Rốt cuộc bọn họ đã kết hôn khi nào?
Với tư cách là một trợ lý mỗi ngày luôn đi theo bên cạnh Hoắc Tịch, hắn không thể nào không biết được chuyện đại sự đăng ký kết hôn của sếp mình mới đúng.
Nguyễn tiểu thư và tổng giám đốc đi đăng ký lúc nào?
Vẻ mặt Lạc Sâm mê mang.
Hoắc Tịch quay đầu lại, cười cười với trợ lý Lạc: “Cậu có biết lợi ích của quyền thế là gì không? Chính là không cần nhà gái có mặt cũng có thể kết hôn.”
Trợ lý Lạc: “…”
Cảm giác được sự khoe khoang đến từ vị trí của tổng giám đốc.
Hoắc Tịch tươi cười thỏa mãn. Nửa năm trước, cũng vào ngày hôm đó, cha Nguyễn đã đưa cho hắn sổ hộ khẩu của nhà họ Nguyễn và bản sao giấy tờ tùy thân của Nguyễn Ly Kiều.
Ý tứ này đã quá rõ ràng.
Lợi ích của việc có quyền thế chính là không cần nhà gái ra mặt hắn cũng có thể làm giấy đăng ký kết hôn như thường.
Lúc cha mẹ Nguyễn đưa sổ hộ khẩu cho hắn thì ý đồ đã quá rõ rồi. Họ đã đồng ý gả con gái cho hắn, hơn thế còn chúc phúc nữa.
Nhưng đáng tiếc thay khi đăng ký kết hôn xong thì cũng là lúc Nguyễn Ly Kiều xuất ngoại. Hắn cũng không tới mức bức bách phải đi tìm cô trở về ngay, chỉ lẳng lặng đợi cô về nước mà thôi.
Thỉnh thoảng Hoắc Tịch không có công việc nhiều thì sẽ bay ra nước ngoài, rồi đứng từ xa ngắm nhìn cô.
Cuối cùng hắn cũng chờ được đến ngày cô về. Tháng thứ nhất về nước, cô đã phải vội vã chấn chỉnh lại Nguyễn thị, hắn cũng đã âm thầm giúp đỡ một vài chuyện nhỏ. Đợi đến khi cô rảnh hơn thì hắn sẽ đem giấy đăng ký kết hôn qua cho cô xem.
Nhưng không ngờ hắn còn chưa đem giấy đăng ký kết hôn qua thì cô đã nói với truyền thông chuyện bọn họ hủy hôn.
Hủy hôn thì đương nhiên là hủy hôn rồi, bởi vì hiện tại bọn họ đã kết hôn!
Vốn dĩ cơn bão hào môn hủy hôn đã càn quét hot search, cộng thêm việc Weibo chính thức của Hoắc thị đăng tải ảnh giấy chứng nhận kết hôn, đây quả thật là đẩy câu chuyện lên cao trào!
Khu bình luận toàn là những lời ghen tị!
“Đệt mợ, nhà giàu rải cẩu lương!”
“Giấy chứng nhận kết hôn? Không phải một giây trước vị tổng giám đốc thiên kim gì đó đã nói hủy hôn rồi sao? Hiện tại sao lại kết hôn?”
“Dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó. Hủy hôn ở đây có nghĩa là bỏ đi mối quan hệ vợ chồng chưa cưới, hiện tại bọn họ chính là vợ chồng! Cẩu lương này cũng quá to rồi!”
“Kết hôn thì tốt, vẻ ngoài của hai người kia quá xứng đôi, gia đình hai bên cũng môn đăng hộ đối. Tôi đã được chứng kiến tình yêu trong giới hào môn, quá tuyệt.”
“Tình yêu? Tôi chỉ thấy một mối liên hôn của hai nhà môn đăng hộ đối mà thôi, ha ha.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly đang ở trong phòng lướt điện thoại, lúc nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt cô lập tức ngây ngốc.
