Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 148: Dù sao ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn

Đúng lúc Trần Ánh Nguyệt tới thấy cảnh này: "..."

Cô ấy cảm thấy mình không nên ở đây, hẳn phải ở dưới gầm bàn!

Lòng bàn tay người đàn ông mang theo chút nóng, dán trên trán, Thẩm Thanh Ngọc cảm giác ấm áp hơn.

Cô vừa nhìn chén cháo, không nghĩ tới Phó Ngọc Hải sẽ có động tác như vậy, nhưng đợi Thẩm Thanh Ngọc kịp phản ứng, đối phương đã thu tay lại, nhìn co nhướng mày nói một câu: "Hết sốt."

Phó Ngọc Hải nói xong, tự mình cũng ngồi xuống.

Trần Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, không nhịn được chậc một tiếng: "Cậu Phó, anh thật đúng là xem nơi đây thành nhà mình."

Phó Ngọc Hải nhìn Trần Ánh Nguyệt, không để ý trêu chọc trong lời nói của cô ấy chút nào: "Không phải cô Trần bảo tôi cứ tự nhiên sao?"

"..."

Tính sai, không nghĩ tới da mặt Phó Ngọc Hải dày như vậy.

Quả thật Thẩm Thanh Ngọc đói bụng, Phó Ngọc Hải và Trần Ánh Nguyệt nói chuyện, cô ở bên cạnh vừa ăn cháo vừa nghe.

Cuối cùng, thấy Trần Ánh Nguyệt nhìn mình, cô nở nụ cười: "Nhìn tớ làm gì?"

Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng, không nói tiếp.

Quả thật Phó Ngọc Hải biết cách nắm bắt, hôm qua đưa Thẩm Thanh Ngọc đi bệnh viện nấu cháo cho cô, hôm nay lại đưa bữa sáng tới, những hành vi này đã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường.

Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc có lòng muốn nói rõ, nhưng đối phương ăn sáng xong, chỉ lưu một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày khôi phục, không quấy rầy hai người nữa."

Sau đó, người đã đi.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải trước mắt, trong lúc nhất thời, không tiện nói lời ra khỏi miệng.

Dù sao ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn..

Cô mím môi, đổi một câu: "Cảm ơn cậu Phó."

"Cảm ơn bằng miệng không có thành ý gì, thật sự muốn cảm ơn tôi, mời tôi ăn bữa cơm đi."

Anh ta nói xong, người chạy tới cửa, quay đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa cong cong: "Tôi chờ điện thoại của em."

Dứt lời, Phó Ngọc Hải kéo cửa ra, nhấc chân rời đi.

"Tôi chờ điện thoại của em."

Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh nhái theo, học xong không nhịn được ôm lấy cánh tay mình: "Ôi, nổi da gà, cậu Phó này ghê thật?"

Nghĩ đến gì đó, Trần Ánh Nguyệt hít một tiếng: "Đáng tiếc, thật quá lăng nhăng."

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, không đáp lời.

Thấy cô không tiếp lời, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy không thú vị, đổi đề tài: "Tiểu Ngũ, ông già Bạc bị tức đến vào bệnh viện, cậu có biết không?"

Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại: "Hiện tại đã biết."

"Lâm Mai Chi muốn vào nhà họ Bạc, hiện tại làm ông cụ Bạc tức đến vào bệnh viện, tớ thấy dù cho cô ta có quỳ, cũng không quỳ được vào nhà họ Bạc!"

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt, nở nụ cười nhàn nhạt: "Đừng có ăn nói chắc chắn như thế."

Ông cụ Bạc là dạng người hám lợi, nói không chừng có một ngày, Lâm Mai Chi thật sự bò được vào nhà họ Bạc.

Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến cô đâu?

Không liên quan.

Thẩm Thanh Ngọc đẩy ghế ra ngoài, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng, Trần Ánh Nguyệt ở sau lưng cho là cô bị làm sao: "Haiz, Tiểu Ngũ, cậu làm gì vậy?"

"Thay quần áo, đi làm."

Hôm qua cô đã bỏ bê công việc một ngày, nói thế nào cũng kiếm ít hơn mấy chục vạn.

Trần Ánh Nguyệt không có việc làm, nghe Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, lập tức cảm thấy không thú vị.

Cô ấy là cá ướp muối, không thể hiểu được niềm vui kiếm tiền của Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc thay quần áo đi ra, thấy cá ướp muối Trần vẫn ở đây, không khỏi chậc một tiếng: "Làm sao cậu còn ở đây?"

"Giường ở nhà cậu thật thoải mái, tớ lại đi ngủ bù."

Sáng sớm bị Phó Ngọc Hải gọi tỉnh, lúc này Trần Ánh Nguyệt rất buồn ngủ.

Thẩm Thanh Ngọc đi đến trước cửa chọn giày: "Tùy cậu, tớ đến công ty đây."

Đổi giày, Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân ra khỏi nhà.

"Thẩm Thanh Ngọc."

Cũng trùng hợp, mới vừa đi tới cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, Lâm Mai Phương từ bên trong đi ra.