Tú Doanh nghe xong lúc này mới lau nước mắt, cô tính khí trẻ con nắm lấy tay Đường Cảnh Hoa, “Anh nói chuyện phải giữ lời.”
Đường Cảnh Hoa cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy hành động trẻ con của cô, gật đầu nói: “Nhớ a.”
Tú Doanh cùng hắn uống thuốc xong, Đường Cảnh Hoa sợ cô mệt nên nói: “Em ngủ trước đi.”
“Anh không ngủ sao?” Tú Doanh hỏi hắn.
Đường Cảnh Hoa cười nói: “Anh tắm rửa xong sẽ đi.”
Thấy cô thật sự mỏi mệt, lại thúc giục cô, Tú Doanh đành phải đứng dậy: “Vậy thì anh đừng quá muộn.”
Đường Cảnh Hoa cười gật gật đầu.
Tú Doanh trở lại phòng ngủ, thấy Lục Viễn Tắc gửi tin nhắn cho cô, Tú Doanh mở tin nhắn ra xem.
Lục Viễn Tắc: Tú Doanh, quay lại với anh.
Tú Doanh giữ điện thoại ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng đem tin nhắn của Lục Viễn Tắc xóa đi.
Sau khi thu hoạch vụ thu, đồng ruộng một mảnh bằng phẳng, hạt mới gieo mầm dưới đất, trên mặt đất không nhìn tới nhà nào, chỉ có một mảnh đất đã được xới tung lên.
Ngọn núi phía xa còn xanh, có một đám người đang đứng trên đó, Tú Doanh nghe nói trấn trên muốn khai phá mảnh đất trong thôn này, chính phần nhà này của cô cũng có khả năng bị người chiếm dụng.
Nhưng điều này không ngăn cản được thôn dân làm việc và làm công việc gì vào mùa nào, Tú Doanh và Đường Cảnh Hoa đã trồng một mẩu hạt giống bắp cải nhỏ, bây giờ cây bắp cải đã mọc lên, bọn họ đang trồng chúng trên cánh đồng.
Đường Triêu Lai thích nhất khoảng thời gian này, đất ruộng bên cạnh mềm, ngồi trên thân cây nghịch đất, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy cha mẹ.
Tú Doanh mang theo một ít cây giống bắp cải chuyển ra ngoài, Đường Cảnh Hoa dọn ra ngoài đặt nó trước cái hố đã đào sẵn để cắt hạt giống.
Tú Doanh sợ hắn quá mệt nên vừa đi vài vòng, cô định tiếp quản công việc của hắn, nhưng bị Đường Cảnh Hoa ngăn lại, cười nói: “Em cũng quá coi thường người đàn ông của mình.”
Tú Doanh thấy mồ hôi nhễ nhại trên trán của hắn, nâng tay áo lên để giúp hắn lau đi, hắn cũng phối hợp với cô, cố ý hạ thấp cơ thể của mình để dễ dàng hơn cho cô với.
Nhưng trên tay áo Tú Doanh có đất, nó chạm vào mặt hắn, làm cho mặt hắn trở nên lem luốc.
Cô dừng lại, mím môi, nhìn chằm chằm vào má hắn mỉm cười.
Nhìn thấy cô vui vẻ cười, Đường Cảnh Hoa không khỏi thốt lên: “Đồ ngốc.”
Tiểu Lai kêu to ở đằng kia, Tú Doanh nhìn sang, Tiểu Lai chỉ vào một chỗ: “Mẹ, mẹ, chú, chú.”
Chứng thực lời nói của thằng bé, Tú Doanh nhìn lại, chứng kiến đám người mới vừa rồi còn ở bên kia chỗ đất khai phá đang đi tới bờ ruộng bên này, cầm đầu chính là Lục Viễn Tắc.
Nụ cười trên mặt Tú Doanh biến mất, bởi vì Lục Viễn Tắc đã mang đôi giày đắt tiền của mình bước xuống đất mềm, đi về phía Đường Triêu Lai.
