Trong tình huống này, Lâm Mai Phương và Lâm Mai Chi cũng không muốn chạm mặt với Thẩm Thanh Ngọc.
Thật không ngờ rằng đối phương sẽ chủ động tìm tới tận cửa.
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Tôi muốn hợp tác với cô Lâm, chúng ta nói chuyện đi."
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, Lâm Mai Chi cũng đi tới: "Chị, đây là ai?"
Thấy Thẩm Thanh Ngọc, phản ứng của Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương giống nhau như đúc, nhưng cô ta phản ứng nhanh hơn so với Lâm Mai Phương, chỉ một giây sau, cô ta đã bình tĩnh trở lại: "Cô Thẩm, đã lâu không gặp."
Lâm Mai Chi nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nụ cười trên mặt cô ta rất thân thiện, cô ta không hề chột dạ, chỉ nhìn mặt thôi thì không nhìn ra rằng cô ta đã làm chuyện xấu.
"Cô Mai Chi, tôi muốn nói chuyện với cô về sự hợp tác sắp tới."
Lâm Mai Phương không thích Thẩm Thanh Ngọc không phải là chuyện ngày một ngày hai, trước đây, lúc ở nhà họ Bạc làm chị em dâu với Thẩm Thanh Ngọc, cô ta không thích Thẩm Thanh Ngọc rồi.
Đừng nói là bây giờ.
Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, Lâm Mai Phương lạnh lùng, trực tiếp mở miệng: "Nói chuyện gì? Chúng tôi và cô Thẩm không có gì để nói, nhà của chúng tôi cũng không chào đón cô!"
"Chị! "
Lâm Mai Chi kéo Lâm Mai Phương một cái, Lâm Mai Phương nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cắn răng hừ lạnh một tiếng: "Tùy em!"
Nói xong, cô ta quay người trở về phòng của mình.
Lâm Mai Chi đưa tay vén tóc, cười với Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm đừng để ý, dạo này tâm trạng của chị tôi không tốt lắm."
Thẩm Thanh Ngọc cũng không giống như những người đàn ông bị Lâm Mai Chi lừa, cô trực tiếp trả lời một câu: "Tôi cảm thấy tâm trạng của cô cũng không tốt lắm."
Vẻ mặt Lâm Mai Chi cứng đờ, cô ta kéo cửa tủ giày, lấy đôi dép lê cho Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm, vào trong rồi nói."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua đôi dép trên tay cô ta: "Cô Lâm không ngại nếu tôi không đổi giày chứ? Tôi chỉ cần năm phút, nếu như cô Lâm ngại nói chuyện, chúng ta nói ở cửa chính cũng được."
Thẩm Thanh Ngọc vả mặt cô ta mấy lần, dường như Lâm Mai Chi sắp không nhịn được nữa rồi.
Nhưng trước mặt người khác, cô ta sẽ giả bộ, không trở mặt với Thẩm Thanh Ngọc, cho dù có ghen ghét và hận, cô ta cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài: "Cô Thẩm làm quá rồi, để tôi bảo cô giúp việc lau sàn là được."
Thẩm Thanh Ngọc nghe cô ta nói xong, cô nhấc chân trực tiếp đi vào.
Lâm Mai Chi tỏ ra rất thản nhiên dù cô và Bạc Minh Thành đã công bố ngày tổ chức hôn lễ, cô ta bày khuôn mặt tươi cười đón chào Thẩm Thanh Ngọc, sau khi vào phòng, Lâm Mai Chi lại rót cho cô một chén trà nóng.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không uống, hơn hai tháng trước, chuyện buổi tối ngày hôm đó đã dạy đủ cho Thẩm Thanh Ngọc biết rồi.
Hôm nay, cô chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, cũng sẽ không uống linh tinh đồ ở bên ngoài.
Huống chi, đây còn là nhà họ Lâm, còn có Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương ở đây.
Ai biết được hai cô gái này có thể hạ độc cô lúc nào chứ.
Thấy Thẩm Thanh Ngọc không uống trà, Lâm Mai Chi cũng không để ý.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chắc là cô Lâm đã nghe chuyện tôi và cậu hai nhà họ Bạc muốn phục hôn rồi chứ? Hôn lễ sẽ cử hành vào ngày mười sáu tháng sau, nghiêm túc tính toán thì cũng chính là sau hai mươi hai ngày nữa."
Nghe Thẩm Thanh Ngọc nói vậy, trên mặt Lâm Mai Chi cứng lại, nhưng cũng chỉ là vậy thôi, ngay sau đó cô ta lại bắt đầu phản bác lại: "Chúc mừng cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Lâm Mai Chi trước mặt, không thể không bội phục cô ta, như vậy mà còn cười được.
Thẩm Thanh Ngọc cười khẽ một tiếng: "Cô hai Lâm đừng hiểu lầm, hôm nay tôi tới đây cũng không phải muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, cũng không phải là muốn cảnh cáo cô. Tôi muốn hợp tác nên mới tới đây nói chuyện với cô."
Dĩ nhiên là Lâm Mai Chi không tin: "Tôi và cô Thẩm có thể hợp tác gì sao?"
"Đương nhiên."
Lâm Mai Chi nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nụ cười trên mặt cô ta đã tắt: "Cô Thẩm muốn hợp tác cái gì?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc vẫn như vậy, cô cong môi, từ từ nở nụ cười: "Đương nhiên là hợp tác với cô, liên quan đến vị trí mợ hai nhà họ Bạc."