rũ trên mặt bàn như hòa thành một màu với giấy tuyên thành, đốt ngón tay rõ ràng cầm bút lông sói, nghiêm trang ngồi trên bàn đá trong sân viết bài. Từ xa nhìn lại, bạch y sáng như trăng, rực rỡ như hoa, kinh diễm động lòng người như hải đường mùa thu, thật đúng là cảnh như tranh vẽ, người như tiên.
Nhận ra được ánh mắt kia, Chu Mộ dừng bút rồi nâng mắt lên nhìn về phía Liễu Trường Dương, ánh mắt như nước mùa thu, lấp lánh như có ánh sáng. Liễu Trường Dương ngây ngốc một lát rồi bày ra một cái mặt quỷ, lớn tiếng nói: “Khϊếp, chỉ biết làm bộ làm tịch!” Rồi vội vàng rời đi, không dám nhìn người nọ thêm mấy lần. Nguyên nhân trong đó thì không dám truy cứu.
Lại nói Liễu thiếu gia lên tư thục, bình thường cũng có quan hệ tốt với mấy con em thế gia. Mấy người ở chung đương nhiên có gì vui đều phải thử một lần. Hôm nay hẹn nhau uống rượu ngắm hoa, ngày mai kết bạn ngâm khúc, còn về thi thư, nghĩ rằng trước khi thi rồi ôn cũng không muộn.
Cuối năm đó, cuộc thi đối câu của mười thôn.
Chu Mộ đứng đầu bảng, được mọi người hướng về. Liễu Trường Dương xếp thứ tư từ dưới lên, mặt xám mày tro.
Gia chủ Liễu gia hận không rèn sắt thành thép, lần đầu tiên vỗ bàn trước mặt bọn nhỏ, một tiếng rầm vang lên trong phòng khách, nhất thời yên tĩnh lại. Liễu Minh Phong chỉ lỗ mũi Liễu Trường Dương nói: “Cả ngày chỉ biết lêu lổng với mấy đứa công thử thế gia vô học kia, sau này lớn lên còn có tiền đồ gì? Biết làm được cái gì? Con nhìn Chu Mộ ca của con đi, người ta lớn bằng con đã viết được bao nhiêu bài văn rồi? Mà con thì lại thế nào?” Dứt lời, giận đến nỗi xé nhỏ bài thi vứt dưới chân Liễu Trường Dương.
Liễu Trường Dương đang ở độ tuổi phản nghịch, nghe lời này trong lòng đầy sự ghen tị, lại cảm thấy không chỉ có hạ nhân thiên vị, mà ngay cả tỷ tỷ, phụ thân ruột thịt của mình cũng thích Chu Mộ, cảm thấy cái gì mình cũng không bằng Chu Mộ, lửa giận trong lòng tăng lên, không chút nghĩ ngợi liền hét lớn: “Cái gì mà Chu Mộ ca chứ! Con chỉ có một tỷ không có ca! Nếu không phải con tốt bụng cứu Chu Mộ thì y đã sớm chết rét ở xó xỉnh nào rồi, còn có thể sống đến ngày hôm nay sao? Còn y thì hay rồi, tranh cướp khắp nơi với con, con rất ghét y!”
Nói xong không dám nhìn sắc mặt của phụ thân, lại không dám nhìn vẻ mặt của Chu Mộ đứng bên cạnh, co cẳng chạy ra ngoài mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Lúc này là tháng chạp giá rét của mùa đông, gió bấc gào thét, tuyết trắng xóa. Trong trời đất đầy băng tuyết, Liễu đại thiếu gia từ trước đến nay cẩm y ngọc thực lần đầu nếm được mùi vị lạnh giá. Đốt ngón tay bị đông cứng đến sưng đỏ, gò má bị gió thổi mất đi cảm giác, máu cả người như bị đông lại, không cất nổi bước chân. Nghĩ đến hai giờ trước mình thẹn quá hóa giận mà cố ý làm tổn thương Chu Mộ suýt chết rét năm đó. Lần đầu tiên Liễu Trường Dương biết được hai chữ hối hận viết như thế nào.
Liễu Trường Dương không dám về nhà, vừa khỏi bị mất mặt nhận sai cũng không biết đối mặt với Chu Mộ như thế nào, chỉ biết núp ở góc tường của Liễu phủ, nhặt áo khoác ngư dân vứt bỏ miễn cưỡng phủ lên người để chắn gió. Đang lạnh đến run cả răng, liền nhìn thấy Chu Mộ cầm đèn l*иg giấy vòng quanh Liễu phủ, sau đó quay đầu lại nhìn thấy mình khoác áo tơi đứng đó.