Không rõ vì lý do gì, Tú Doanh lao về phía con trai, bế Tiểu Lai trước khi Lục Viễn Tắc đến gần, cô nhìn Lục Viễn Tắc cảnh giác.
Lục Viễn Tắc nhíu mày, anh nói: “Tú Doanh, sao em lại căng thẳng như vậy?”
Tú Doanh không nói gì, Lục Viễn Tắc nhìn về phía sau anh, Lưu Văn Mộ bước tới, đưa một hộp giấy cho vào tay anh.
Lục Viễn Tắc không để ý đến Lâm Tú Doanh, nhưng cúi đầu nói với Tiểu Lai: “Đây là quà của chú tặng con.”
Giọng điệu đối đãi của anh hoàn toàn giống như đối với người lớn.
Đường Triêu Lai tò mò nhìn hoa văn trên hộp giấy muốn mang đi, nhưng hắn chỉ lắc đầu, thấy hộp giấy vẫn chưa được lấy lại, hắn có chút ngại ngùng không biết có nên lấy nó đi hay không. Sự nhút nhát này có lẽ kế thừa của Lâm Tú Doanh, hắn đan hai tay nhỏ vào nhau kéo vết bẩn trên tay, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, Lâm Tú Doanh.
Tú Doanh không muốn đem cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con, cô gật đầu đồng ý, Tiểu Lai cười toe toét cầm lấy đồ trong tay Lục Viễn Tắc.
Tú Doanh nhẹ nhàng dạy con trai: “Cảm ơn chú, Tiểu Lai.”
Tiểu Lai ngoan ngoãn và trả lời một cách vô chính xác, “Cảm ơn chú.”
Lục Viễn Tắc bật cười khi nghe câu này, anh nói với tiểu Lai, “Không nhìn nó là cái gì sao?"
Tiểu Lai muốn xem, nhưng không thể mở đóng gói ở bên trên.
Lục Viễn Tắc xem mà sốt ruột, bỗng nhiên đưa tay ra kéo Tiểu Lai ra khỏi vòng tay Tú Doanh, Tú Doanh cau mày, mặc dù rất tức giận với hành vi của anh nhưng cô không thể cướp đứa nhỏ về được.
Lục Viễn Tắc giúp đứa nhỏ xé giấy gói, nhưng lại không biết vứt bao bì vào đâu.
Anh cũng rất chú trọng đến việc bảo vệ môi trường, cũng biết rằng không thể vứt túi ni lông xuống đất.
Tú Doanh hảo tâm nhận lấy nó cho vào túi.
Lục Viễn Tắc nhướng mi nhìn hành động của cô, khóe môi bất giác cong lên.
Trong hộp là một chiếc ô tô điện, xem chất liệu hẳn là đồ xa xỉ.
Đường Cảnh Hoa đi tới, Tú Doanh lo lắng nhìn anh ta một cái, anh ta vỗ vỗ vai Tú Doanh.
“Cảm ơn anh Lục.” Đường Cảnh Hoa nói.
Lục Viễn Tắc nhìn tay anh ta đặt trên vai Lâm Tú Doanh, cười nói: "Không có gì, khi gặp lại Tú Doanh, tôi đã nghĩ đến việc tặng cô ấy một số thứ, nhưng tôi biết với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định cái gì cũng không muốn, vậy tôi chỉ có thể mua vài thứ cho trẻ con thôi."
Đường Cảnh Hoa cười nhẹ, mặc dù sinh ra ở nông thôn, nhưng anh ta đã đọc rất nhiều sách, không phải là kẻ thô bạo, anh ta có thể nghe được ý tứ trong lời nói của Lục Viễn Tắc.
