Anh ta tên là Thẩm Tuấn Tông, là con trai của lão tâm nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã luyện võ và chăm chỉ luyện tập, giờ đã luyện ra nội kình, thậm chí sẽ được tông sư cấp bốn trên Thiên Long Bảng của Hoa Hạ nhận làm đồ đệ.
Thành tích này cũng coi như không tệ trong mắt những người bình thường, thậm chí là trong một số gia tộc ở Yên Kinh.
Nghe thấy thái độ khinh thường võ giả của Lạc Tú, đương nhiên nhiên dấy lên sự bất mãn trong lòng anh ta.
"Một số võ giả có thể làm tổn thương mọi người bằng cách hái lá bứt hoa. Họ mạnh mẽ như cửu ngưu nhị hổ, thậm chí có thể dễ dàng đâm xuyên qua các tấm thép!"
“Chưa kể một số võ giả thậm chí không bị tổn thương bởi những viên đạn!” Thẩm Tuấn Tông hiển nhiên coi thường lời nói của Lạc Tú, vì vậy đứng một bên nói.
Nhưng Lạc Tú vẫn lắc đầu.
"Đây có thể gọi là đỉnh cao của nhân loại sao?"
"Thế giới to lớn làm sao có thể như anh tưởng tượng được?"
“Hừm, quên đi, đương nhiên với kiến thức của cậu cũng không thể đạt tới trình độ này.” Thẩm Tuấn Tông cũng lắc đầu không muốn cùng Lạc Tú tranh cãi, theo ý của anh ta, Lạc Tú luôn là người xuất thân từ thị trấn, với kiến thức nông cạn và không hiểu biết gì về võ giả cả.
"Lạc Tú, thế giới võ giả đơn giản không phải như những gì anh có thể tưởng tượng đâu. Những người đó thực sự lợi hại hơn những người trong phim truyền hình võ thuật đấy." Lí Giai Di cũng nói.
Lời nhận xét của Lạc Tú vừa rồi đã bộc lộ một khuyết điểm về kiến thức nông cạn của bản thân mà anh không hề hay biết.
“Nếu muốn nói về võ giả, tôi càng quen thuộc hơn các người đấy.” Lạc Tú xua tay.
Nhìn thấy Lạc Tú nói điều này, Thẩm Tuấn Tông, Lí Giai Di và những người khác đều lắc đầu, rõ ràng là anh đang khoác lác mà.
Sợ rằng võ thuật anh còn không biết ấy chứ, thế mà dám mạnh miệng khoác lác?
Hơn nữa, Thẩm Tuấn Tông là một võ giả, người ta còn ngồi ở đây, chẳng phải là đang múa rìu qua mắt thợ sao?
Tuy nhiên, điều này càng khiến Thẩm Tuấn Tông không hài lòng hơn, anh ta quyết tâm sẽ cho Lạc Tú bẽ mặt.
“Nghe lời cậu nói, có vẻ như cậu thật sự ở trong vòng tròn võ giả nhỉ?” Thẩm Tuấn Tông lạnh lùng nói.
Không đợi Lạc Tú lên tiếng, anh ta lại mở miệng nói tiếp.
"Vậy hãy nói cho tôi biết cậu đã học từ ai? Là môn hạ của tông sư nào?" Thẩm Tuấn Tông nói một cách thách thức.
Điều mà anh ta tự hào nhất lúc này là mình sắp được tông sư đứng thứ tư trong Thiên Long Bảng thu nạp làm môn hạ.
Vào lúc này, có cơ hội thì đương nhiên anh ta sẽ mang ra khoác lác.
“Tôi cũng không tài giỏi gì, những sắp được tông sư đứng thứ tư trong Thiên Long Bảng thu nạp làm môn hạ rồi đấy.” Thẩm Tuấn Tông nói một lần nữa đầy tự hào.
Ngay khi những lời này nói ra, ngoại trừ Lạc Tú, những người còn lại đều bị sốc.
Nếu có quan hệ với tông sư, vậy thì địa vị của nhà họ Thẩm tất yếu sẽ tăng lên thêm một bậc thềm nhỏ.
Điều quan trọng nhất là thế hệ thứ ba của nhà họ Thẩm, người nào cũng có một tương lai tươi sáng và đang phát triển vô cùng tốt trên mọi lĩnh vực.
Cũng giống như Thẩm Tuấn Tông này, nếu thực sự có thể được tông sư đứng thứ tư trong Thiên Long Bảng thu nạp làm môn hạ, thì thành tựu sau này của anh ta sẽ là vô hạn.
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng cảm thán, nhà họ Thẩm bây giờ giống như mặt trời ban trưa, đặc biệt là thế hệ thứ ba, quả thật là có xu thế một bước lên mây.
Lí Giai Di lắc đầu, nhìn Lạc Tú, sau đó nhìn Thẩm Tuấn Tông, sự tương phản này quá rõ ràng.
“Anh Tuấn Tông, thật sự là vị đứng thứ tư trong Thiên Long Bảng sao?” Lí Giai Di nói với vẻ không tin.
“Cái này còn giả được sao?” Thẩm Tuấn Tông nói một cách tự hào.
“Nếu là vị đứng thứ nhất thì còn tốt hơn nữa.” Lí Giai Di lại nói.
