Wonderland (Giấc Mộng Xuân NP)

Chương 2: Ngực cô giáo có phải có sữa không? (H)

Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

Khương Nguyễn ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Việt đi vào, cậu còn mặc bộ đồ thể dục kia, trên tay cầm tờ giấy.

“Cô Khương, em tới tìm cô xin giấy nghỉ phép.”

Đúng rồi, buổi sáng cậu muốn xin nghỉ.

“Em không phải đi tìm huấn luyện viên sao? Lúc ở sân trường đã nói, chỉ cần tìm lớp trưởng đăng ký là được, không cần lấy giấy nghỉ phép đâu.” Khương Nguyễn ngửa đầu nhìn cậu.

Không biết có phải do thường xuyên luyện tập không, ngũ quan Tưởng Việt so với các bạn cùng lứa tuổi cứng cỏi hơn, cả người toát ra khí chất vững chãi.

“Em xin nghỉ không phải muốn đi tìm huấn luyện viên.”

“Hả? Vậy thì làm gì?”

Tưởng Việt không có trả lời, hỏi ngược lại: “Cô Khương, cô còn đau không?”

“?”

Khương Nguyễn không hiểu ý, nhìn theo tầm mắt của cậu thì thấy được bộ ngực của mình.

“Em nhìn gì đó?” Khương Nguyễn lấy tay che ngực lại, tức giận mà trừng mắt Tưởng Việt.

Lại thấy cậu chậm rãi di chuyển ra phía sau cô, cúi người xuống, hai tay từ trên vai cô đi xuống đẩy tay đang che ngực ra, cách quần áo nắm lấy ngực cô!

“Xin lỗi cô, vừa rồi tình thế cấp bách nên em dùng sức hơi mạnh, nơi này nhất định bị đυ.ng rất đau phải không?”

“Không có!” Khương Nguyễn bị dọa sợ, cánh tay nam sinh giống như thép, cô đẩy thế nào cũng không được, “Tưởng Việt, em lấy cái tay ra!”

“Cô đang nói dối đúng không? Em phải tự mình kiểm tra một chút mới được.” Tưởng Việt cười cười rồi duỗi tay cởi nút áo sơ mi của cô.

Một nút, hai nút, bộ ngực đầy đặn cùng khe rãnh sâu thẳm xuất hiện ở trước mắt, Tưởng Việt đưa tay thăm dò, Khương Nguyễn rơi nước mắt lắc đầu, nhìn áo sơ mi trước ngực của mình bị mở lộ ra đường cong sắc tình.

Tay của nam sinh vừa thô ráp lại nóng, Khương Nguyễn có thể cảm giác được cậu đẩy nội y ra, không còn vật ngăn cản mà đem ngực nắm ở trong tay xoa bóp, đầṳ ѵú kiều nộn cọ qua lòng bàn tay cậu, dần dần trở nên gắng gượng.

“Đừng …. Đừng như vậy ….” Khương Nguyễn nắm cánh tay Tưởng Việt, muốn ngăn lại, nhưng cánh tay cậu nhìn gầy nhưng rất rắn chắc, làn da rõ ràng là trắng mềm nhưng bên dưới cơ bắp gồ lên giống như thép.

Khương Nguyễn nhịn không được mà lấy tay hơi hơi vuốt ve một chút, lúc sờ đến gân xanh của người con trai này, trong thân thể bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khác lạ.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, “Cô đang sờ em sao?”

Bị bắt gặp Khương Nguyễn thẹn thùng lắc đầu phủ nhận: “Cô không có.”

“À, cô giáo sao lại thích nói dối như vậy?” Tưởng Việt giả vờ buồn rầu thở dài, lại cởi hai nút áo cô ra, lôi nội y màu trắng xuống, chỉ còn hai bờ ngực trắng nõn nà đang hoàn toàn lộ ra trong không khí.

“Nếu cô sờ em, em cũng muốn sờ lại.”

Ngực Khương Nguyễn rất lớn, rất vừa vặn với bàn tay lớn của Tưởng Việt, chỉ thấy cậu một tay nắm lấy xoa nắn, nhũ hoa theo động tác của cậu từ từ dựng lên tràn ra khe hở ngón tay, sắc tình cực kỳ …..

Nhìn vυ' mình bị học sinh tùy ý đùa nghịch, Khương Nguyễn cảm giác bộ ngực bị trướng vô cùng, các dây thần kinh tụ tập trên đầṳ ѵú, rất muốn an ủi cùng phát tiết nhưng Tưởng Việt lại không chạm vào nơi đó!

Khương Nguyễn nhịn không được vặn vẹo thân mình, đem đầṳ ѵú hướng ngón tay cậu đỉnh đỉnh.

Tưởng Việt cười, đem ghế dựa của cô xoay lại, ngồi xổm xuống nhìn mặt cô đang đỏ bừng.

“Cô muốn em làm gì, không nói ra làm sao em biết được.”

Khương Nguyễn ngượng quá mức không dám nhìn mặt cậu, nhưng chỗ kia ngứa thật sự tra tấn, nếu đã bị cậu sờ thì cô nói ra, chắc là ….. cũng không có sao nhỉ?

“....... Nơi đó ngứa, sờ sờ.” Khương Nguyễn nhỏ giọng nói.

“Nơi đó là nơi nào, cô không nói rõ ràng em không biết làm sao?”

“Đầṳ ѵú!” Khương Nguyễn xấu hổ và giận dữ, rốt cuộc cũng không thắng nổi bản năng cơ thể, “Đầṳ ѵú ngứa quá, em sờ sờ.”

“Sờ sờ là được?” Tưởng Việt cười vươn một ngón tay, ở trên núʍ ѵú như có như không có lưu luyến, đầu ngón tay xẹt qua trong nháy mắt, cả ngực đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà run rẩy, cậu đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú mυ'ŧ vào!

Cảm giác tê dại trong nháy mắt len lỏi toàn thân, Khương Nguyễn thoải mái mà ‘hừ’ một tiếng.

Tưởng Việt giống như đứa trẻ bú sữa mà mυ'ŧ vào, cậu một bên xoa nắn nhũ hoa, một bên dùng đầu lưỡi câu lấy núʍ ѵú, Khương Nguyễn cúi đầu, nhìn hình ảnh này hận không thể đem toàn bộ ngực nhét trong miệng anh, kɧoáı ©ảʍ từ nơi môi lưỡi an ủi nhanh chóng truyền toàn thân, cô nhịn không được kẹp chặt chân.

“Vυ' cô có phải có sữa không, sao lại càng mυ'ŧ lại càng ngọt thế này?” Tưởng Việt chui đầu vào khe rãnh giữa ngực, giọng nói trầm trầm vang lên làm cho lỗ tai Khương Nguyễn nóng cả lên.

“Đừng …. Đừng nói bậy.”

Tưởng Việt ngẩng đầu lên, cười mang vẻ mặt hồn nhiên: “Thân thể cô giáo chỗ nào còn có nước? Em còn muốn uống nha.”