“Anh Lục buổi tối nếu không có việc gì hay ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Đường Cảnh Hoa nhận thấy ánh mắt của Tú Doanh sau khi anh ta nói xong, cô tựa hồ không tán đồng cách hắn làm, nhưng Đường Cảnh Hoa lại có ý nghĩ của mình, hắn vỗ vỗ vai cô, trấn an cô hãy yên tâm.
Lục Viễn Tắc không nghĩ tới hắn thật ra là người có tâm, liếc mắt nhìn Tú Doanh, cười nói: “Lại ăn mì nhỉ?”
Tú Doanh vốn là không vui, nghe xong liền nói, "Anh có thể không ăn.”
Lục Viễn Tắc hơi giật mình, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, thay vì tức giận, anh cười càng sâu, tâm trạng cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Vương Xuyên từ đường bước vào cánh đồng, cười nói: “Hóa ra anh Lục và Cảnh Hoa biết nhau.” Anh ta quay sang Đường Cảnh Hoa nói: “Cảnh Hoa, anh trốn đủ sâu, tôi biết anh có một người quen cũ như Lục tiên sinh, làm sao tôi phải dành thời gian, công sức đi ra ngoài và đầu tư làm gì chứ, trực tiếp đến gặp anh không phải nhanh hơn sao?"
Đường Cảnh Hoa mỉm cười, vì lo lắng Tú Doanh sẽ xấu hổ nên cũng không giải thích.
Thấy hai người đều không lên tiếng, Lục Viễn Tắc cười nhạo nói: “Nếu như tôi biết ở đây có người quen cũ của tôi, không cần anh đi tìm, tôi tự mình tới.”
Dứt lời cười như không cười nhìn Lâm Tú Doanh.
Vương Xuyên không hiểu, chỉ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.
Buổi tối, Lục Viễn Tắc đến như đã hẹn.
Tú Doanh đang nấu ăn trong bếp, cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Viễn Tắc đang đứng trước cửa. Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, Tú Doanh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh.
Lục Viễn Tắc nhìn thấy cô có một chiếc tạp dề hoa buộc ngang hông, tóc búi cao sau đầu, mặc một chiếc áo khoác dài và quần tây đơn giản, trông cô thật giống một cô con dâu nhỏ ở nông thôn.
Nhưng chính là bộ dáng như thế này, Lục Viễn Tắc không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.
Tú Doanh nói: “Sao anh lại tới phòng này?”
Cô có chút hụt hẫng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô muốn đi ra ngoài gọi Đường Cảnh Hoa đang ở trong phòng chính cùng con trai, nhưng là Lục Viễn Tắc đứng trước cửa không có ý tứ tránh ra.
“Anh đêm đó đã gửi cho em một tin nhắn WeChat.” Lục Viễn Tắc hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tú Doanh giả ngu nói: “Tôi không chú ý.”
Lục Viễn Tắc thở dài, lắc đầu nói: “Lâm Tú Doanh, em vẫn sẽ không nói dối đâu.”
Nhìn những ngón tay đan vào nhau của cô liền biết cô đang nói dối, nhưng Lục Viễn Tắc cũng không làm cô khó xử, nói: “Nồi mở rồi.”
Tú Doanh sững sờ, nhưng chợt nhớ ra lửa trên bếp vẫn chưa tắt, trong nồi phát ra tiếng kêu lục cục, cô vội vàng mở nắp, tắt lửa.
Tú Doanh bày món ăn lên đĩa, là một phần ớt cay xào nấm đùi gà, Lục Viễn Tắc nhìn thấy liền nói: “Anh tưởng hôm nay chỉ có thể ăn mì.”
Tú Doanh cắt hành lá trên bàn chuẩn bị món tiếp theo, thời điểm liếc xéo anh một cái, cô bất mãn nói: “Tôi vốn dĩ có thể nấu ăn.”
Lục Viễn Tắc cười nói: “Em nhưng không có nấu cho anh.”
Tú Doanh nghĩ lại, thật sự khi đó cô cũng không nấu gì cho anh, không khỏi cười nói: “Là anh không thích ăn đồ do tôi nấu.”
