Sở Vân Hào quả thực rất kích động, với tư cách là học sinh đã đạt được thành tích xuất sắc của Học viện quân sự Kinh Nam, có thể nói anh ta là người có khả năng gia nhập Huyết Sát cao nhất trong số tất cả ứng cử viên lần này.
Hơn nữa thầy dạy anh ta còn là phó giáo quan Huyết Sát – Giáo sư Thường!
Mặc dù Giáo sư Thường không phải quân nhân nhưng ông ta là người chịu trách nhiệm phát triển tiềm năng cơ thể các thành viên Huyết Sát, đồng thời cũng chịu trách nhiệm quan sát và nghiên cứu, thậm chí xây dựng các kế hoạch đào tạo.
Có thể nói, ông ta có tiếng nói rất lớn trong việc gia nhập Huyết Sát.
Thế thì chuyện này gần như đã chắc chắn rồi.
“Bây giờ giáo quan mới tới còn đang ở trên đảo nhỏ bên kia, nghe nói buổi trưa hôm nay sẽ trở về. Đến lúc đó cứ giả vờ vô tình đi ngang qua, tôi sẽ dặn dò giáo quan mới tới kia hai câu.”
“Cậu cứ yên tâm đi, dù thế nào thì giáo quan mới tới cũng phải cho tôi vài phần mặt mũi.” Thường Chí Quốc vỗ vai Sở Vân Hào nói.
Mặc dù Thường Chí Quốc chỉ là giáo sư nhưng ông ta cũng có chút quyền nói chuyện trong Huyết Sát. Đương nhiên vấn đề tuyển chọn người mới vào Huyết Sát, nếu nghiêm khắc mà xét thì thật ra Thường Chí Quốc không có quyền phát biểu ý kiến.
Nhưng thử nghĩ xem, trong vấn đề làm thế nào để phát triển hợp lý tiềm năng cơ thể con người của Huyết Sát, giáo quan mới tới không thể nào tránh được việc phải tham khảo ý kiến của ông ta.
Chỉ cần là người hiểu chuyện một chút thì sẽ không thể không cho ông ta chút mặt mũi này.
Sở Vân Hào vội vàng nói cảm ơn.
Sau đó nghĩ đến tình trạng hoang tàn và thê thảm hiện tại của nhà họ Sở thì không khỏi nắm chặt tay.
Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta. Chỉ cần có thể tiến vào Huyết Sát thì anh ta vô cùng có khả năng quật khởi một lần nữa.
Nói không chừng sau này còn có cơ hội báo thù!
Lạc Tú! Anh chờ đó cho tôi.
Ngay khi Sở Vân Hào vừa nghĩ tới đây, cổng lớn của căn cứ đã được mở ra từ phía bên kia.
Sau đó có hơn mười người đàn ông cao lớn, khí thế sát phạt ngập trời xếp hàng chỉnh tề đi vào.
Chỉ cần nhìn bề ngoài đã có thể cảm giác được nhóm người kia đáng sợ, mỗi người trong họ đều giống như từng con sư tử mạnh mẽ và mãnh hổ hùng dũng vô cùng!
Hai mắt Sở Vân Hào sáng ngời. Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức bóp chặt nắm tay.
Những người này là Huyết Sát sao?
Lạc Tú, anh đợi đấy. Chỉ cần tôi có thể gia nhập Huyết Sát thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tới tìm anh báo thù!
Mấy ngày nay anh ta đã phải chịu đả kích quá nghiêm trọng. Mặc dù hôm đó Lạc Tú không hề nói gì nhưng anh ta vẫn cho rằng là do Lạc Tú đã ép cha anh ta gϊếŧ em trai anh ta. Sau đó cha anh ta lại bị gϊếŧ theo lệnh của Trương đại sư.
Tan cửa nát nhà. Nhà họ Sở sụp đổ, anh ta từ một thiếu gia giàu có trong chốc lát không còn gì cả. Từ người mỗi bữa ăn có thể tiêu mấy trăm vạn trước đây biến thành kẻ không có lấy một trăm tệ trên người như bây giờ.
Mấy ngày nay anh ta đã gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đều phải ăn những bữa cơm chỉ hơn mười tệ một xuất. Đó vốn chỉ là thứ dành cho đám dân đen ăn.
Anh ta vừa sinh ra đã là cậu cả trong một gia đình quyền quý nhưng lại phải ngồi ăn cơm chung với đám dân đen đó.
Sao anh ta có thể chịu được điều này?
Mà tất cả những chuyện này đều do Lạc Tú làm hại. Nỗi hận này, thề không đội trời chung!
“Tới đây, cố gắng biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho giáo quan mới.” Thường Chí Quốc cố ý dặn dò Sở Vân Hào.
Đội ngũ Huyết Sát dừng lại ở sân huấn luyện, sau đó bốn ứng cử viên bao gồm cả Sở Vân Hào cũng được đưa vào sân huấn luyện đứng ngay ngắn.
Sau đó, một chiếc xe jeep quân sự lái đến.
Sở Vân Hào tràn đầy chờ mong ngóng nhìn theo chiếc xe jeep kia cho tới khi nó dừng hẳn.
Cửa xe mở ra.
Trong đầu Sở Vân Hào bỗng niên nổ vang một tiếng, sau đó hoàn toàn trống rỗng!
Lạc Tú, lại là Lạc Tú!
Giờ khắc này, Sở Vân Hào mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng!