Nói đến kỳ quái, ngày đó rõ ràng sắc trời mờ tối, tầm mắt không rõ, Liễu Trường Dương lại có thể nhận ra Chu Mộ lúc người kia xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí thấy người nọ không còn sắc mặt bình tĩnh, trong mắt như hồ nước lại thầm có ánh lửa.
“Thiếu gia “
Chu Mộ đi tới chỗ Liễu Trường Dương, nhẹ tiếng gọi khẽ, từ trên cao nhìn hắn núp trong góc tường. Tay không cầm đèn l*иg đưa về phía trước, nhưng nghĩ đến điều gì lại dừng lại giữa không trung.
Rõ ràng gió rét đập vào mặt, nhưng Liễu Trường Dương vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng. Thầm nói, người này quả nhiên vẫn còn giận mình sao.
Liễu Trường Dương khó chịu trong lòng, vừa áy náy lại là ủy khuất, đợi xác định trong mắt người kia không thể che giấu được quan tâm sau liền nghiêng mặt đi cố ý không nhìn y nữa, cho dù biết hành động này quá ngây thơ, nhưng lại theo bản năng làm ra hành động này trước mặt Chu Mộ.
Chu Mộ khom đầu gối ngồi xuống trước mặt Liễu Trường Dương, nhanh chóng cởϊ áσ khoác của mình thay thế cái áo tơi bẩn thỉu trên người Liễu Trường Dương, giọng nói vững vàng: “Thiếu gia, chúng ta về thôi. Mọi người còn đang tìm ngươi đấy, ngươi về với ta đi, ta nhất định sẽ không tranh với ngươi nữa.”
Ngươi căn bản chưa từng tranh cái gì a!
Liễu Trường Dương nghẹn lời, xấu hổ không nói được câu nào, trên mặt có cảm giác nóng ran lên, khuôn mặt bị đông cứng đến trắng bệch lại khôi phục mấy phần sức sống, trong đôi mắt ngập nước cũng có chút hào quang, dừng chốc lát mới ngước mắt lên như còn giận dỗi mà trừng Chu Mộ một cái, rồi lặng lẽ đi sau lưng y trở về.
Sau khi Liễu Trường Dương về nhà liền cảm lạnh, bệnh nặng một trận, thuốc thang không ngừng hơn nửa tháng. Như vậy mọi người trong phủ đều bị cơn bệnh nặng này mà dọa sợ không nhẹ, vừa lúc quên đi xích mích lúc trước. Đối với chuyện ngày đó, dẫu sao vẫn là chuyện mang tiếng cho nên đương nhiên bị bỏ qua, không nhắc tới nữa.
Lúc Liễu Trường Dương bệnh nặng, mỗi ngày Liễu Minh Phong và Liễu Bích Yên đều đến thăm, còn có mấy thế gia công tử cũng lục tục tới hỏi thăm. Nhưng chỉ có Chu Mộ hôm đó đưa mình về phòng, từ đó không còn thấy bóng dáng nữa.
Trong lòng Liễu Trường Dương buồn bã, thậm chí còn cho rằng Chu Mộ để ý đến lời của mình ngày đó, chỉ mong sớm ngày khỏe lại xuống giường đến xem, hi vọng y sẽ tha thứ cho mình.
Đợi đến khi Liễu Trường Dương khỏi bệnh thì đã vào đầu xuân. Trường tư thục cũng đã dạy học từ sớm. Lúc này Liễu Trường Dương mới biết nửa tháng trước, Chu Mộ lấy lí do muốn yên tĩnh mà một mình rời khỏi Liễu phủ, rời đến tổ trạch của Liễu gia.
Biết được chuyện này, Liễu thiếu gia như bị trúng một cái gậy ngay đầu, trong bụng ngây ngốc, hoang mang không biết làm gì sai. Mơ hồ biết được yên tĩnh là giả né tránh mới là thật. Khó trách mỗi lần hỏi về Chu Mộ, Liễu Bích Yên và Liễu Minh Phong đều dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn hắn. Dù sao cái từ “ghét” ngày đó vẫn còn ở bên tai, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Chu Mộ thì Liễu Trường Dương vẫn luôn hòa nhã với người khác, chưa từng xé rách mặt với ai. Lần này chỉ sợ mọi người, bao gồm cả Chu Mộ cũng đều tưởng rằng hắn bất mãn với Chu Mộ đi.
Tổ trạch của Liễu gia ở ngoại ô, đi đi về về hết một canh giờ, không thể tính là xa. Nhưng Liễu Trường Dương nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn không có dũng khí đi xem một chút, suy nghĩ về việc Chu Mộ rời đi khi trên giường bệnh đều hủy bỏ, chỉ sợ có gặp cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ càng thêm lúng túng khó chịu.
