Tần Bảo Trân ngoại trừ chấp nhận, chỉ có thể khóc, cảm thấy hậu huyệt bị như máy đóng cọc mạnh mẽ cắm vào, rút ra, rồi điên cuồng đảo lộng, đâm cho ý thức cậu mơ hồ, cậu không nhịn được mà rêи ɾỉ, đầu lưỡi phấn nộn phun ra, cả người rã rời.
Cuối cùng không còn sức lực nằm lăn ra giường, eo mền xuống, nhưng mông còn bị bách nâng cao đón lấy dươиɠ ѵậŧ, bờ mông đều bị đâm cho một mảnh đỏ bừng.
Dươиɠ ѵậŧ bị người dưới thân gắt gao kẹp chặt ở tràng đạo dính dính ấm áp, bàn tay to lớn của Phương Đình không chút thương tiếc xoa nắn bờ mông căng trắng nõn vểnh lên, mông thịt tràn đầy ra khỏi tay, mặc hắn vo tròn bóp dẹp, trên bờ mông trắng tinh liền xuất hiện thêm mấy dấu ngón tay.
Tần Bảo Trân khóc kêu cầu hắn buông tha cậu, mắt đỏ hết lên, lấy lòng mà nói mình sẽ không bao giờ chơi game nữa, muốn hắn thao nhẹ thôi.
Em trai hắn không ngoan chút nào, nuông chiều quá mức chỉ khiến cậu được bước lấn tới, nhưng lúc cậu ở trên giường khóc lóc thật là đáng yêu muốn chết, còn dâʍ ɖu͙©, liên tục xin tha đều như là mời hắn cᏂị©Ꮒ cậu đến chết.
Phương Đình xoay người cậu lại, để cậu nằm ngửa, đem đôi chân mảnh khảnh của cậu kéo lên vai, cả người như ngồi lên mông cậu, côn ŧᏂịŧ cứng rắn nảy sinh ác ý như muốn thao lộng, hậu huyệt lúc đầu kiều nộn phấn nộ bây giờ bị thao đến vểnh cao lên, như một cái miệng tham lam đuổi theo thứ gì đó để ăn và đã được ăn sạch dươиɠ ѵậŧ hắn.
Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mắt đỏ lên, bỗng nhiên tăng tốc thọc vào rút ra, đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng đâm thật mạnh vào cửa động kia, đem hậu huyệt cậu thao thành không khép được, sau khi qυყ đầυ đè lên điểm mẫn cảm của cậu va chạm mấy chục lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rốt cuộc bắn vào.
Cùng lúc đó hắn cũng buông lỏng dươиɠ ѵậŧ của cậu ra, làm cậu cùng mình bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đều bắn vào trong bàn tay hắn, hắn giơ tay lên quơ quơ cho cậu xem.
“Bảo Trân, em xem em bắn nhiều chưa này?”
“Cậu, tránh ra… Ô ô…”
“Ô ô ô, ô ô ô, khóc đều khóc da^ʍ như vậy, còn nói em không phải thèm cᏂị©Ꮒ?”
Tần Bảo Trân lại yếu ớt, tức giận muốn đẩy hắn, miệng đều chu lên. Phương Đình ở trên giường làm cậu đến tàn nhẫn, xong việc liền chiều chuộng cậu, cậu đã thấu điểm này, càng giận hơn, nháo muốn đá hắn xuống giường, đuổi hắn tới phòng ngủ cách vách.
Hậu quả của việc bị cᏂị©Ꮒ một cách dã man là trong giờ học thể dục, cậu chỉ có thể lấy lý do cơ thể không thoải mái để trốn các hoạt động trong lớp thể dục với các bạn nữ sinh.
Cũng chính nhờ làn da trắng như tuyết và vẻ ngoài dịu dàng mà giáo viên dạy thể dục mới ra trường dễ dàng bị cậu lừa gạt.
Cậu không ngồi quá thân mật với cách nữ sinh, một mình ngồi ở ghế đá dưới tán cây nghịch điện thoại, khi ngẩng đầu vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Tần Bảo Trân ngẩng đầu nhìn người kia đồng thời hắn cũng nhìn về phía cậu, chỉ thấy trên mặt hắn đảo qua đảo lại ánh mắt, sau đó cười đến có chút kỳ quái: “Cậu thật sự cùng Phương Đình ở bên nhau?”
Về phía Phương Đình, sau khi yêu đương, cao điệu vô cùng, cơ hồ mỗi ngày dính cậu, đi ăn một bữa cơm đều phải dắt tay cùng đi, oai phong vô cùng, một đám nữ sinh còn vui mừng reo hò cái gì mà CP bọn họ là thật. Ba đứa trừ Trần Cẩu, hai người một chút ngạc nhiên đều không có, còn lại rất vui vì cậu tìm thấy người đàn ông đời mình.
“Anh tên Kiều Tây, cậu không nhớ anh sao?” Người đàn ông kia như quen biết nói chuyện với anh
Tần Bảo Trân đối hắn một chút ấn tượng đều không có lắc đầu.
“Hồi năm nhất, anh đã tỏ tình với cậu.” Kiều Tây cười, tầm mắt dính nhớp đến làm nhân tâm phản cảm, “Lúc ấy cậu mắng anh là biếи ŧɦái, nói thích con trai ghê tởm muốn chết, kêu anh không được quấn lấy cậu, không nghĩ tới……”
Lời Kiều Tây không cần phải nói hết, Tần Bảo Trân liền biết ý tứ hắn, mắng người khác ghê tởm, kết quả chính mình cũng cùng con trai ở bên nhau, vả mặt thật sự tới quá nhanh. Cậu lúc ấy đúng là thích mấy em gái xinh đẹp.
Cậu có chút xấu hổ, lúc đang muốn trả lời lại, Kiều Tây bỗng nhiên dùng tay sờ soạng mặt cậu một cái.
“Anh làm gì?!”
Tần Bảo Trân chấn kinh né tránh một chút, câu nói tiếp theo của Kiều Tây lại khiến cậu kinh ngạc, hắn nói: “Em lớn lên thật là đẹp mắt, em ở trên giường thực da^ʍ đi?”
“Anh mẹ nó có bệnh sao?” Tần Bảo Trân nghe được câu cuối liền nghĩ cho cái miệng rộng của hắn.
Kiều Tây cũng không tồi, làn da trắng trông như bị bệnh, người cũng thần kinh hề hề: “Em tối hôm qua cùng hắn làm bài, anh hôm nay đi đường đều khó khăn.”
Con mẹ nó, người này thật là có bệnh.
Tần Bảo Trân ngồi không yên trực tiếp đứng dậy đi.
“Làm với anh thì sao?”