Tiểu Ác cũng ngốc theo: “Tình huống này là thế nào? Ký chủ cô kết hôn hả? Cô kết hôn với người ta khi nào?”
“Không biết.” Nguyễn Tiểu Ly nhìn chằm chằm bức ảnh, nói: “Đây chắc là giả nhỉ?”
“Cô nhìn con dấu này cũng biết không phải là giả rồi.”
Khó hiểu thật. Không phải là giả vậy thì thế giới này thật sự quá ảo diệu rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra một khả năng. Cô gọi điện thoại cho cha mẹ Nguyễn, thế nhưng kết quả lại bị tắt máy.
Sáng hôm sau, trong hộp thư có một bưu kiện được gửi từ cha Nguyễn: Hiện tại bọn họ đang nghỉ phép ở nước ngoài, chớ quấy rầy.
Được lắm, nếu bây giờ Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn chưa rõ mọi chuyện thì cô chính là đứa ngốc.
Cô đã bị chính cha mẹ mình bán đi!
Muốn kết hôn thì cần phải có sự góp mặt của hai bên, nhưng đó là đối với người thường! Còn nhà họ Hoắc thì hoàn toàn có thể làm được mà không cần cô có mặt. Tuy nhiên, điều này cũng cần phải có sự chấp thuận của nhà họ Nguyễn, ví dụ như nhà họ Nguyễn giao cho Hoắc Tịch sổ hộ khẩu.
Nguyễn Tiểu Ly không cảm thấy tức giận nhiều, chỉ cảm thấy buồn cười, những người này quá biết chơi.
Tiểu Ác cũng bị loạt thao tác này làm cho sợ ngây người: “Ký chủ, ly hôn không?”
“Không ly hôn!”
Nguyễn Tiểu Ly cắn răng, sau đó cười nói: “Ta không ly hôn, ta sẽ chiếm giữ vị trí Hoắc phu nhân. Sau này, nếu hắn gặp được một nửa kia của đời mình, gặp được cô gái hắn thích thì ta cũng sẽ không ly hôn, hắn cũng không thể trùng hôn được. Nếu hắn nɠɵạı ŧìиɧ thì ta sẽ bắt lấy chứng cứ và làm hắn táng gia bại sản, trắng tay ra đi!”
Dám chọc cô hả, chọc xong thì đừng hòng vứt bỏ.
Là do Hoắc Tịch hắn một hai phải kết hôn. Đã thế về sau nếu hắn gặp được cô gái hắn thích thì đừng hối hận!
Tiểu Ác ớn lạnh, quả nhiên không nên chọc giận phụ nữ. Nhưng nó lại nghĩ: Ký chủ, cô thật sự không cảm thấy làm vậy là đang tiện nghi cho Hoắc Tịch sao?
Ngày hôm sau, bên ngoài biệt thự của nhà họ Hoắc xuất hiện một chiếc siêu xe. Nguyễn Tiểu Ly mặc một bộ váy gợi cảm được đặt may riêng từ trên xe bước xuống.
Quản gia của nhà họ Hoắc, bác Triệu vừa thấy Nguyễn Tiểu Ly liền nhanh chóng chạy đến: “Phu nhân, cô đã tới.”
Phu nhân, gọi cũng thật thuận miệng. Xem ra mọi người đều biết cô gả cho Hoắc Tịch.
Bác Triệu: “Hoắc tổng đang ở phòng sách, phu nhân muốn đi lên tìm ngài ấy sao?”
“Ừ.”
Dường như Hoắc Tịch đã sớm đoán được Nguyễn Tiểu Ly sẽ đến, hắn đã pha sẵn loại trà hoa lài mà Nguyễn Tiểu Ly thích nhất trong phòng sách.