Liễu Trường Dương vừa khỏi bệnh, tất nhiên phải về tư thục học tiếp.
Bên trong trường học, Chu Mộ vẫn là người mỗi ngày đến sớm nhất. Một tay cầm giấy, một tay cầm bút, vẻ mặt chuyên chú, giống như tượng đá.
“Khụ, này, ngươi làm gì phải dọn ra ngoài?”
Đến hết giờ học, Liễu Trường Dương ở sau lưng Chu Mộ vòng vo nửa ngày mới nhăn nhó do do dự dự ngồi vào bên cạnh Chu Mộ, lời nói xin lỗi đến mép nhưng lại mất tự nhiên đánh một vòng.
Nghe hỏi, Chu Mộ ngừng bút trong tay, lông mi thật dài run rẩy, ngẩng đầu nói: “Bẩm thiếu gia, bên kia yên tĩnh.”
“Nhưng mà, ờm, bên kia lại nát vừa cũ, nói không chừng ngày nào còn bị ngươi làm đổ. Nói thế nào cũng là tổ trạch, đổ cũng không tốt.”
Trong lòng Liễu Trường Dương muốn Chu Mộ dọn về, nhưng cho tới bây giờ đại thiếu gia chưa từng hạ thấp mặt, thế nào cũng không thể nói nổi.
Chu Mộ rũ mắt, nói: “Thiếu gia cứ yên tâm, trước khi ta vào ở đã sửa chữa trong ngoài rồi.”
Liễu Trường Dương nhìn Chu Mộ rũ lông mi dài, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo cào một chút, tê dại không thể nói là cảm giác gì.
“Ta… Bổn thiếu gia cũng chưa từng đuổi ngươi đi…”
“Vâng. Là chính ta muốn rời ra ngoài, sẽ không làm khó thiếu gia.”
Chu Mộ vẫn dùng chất giọng không buồn không vui nhàn nhạt nói.
Liễu Trường Dương đυ.ng phải một cái đinh mềm cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể hậm hực rời đi.
Đây cũng là chuyện duy nhất hỏng bét của Liễu Trường Dương từ trước đến giờ vẫn xuôi gió xuôi nước, không nghĩ tới chuyện càng làm cho người ta hỏng bét lại kéo nhau tới.
Đều nói Liễu gia đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân Phong thành, nói là như hoa như ngọc cũng không quá đáng, năm nay đang tuổi mười sáu, người đến cửa cầu thân có thể nói nối liền không dứt. Đáng tiếc Liễu lão gia yêu con gái như mạng, không bỏ được khuê nữ nhà mình sớm gả ra ngoài như vậy, khéo léo từ chối không biết bao nhiêu danh môn thế gia. Ngờ đâu một lúc lâu liền sinh ra chút lời ong tiếng ve, nói Liễu lão gia định để Chu Mộ ở rể nhà mình, mới cực kỳ đào tạo, chỉ đợi có một ngày Chu Mộ đề danh bảng vàng, Liễu gia cũng mượn cơ hội này mà gà chó lên mây.
“Thật là hồ ngôn loạn ngữ! Thị phi sau lưng nói ta cũng cũng không sao, bọn nhỏ nhà ta có làm sai cái gì mà phải bị người khác chỉ trích. Nếu ta biết là ai khua môi múa mép, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!”
Liễu Minh Phong biết được chuyện này, đêm đó giận đến cơm cũng không ăn được, ngồi thổi râu trợn mắt.
“Cha đừng nổi giận, uống chén trà hết giận đi.”
Từ một mặt khác mà nói, Liễu Bích Yên và Chu Mộ ngược lại làm người ta kinh ngạc. Nói ví dụ như, trước nay đều là một vẻ không buồn không vui.
“Cái này ảnh hưởng đến danh tiết nữ tử, về sau con còn phải tìm một nhà tốt, thế này thì phải làm sao?”
Danh tiết nữ tử quả thật cũng không phải là trò đùa, cũng không trách Liễu lão gia nổi giận lôi đình.
“Cha lúc có thắp hương lễ phật, có thể tin được hai chữ số mạng? Số mệnh có lúc được định trước, không lúc nào cũng có thể cưỡng cầu. Nhân duyên cũng như vậy, nên của người nào thì là của người đó, tất cả đều do tự nhiên là được.”