Có lẽ là bởi vì chính mình hạnh phúc, nên rất nhiều chuyện cũng xem đến phai nhạt, Tú Doanh cũng nguyện ý ôn hòa hơn với Lục Viễn Tắc khi anh không nói ngoa.
“Vậy anh muốn ăn bây giờ.” Lục Viễn Tắc giọng trầm thấp nói.
Tú Doanh không nghe thấy sự mong đợi trong lời nói của anh, cười nhẹ nói, "Một lát nữa anh có thể thử xem."
“Tú Doanh…..”
Tú Doanh ừ một tiếng, bỗng nhiên cảm giác được anh từ phía sau đang đến gần cô, cô đột nhiên xoay người lại, phát hiện anh đã ở gần trong gang tấc, Tú Doanh lùi lại một bước, tựa người lên mép bàn, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô vẫn cầm một con dao trong tay, ở giữa hai người, tựa hồ như Lục Viễn Tắc muốn bước tới, cô liền động dao.
Cô đã không còn dễ dãi như vừa rồi nữa.
Lục Viễn Tắc tim co rút kịch liệt.
Tiểu Lai gọi mẹ từ ngoài cửa, Tú Doanh đặt con dao xuống, đẩy Lục Viễn Tắc ra rồi bước ra khỏi bếp.
Đường Cảnh Hoa đi theo sau Tiểu Lai, hơi giật mình khi nhìn thấy Lục Viễn Tắc từ trong bếp đi ra, cười nói: “Anh Lục đến rồi à?”
Nói xong liền ho một tiếng, ôm Tiểu Lai, Tú Doanh vội vàng tiến lại gần giúp đỡ hắn vỗ lưng, tiểu Lai động tác này cũng đã quen thuộc rồi, dùng bàn tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ vai Đường Cảnh Hoa, trong miệng nói: “Ba ba đừng vội, chậm rãi nói chuyện.”
Đường Cảnh Hoa thở hổn hển, cố gắng chịu đựng cơn đau, cười nói: “Ba ba không vội, tiểu Lai ngoan.”
“Sức khỏe của anh Đường có vẻ không được tốt lắm.” Lục Viễn Tắc nhìn gia đình bọn họ một nhà ba người, rất không vui.
Đường Cảnh Hoa xua tay, hơi thở bình tĩnh lại đáp: “Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, khiến anh Lục chê cười.”
Lục Viễn Tắc không nói gì, chỉ nhìn Lâm Tú Doanh trầm tư.
Đường Cảnh Hoa thân thể không tốt, không thể uống rượu được, trên bàn chỉ có đồ uống.
Trên thực tế, ba người họ không có nhiều điều để nói để giao lưu, vì vậy sau khi khách khí nói chuyện xong, trên bàn liền im lặng xuống.
Đường Cảnh Hoa hôm nay đặc biệt ho khan lợi hại, sau lại không còn khí lực ngồi ở trên bàn, Tú Doanh cùng hắn vào phòng nhưng bị hắn ngăn lại, nói: "Em nói chuyện với anh Lục đi, để tiểu Lai ở cùng anh một lúc.”
Tú Doanh không chịu, nhưng Đường Cảnh Hoa đã mang theo Tiểu Lai vào phòng ngủ.
Tú Doanh lại ngồi xuống, nhưng Lục Viễn Tắc đảo như là chủ nhà, giúp Tú Doanh rót nước, còn nói: “Phổi của anh ấy không tốt, anh ấy mắc bệnh gì?”
Lời nói của Lục Viễn Tắc đã thu hút Tú Doanh một ánh mắt lạnh lùng, chưa từng có ai trực tiếp như anh.
Ánh mắt này của cô khiến Lục Viễn Tắc nhíu mày, nhưng anh không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: "Anh biết một bác sĩ là chuyên gia phương diện này, có muốn anh giới thiệu cho anh ấy không?"