Nguyễn Tiểu Ly giẫm giày cao gót bước vào, ngồi phịch xuống sofa: “Hoắc Tịch, anh có năng lực quá nhỉ.” Giọng nói của người phụ nữ rất trong trẻo lạnh lùng, đồng thời cũng có chút quyến rũ.
Hoắc Tịch bưng cốc trà lài đặt trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, sau đó rất tự nhiên ngồi xổm xuống cởi giày cao gót cho cô. Cô rất thích mang giày cao gót, nhưng chân lại mỏng manh ngọc ngà, mang không bao lâu sẽ bị đau gót chân.
“Nếu không có năng lực thì sao có thể cưới được em?”
Tuy hắn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại gì, nhưng ít nhất cũng đã cưới được cô, như thế là đủ rồi.
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn ngồi xổm xuống thay giày cho mình thì đột nhiên thất thần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Hoắc Tịch ngồi xuống, đem chân của Nguyễn Tiểu Ly đặt trên đầu gối mình rồi xoa xoa bóp bóp, giọng khàn khàn hỏi: “Phu nhân của anh, sao em không cân nhắc đến việc hiện tại dọn đến đây ở? Phòng của anh đã được trang trí theo phong cách mà em thích, giờ chỉ chờ em đến đây ở thôi.”
Động tác xoa bóp của hắn dùng lực rất vừa phải, cực kỳ thoải mái, Nguyễn Tiểu Ly thả lỏng người dựa vào sofa, bày ra dáng vẻ lười biếng: “Nếu em dọn vào thì từ nay về sau anh cũng đừng hòng cho người phụ nữ khác vào ở trong phòng này. Anh đã nghĩ kĩ chưa?”
Hoắc Tịch có chút mất mát, tại sao người phụ nữ này không cảm nhận được sự chân thành của hắn chứ?
Hắn tươi cười: “Ngoại trừ em ra sẽ không có một người phụ nữ nào khác có thể ở trong phòng này.”
“Là anh nói đó.”
“Ừm, là anh nói.”
…
Mẹ của Thẩm Tinh Tuyết đã làm xong phẫu thuật thay thận, sau khi điều dưỡng mấy tháng thì cuối cùng cũng khôi phục sức khỏe và được xuất viện. Ngày xuất viện đó đúng lúc trùng với ngày cả thế giới chúc mừng cho một đôi vợ chồng mới cưới.
Hoắc thiếu gia và Nguyễn tiểu thư phô trương tuyên bố họ đã kết hôn, hơn nữa còn sắp cử hành hôn lễ long trọng.
Trong mắt Thẩm Tinh Tuyết tràn ngập sự ghen ghét.
Tại sao cái loại ti tiện như Nguyễn Ly Kiều có thể được sinh ra trong một gia đình giàu có, lại còn có thể gả cho người đàn ông ưu tú như vậy?
Còn cô nỗ lực như thế, lương thiện như thế lại phải sống ở dưới đáy của xã hội?
Cô không cam tâm…
Nhưng cho dù không cam tâm thế nào đi nữa thì cuối cùng cô vẫn không thể tránh được tai ương ngục tù.
…
Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng, làm biết bao nhiêu người phải hâm mộ.
Sau khi kết hôn, cả hai người đều quản lý công ty của riêng mình. Những lúc rảnh rỗi, Hoắc Tịch sẽ đưa Nguyễn Tiểu Ly đi ra ngoài ăn những món cô thích, cùng cô đi mua sắm.
Cứ mỗi năm, Hoắc Tịch sẽ sắp xếp thời gian đi du lịch một lần, hai người cùng nhau đi xa và cùng ngắm nhìn vô số cảnh đẹp của thế gian.
Đời này, Nguyễn Tiểu Ly không động tâm, nhưng Hoắc Tịch lại đối xử với cô vô cùng tốt, cũng không ép buộc cô bất cứ chuyện gì.
Cả một đời, cô xem hắn như một người bạn tốt, còn hắn lại sủng cô đến tận xương tủy.