Liễu Bích Yên nhẹ nhàng khuyên nhủ, có thể nói từng chữ như ngọc, Liễu lão gia nghe được, quả nhiên bớt nóng giận không ít. Trầm ngâm một hồi mới nói: “Yên nhi nói có lý, dù gì, ta coi trọng Mộ nhi tính tình thuần lương, hai đứa bình thường cảm tình cũng không tệ, coi như thật sự thành chuyện tốt cũng được, ngược lại là ta hồ đồ.”
Liễu Trường Dương nghe vậy chợt chấn động trong lòng, thật giống như bị người ta dùng búa đập một cái, ngực đau không nói ra được. Nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình, lại thấy nàng không đồng ý cũng không phản bác, đúng là dáng vẻ tất cả tùy duyên, trong lòng càng giống như nướng trên lửa vậy, khó chịu không nói ra lời.
Liễu gia không làm rõ chuyện này, tin vịt càng lúc càng nghiêm trọng. Những thế gia công tử cầu Liễu Bích Yên mà không được, những người môn sinh đố kỵ Chu Mộ tài văn chương hơn, rối rít mượn đề phát huy, hận không thể khiến kia hai người càng bôi càng đen. Hai người trong chuyện lại có dáng vẻ đứng ngoài cuộc, bình thường đều không tỏ ra gì cả.
Liễu Trường Dương cũng chẳng biết tại sao, vừa thấy dáng vẻ Chu Mộ không làm rõ không phản bác thì có một cỗ lửa giận xông tới.
Đáng ghét, chỉ là một kẻ ăn cơm chùa, gia thế bối cảnh mọi thứ đều không có, nào có xứng với tỷ! Dựa vào cái gì chứ, nếu không phải cha để cho y đi học, bây giờ cũng chỉ là một người làm! Đúng, chỉ là một người làm mà thôi, còn tính làm anh rể mình, làm gia chủ Liễu gia, để mình bỗng dưng thấp hơn một đoạn, đây quả thực mộng tưởng hão huyền!
Liễu Trường Dương đang học trong nội đường cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Mộ càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng không đúng, đến lúc tan lớp liền ba bước làm hai bước đi tới trước mặt Chu Mộ, đoạt bút trong tay y.
Chu Mộ vốn đang chấm mực, không ngờ đột nhiên bị lấy mất bút, mực văng tung tóe, trực tiếp văng lên khuôn mặt thanh tú của Chu Mộ, cùng với bạch y như trăng, hợp với vẻ mặt kinh ngạc của y càng lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.
Phần lớn môn sinh bên trong lớp vốn còn đang thu dọn sách vở, thấy vậy đều hưng phấn vây quanh xem náo nhiệt, chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn luận sôi nổi.
Chu Mộ bình thường học tốt, được tiên sinh coi trọng, đã sớm chọc cho một ít tiểu nhân đố kỵ, huống chi còn có tính tình trong trẻo lạnh lùng, thường lui tới một mình, cũng không chung đυ.ng với ai cả. Có chút môn sinh sớm có phê bình kín đáo với y, nói y tự cho là đúng, tự cho là thanh cao vân vân. Lúc này thấy chuyện này thật là hận không thể thấy hai người bọn họ đánh nhau một trận.
Liễu Trường Dương thấy mực trên mặt Chu Mộ, trong nháy mắt cũng sợ run, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến lửa giận vừa cực khổ đè nén kia, liền vỗ bàn Chu Mộ nói: “Bổn thiếu gia hỏi ngươi, có phải ngươi vọng tưởng cưới tỷ tỷ ta không?”
Chu Mộ lúc này đã phục hồi tinh thần lại, trên mặt khôi phục lại vẻ trấn định. Nghe vậy cũng không đáp lời, vẻ mặt hờ hững cúi đầu xuống thu dọn sách vở bừa bãi trên bàn.
“Ê! Ngươi điếc hay câm? Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi đấy!”
Liễu Trường Dương hạ quyết tâm muốn để Chu Mộ ở trước mặt mọi người phủ nhận chuyện này, mắt thấy Chu Mộ muốn thu dọn đồ đạc rời đi, lập tức lanh tay lẹ mắt đè lại sách vở trên tay Chu Mộ.
Chu Mộ không thể không ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen mực đen nhìn Liễu Trường Dương, ánh mắt kia thâm thúy giống như một cái hang lớn, giống như là nhìn nhiều thêm sẽ bị hút vào đó, bên trong có quá nhiều tình cảm xen lẫn, quá nhiều bi thương vui sướиɠ thống khổ mất mác róc rách chảy qua, chợt lóe như sao rơi.