Người đứng thứ nhất trong Thiên Long Bảng ở Hoa Hạ, theo truyền thuyết, đã bước vào cảnh giới siêu phàm!
Có thể coi đây là sức chiến đấu cao nhất của dòng võ học Hoa Hạ, nghe đồn có thể gϊếŧ người ở khoảng cách 100 mét, quả thật hơi kinh khủng.
Hơn nữa vị đứng thứ nhất kia còn sống ở Yên Kinh!
“Đừng nói những người như vậy nhận anh làm đồ đệ, gặp mặt dù chỉ một lần thôi cũng khó rồi.” Thẩm Tuấn Tông lắc đầu.
“Đúng vậy, ngay cả ông nội Thẩm Thiên Quân cũng bị người ta chặn lại khi đích thân đến thăm mà.” Lý Giai Di thở dài.
Hồi đó, Thẩm Thiên Quân đã đích thân mang lễ vật đến thăm nhưng người ta lại không cho khách vào nhà.
Chuyện này đã từng là một trò cười của nhà họ Thẩm ở Yên Kinh, nhưng người ta thật sự có tư cách nói điều đó với Thẩm Thiên Quân.
"Nghe nói trên núi Bách Hoa sắp có bữa tiệc tông sư, bạn bè từ Liên minh châu Âu ở nước ngoài sẽ đến luận bàn với tông sư Hoa Hạ của chúng ta."
“Vị tông sư đứng thứ nhất và thứ hai của Thiên Long Bảng sẽ ra tay, và ngay cả sư phụ của tôi cũng sẽ đến xem trận chiến!” Thẩm Tuấn Tông nói.
“Bây giờ, cậu lại nói, cậu biết về võ giả nhiều hơn tôi ư?” Thẩm Tuấn Tông đột nhiên thay đổi chủ đề và chỉ mũi dùi về phía Lạc Tú một lần nữa.
"Trình độ khác nhau, đương nhiên những gì anh nhìn thấy cũng khác nhau, các người bàn luận về tông sư?"
“Nhưng ở trong mắt tôi, tông sư chẳng là cái gì cả.” Lạc Tú lắc đầu.
Ngay khi những lời này nói xong, sắc mặt của Thẩm Tuấn Tông đột nhiên trở nên tối sầm.
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng nháy mắt với Lạc Tú.
Một điều như vậy sao có thể nói lung tung được chứ?
“Lạc Tú, anh không biết thì nói là không biết, tại sao phải khoác lác như thế chứ?” Lý Giai Di bất mãn nói.
Khoác lác tới mức này đúng là hơi quá đáng.
Thật ra, ngày hôm qua sau khi Lạc Tú được người phụ nữ đẹp nhất Yên Kinh mời khiêu vũ, thái độ của Lí Giai Di đối với Lạc Tú đã thay đổi.
Mặc dù chỉ mời Lạc Tú khiêu vũ, nhưng điều đó không có nghĩa là có thêm bất kỳ mối quan hệ nào với Lạc Tú.
Nhưng dù sao thì, ngay cả người đẹp số một ở Yên Kinh cũng mời Lạc Tú và còn làm nũng với Lạc Tú, chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm sao?
Trên người Lạc Tú thật sự có gì đó mà mình không biết hoặc không nhìn thấy sao?
Nhưng những lời Lạc Tú nói ra lúc này khiến chút hảo cảm có được từ ngày hôm qua của Lý Giai Di không sót lại thứ gì!
“Khụ khụ.” Ngay cả Thẩm Nguyệt Lan cũng không khỏi ho khan hai lần, sắc mặt đỏ bừng, bà quyết định sau khi về nhà sẽ phải chỉnh đốn lại tên nhóc này mới được.
Thẩm Tuấn Tông lại liên tục cười khẩy, tông sư không là cái thá gì ư?
"Sao cậu không nói người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa…"
Thẩm Tuấn Tông chưa nói hết lời, đột nhiên một người đàn ông mặc đồng phục luyện công màu đen cắt ngang lời nói của anh ta.
"Xin chào mọi người, xin hỏi Lạc Tú là vị nào?"
Sự xuất hiện đột ngột của người này khiến một cao thủ nhỏ như Thẩm Tuấn Tông không phát hiện được là có người đang đến, điều này khiến Thẩm Tuấn Tông có chút hoảng sợ, anh ta liếc nhìn.
Khí tức của người này rất đường hoàng, toàn thân là một cỗ nội tức, khiến người ta cảm giác đây không phải là người, mà là một tòa núi lớn, luôn có cảm giác bị áp chế, rất khó chịu.
Rõ ràng, đây là một người đại thành nội kình.
“là tôi, sao vậy?” Lạc Tú nhướng mày.
“Sư phụ Lê Cửu của tôi có lời mời!” Người đàn ông chậm rãi nói.
Nhưng ngay sau khi những lời này phát ra, biểu cảm của Thẩm Tuấn Tông và những người khác đột nhiên thay đổi đáng kể, thậm chí Thẩm Tuấn Tông ngay lập tức đứng lên.
Lí Giai Di và những người khác cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lê Cửu- người đứng đầu Thiên Long Bảng của Hoa Hạ, Lê tông sư ư?” Thẩm Tuấn Tông không khỏi thấp giọng.
"Đúng vật!" Người đàn ông lại nói.