Cái gì gọi là hy vọng hoàn toàn bị nghiền nát!
Tại sao vậy?
Làm sao có thể như thế?
Tại sao lại là Lạc Tú?
Tại sao anh ta đi tới đâu cũng gặp Lạc Tú!
Lạc Tú chậm rãi xuống xe, sau đó nhìn thoáng qua bốn người trẻ tuổi trước mặt.
Thường Chí Quốc bước tới tự giới thiệu một phen, Lạc Tú gật đầu xem như đáp lại ông ta.
Ngay lập tức, một xấp tài liệu được đưa cho Lạc Tú.
Sau đó anh bắt đầu đánh giá bốn người trước mặt.
Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng trên người Sở Vân Hào.
"Ngoài anh ta ra, những người khác đều có thể trở về rồi."
Một câu của Lạc Tú đã hoàn toàn đẩy Sở Vân Hào vào cơn ác mộng và vực thẳm!
Bởi vì Lạc Tú đang nhìn anh ta nhưng tay lại chỉ vào một người khác.
Người kia là người kém cỏi nhất trong bốn người họ.
Anh ta tên Vệ Tử Thanh, thật ra khi anh ta tới đây, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được tuyển vào Huyết Sát.
Bởi vì anh ta thực sự là người kém cỏi nhất trong số những người còn lại. Hơn nữa anh ta còn sinh ra ở nông thôn, không quyền không thế, cũng không có bất kỳ mối quan hệ hay bối cảnh nào. Vậy nên anh ta vốn không ôm quá nhiều hy vọng.
Nhưng kết quả lúc này lại khiến anh ta rất ngạc nhiên.
“Giáo quan Lạc, anh ta là người kém cỏi nhất trong số những người này.” Thường Chí Quốc cũng sửng sốt. Sao Lạc Tú lại chọn người tệ nhất chứ?
“Còn nữa, giáo quan Lạc à, để tôi giới thiệu cho anh một người. Đây là Sở Vân Hào, là người ưu tú nhất trong nhóm ứng cử viên lần này.” Ẩn ý trong câu nói của Thường Chí Quốc đã quá rõ ràng, chỉ còn kém chưa nói toẹt ra miệng mà thôi.
“Tôi đã nói anh ta ở lại, còn những người khác đều rời đi.” Không phải Lạc Tú nghe không hiểu, nhưng anh hiểu thì đã sao?
Anh muốn người nào ở lại thì người đó ở lại, anh muốn người nào đi thì người đó phải đi.
“Không phải vậy, giáo quan Lạc à, anh xem có thể cho tôi một chút mặt mũi không.” Thường Chí Quốc nhỏ giọng nói, cũng đồng thời nói thẳng.
"Mặt mũi? Chúng ta có quen không? Ông dựa vào đâu mà chạy tới chỗ tôi đòi mặt mũi!" Lạc Tú không nể tình chút nào.
Những lời này khiến Thường Chí Quốc lập tức sượng mặt không còn chỗ trốn.
Sững sờ một lúc lâu, Thường Chí Quốc mới mở miệng nói với vẻ mặt u ám.
"Giáo quan Lạc à, tôi cũng chỉ muốn cho anh một lời khuyên mà thôi. Người ưu tú nhất thì anh không chọn, trái lại cứ khăng khăng phải chọn người tệ nhất là lý do gì?"
“Lý do?” Lạc Tú chế nhạo.
"Ông muốn lý do gì?"
"Tôi nhìn anh ta không vừa mắt, cho nên không chọn anh ta."
“Anh ta đắc tội tôi nên tôi không chọn anh ta, không phải đây là chuyện rất bình thường sao?” Lạc Tú nói không chút khách khí.
"Ông có thể hỏi anh ta, đây không phải chuyện anh ta hay làm nhất đấy sao?"
"Chỉ cần anh ta không vừa mắt người nào thì sẽ cố tình làm khó dễ đối phương. Tôi chỉ không sử dụng các phương pháp của anh ta mà thôi." Lạc Tú chế nhạo.
“Giáo quan Lạc, đây là việc công, không có chỗ cho những ân oán cá nhân của riêng anh xen vào.” Thường Chí Quốc chỉ trích.
"Ồ? Việc công?"
"Được thôi, vậy cứ dựa theo cách xử lý việc công mà làm. Ông nói anh ta là người xuất sắc nhất, đúng không? Nhưng trên tư liệu có viết rõ ràng anh ta là trung cấp, sao đến miệng ông lại biến thành người tốt nhất vậy?"
"Tôi hỏi lại ông, từ đầu tới giờ ông vẫn luôn bênh vực anh ta. Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình anh ta đặc biệt đến vậy sao? Những người khác không phải là người sao?"
“Còn nữa, chọn ai là chuyện của tôi, khi nào thì đến phiên ông xen vào?” Lạc Tú trực tiếp mắng.
Điều này khiến Thường Chí Quốc hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào nữa rồi.
Hơn nữa những lời này ông ta cũng không có cách nào phản bác lại được. Đúng như lời Lạc Tú đã nói, nếu xét theo việc công thì chuyện này hoàn toàn không tới phiên ông ta quản!
Ông ta vốn không có tư cách xen vào.
"Ở đây tôi nói mới tính!"
“Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi.” Lạc Tú chậm rãi mở miệng.
“Tên họ Lạc kia, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!” Lúc này, Sở Vân Hào rốt cục không nhịn được bùng nổ!