Liễu Trường Dương chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, giọng khô khốc phát đau, giật giật cục xương ở cổ họng, trong lòng chột dạ khó hiểu, ánh mắt cũng dao động không ngừng, lại không dám đi nhìn thẳng ánh mắt Chu Mộ.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Đây là chuyện giữa ta và đại tiểu thư, có liên quan gì đến thiếu gia ngài đâu?”
Chu Mộ thấy tay bị Liễu Trường Dương đè lại, chỉ cười khổ một cái, mở miệng dửng dưng nói.
Liễu Trường Dương cảm giác trong lòng giống như bị cái gì sắc bén đâm một chút, cảm giác đau chảy dọc toàn thân, muốn nói gì đó, há mồm rồi lại ngập ngừng một chút, cũng không biết nên nói gì.
“Sao lại không liên quan đến hắn, ngươi có rõ thân phận của mình không vậy? Hắn là đại thiếu gia, mà ngươi chỉ là một người làm, chỉ là được chủ nhân thưởng thức mà ngươi còn coi mình là một nhân vật lớn sao?” Trong đám đang xem kịch có người bỏ đá xuống giếng kêu lên.
“Không sai, người làm nhà ta nào dám can đảm nói chuyện như vậy với ta, bổn thiếu gia đã sớm đuổi hắn ra khỏi phủ! Đâu còn đến phiên hắn ngồi nơi này đùa bỡn thiếu gia?” Lại có người phụ họa.
Trong lúc nhất thời, đám người nhốn nháo hẳn lên, “ân đền oán trả” “vong ân phụ nghĩa” “ham quyền phụ quý” “đắc ý vênh váo” “lòng tham không đáy”, đủ loại câu từ ác ý ùn ùn kéo đến tới. Ngươi một lời ta một lời, người người dõng dạc hùng hồn, chính khí hiên ngang.
Chuyện này bắt đầu thoát khỏi tầm tay, khiến cho Liễu Trường Dương ứng phó không kịp, lòng cũng thành hoảng loạn, muốn cãi lại nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Liễu Trường Dương vừa thất thần, sức trên tay buông lỏng một chút, Chu Mộ liền không chậm trễ rút tay về, động tác nhanh mạnh, giống như trốn tránh.
Lúc cảm xúc ấm áp rời đi, Liễu Trường Dương cảm giác sợi dây không biết tên trong đầu cũng đã đứt. Đáy lòng xông lên một cảm giác buồn bã vô hình, xa lạ đến đáng sợ, mãnh liệt muốn lao ra, nhưng vẫn luôn không được.
“Đủ rồi!”
Liễu Trường Dương rống lên một tiếng, hồi phục lại vẻ cư cao lâm hạ nhìn Chu Mộ.
“Dù sao, dù sao ta tuyệt đối không đồng ý ngươi cưới tỷ ta, chớ nằm mơ giữa ban ngày! Nên nhận rõ thân phận của mình, vĩnh viễn cắt đứt những ảo tưởng không thực tế kia đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
Huyệt thái dương nhảy lên, đầu óc hò hét loạn xạ, Liễu Trường Dương cũng không biết mình đang nói cái gì, có mấy lời biết rõ cũng không phải là ý của mình, biết rất rõ ràng không thể nói ra được, biết rất rõ phải gánh vác hậu quả gì, nhưng lúc này vẫn kiên quyết nói ra. Cho dù lời vừa ra khỏi miệng lập tức liền hối hận muốn cho mình hai cái bạt tai!
“Mơ giữa ban ngày… Ảo tưởng không thực tế… Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”
Thân hình Chu Mộ không đổi, vẫn duy trì tư thế ngồi vừa nãy, nhưng ánh mắt trở nên trống rỗng, tầm mắt rơi ở không gian trống trải phía trước, giống như mất đi từng chút hào quang. Ngoài miệng lầm bầm nói lại lời của Liễu Trường Dương, vẻ mặt thẫn thờ.
Tình trạng rất không đúng, Chu Mộ có tức giận như thế nào đi nữa cũng sẽ không nên có biểu tình này, Liễu Trường Dương sợ hết hồn, trực giác muốn đưa tay ra kéo y.
Mà Chu Mộ vào lúc này đột nhiên như vừa tỉnh mộng, cười khổ một cái, lấy lại tinh thần lại ngẩng đầu nhắm hai mắt, cục xương ở cổ họng động một cái.
“Ta biết rồi Liễu thiếu gia. Ta hiểu rõ ý của ngươi, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngài lo lắng.”
Chu Mộ nói xong đứng dậy đi qua đám người ra ngoài, bóng lưng tiêu điều.
Liễu Trường Dương nhìn bóng lưng Chu Mộ, không nhịn được giơ tay lên đặt lên ngực mình, nơi đó giống như đau đến co lại.