Dư San gật đầu: "Không phải chứ? Bình thường sao?"
Cô ấy đột nhiên nghiêng người về phía anh, thì thầm: "Đó là lúc em có cơ hội được vào".
Cô ở gần anh, gần như dưới mí mắt anh, đến nỗi anh hạ mắt xuống là nhìn thấy gò má quen thuộc một thời. Trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười, như thể cô rất tự tin vào con mồi mà mình săn được.
"Cô muốn vào bằng cách nào?"
Cô bật cười, hơi thở thở ra phun vào mặt Lục Viễn Tắc, hỏi anh: "Anh nghĩ thế nào?"
Cô lại rướn người về phía trước, gần như chạm vào khóe môi anh.
Lục Viễn Tắc vươn tay khó chịu che lưng cô, ngay khi cô nghĩ anh sẽ ấn gáy cúi đầu hôn cô, lòng bàn tay anh đột nhiên chuyển đến trước má cô, sau đó dùng sức một chút, anh đẩy đầu cô ra khỏi trước mặt mình.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi sợ cô sẽ không có cơ hội."
Dư San không hề tức giận, cô cảm thấy anh đang giở trò trẻ con, cười nói: "Em không vội, em sẽ để cho anh hết giận xong đã.”
Anh cười lạnh, cô đột nhiên lợi dụng sự ngạc nhiên của anh, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, cười nói: "Ít ra hôm nay anh về liền tới tìm em trước."
Anh cau mày, Dư San thu lại cười, đưa tay đặt lên trán anh, hiếm khi có chút nghiêm túc nói: "Anh đừng cau mày, em sẽ đau lòng."
Cô nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt là vô vàn nhớ nhung.
Cô ấy nói, “Viễn Tắc, em nhớ anh."
Lục Viễn Tắc cho rằng cảm xúc của cô lúc này ít nhất là thật, trong lòng anh có chút mềm mại, anh không đành lòng đẩy tay cô ra, nhắm mắt lại, như thể trở về ba năm trước cô còn không có rời đi. Cô vẫn là người phụ nữ của anh ba năm trước.
Lúc chuẩn bị đến chỗ ở của Dư San, cô ta đột nhiên cầm điện thoại nói: "Giang Thượng Dương người này luôn đăng mấy thứ kỳ lạ."
Lục Viễn Tắc dường như đang suy nghĩ điều gì đó liền phớt lờ cô, cô không hài lòng nên vỗ vỗ cánh tay anh nói: “Anh nghe thấy em nói không?” Giọng điệu mang theo làm nũng.
Lục Viễn Tắc tức giận chính mình vừa thất thố, sắc mặt lạnh lùng hỏi cô: "Cái gì?"
Cô ấy quay màn hình và chỉ về phía anh ấy, nói: "SHI trong miệng của một chàng trai."
Đúng vậy, từ trong giới bạn bè là: SHI trong miệng của một chàng trai.
Lục Viễn Tắc nhịn không được cong cong khóe môi, đây quả thực là phong cách của Giang Thượng Dương, rõ ràng chụp nồi lẩu, thế nào cũng phải nói ghê tởm như vậy.
Dư San nói, "Em phải bình luận cho anh ta một chút."
Lục Viễn Tắc khóe mắt nhìn đến nội dung trả lời của cô: "Anh này là ai? Ăn ngon không?"
Cũng là đủ nhàm chán.
Về đến nơi ở, căn phòng vắng tanh, dù đã có người dọn dẹp thường xuyên, đầy đủ đồ gia dụng, nhu yếu phẩm nhưng vì không có người ở, vẫn là lạnh lẽo. Lục Viễn Tắc ngược lại có chút nhớ căn hộ ở thành phố, tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất không phải ở một mình.
Anh dựa vào ghế sô pha một lúc, cảm thấy những gì anh làm hôm nay thật hoang đường, vốn tính toán nói cho Lâm Tú Doanh mình trở về trước, kết quả cô lại đem lời nói trả ngược về cho anh.
Anh lướt điện thoại đến vòng bạn bè của Giang Thượng Dương, phát hiện Giang Thượng Dương và Dư San đã trong khu bình luận nói chuyện một chuỗi rất dài, anh không nhìn kỹ mà chỉ mở hình ảnh nồi lẩu ra.
Anh biết cửa hàng này, trước kia đã từng đi qua với Lâm Tú Doanh, cô còn có vẻ rất thích nơi này. Thật trùng hợp, hôm nay anh và Dư San cũng ở đây ăn cơm. Các cô gái có vẻ thích ăn trong trung tâm thương mại, chắc là vì muốn ăn xong bữa tối sẽ đi dạo phố.
Anh chợt sững sờ và nhìn thấy một bàn tay quen thuộc ở góc bức ảnh.
Anh nhìn thấy bình luận của Dư San bên dưới: Hôm nay chúng ta ở rất gần a, tôi ở ngay dưới lầu của anh đấy.
Giang Thượng Dương không trả lời cô nữa.
Anh phát hiện Lâm Tú Doanh vừa mới bình luận vào vòng kết bạn này, cô nói: Anh điên rồi!
Anh chợt hiểu Lâm Tú Doanh nói gì trên điện thoại.
...
Nước trong bồn tắm rất lạnh, nhưng Tú Doanh không muốn tỉnh lại, cô cầm điện thoại di động lên một lúc, sau đó click mở Wechat lướt qua vòng bạn bè, vuốt ngón tay, cô đã nhìn thấy khoảnh khắc của Giang Thượng Dương.
Người này, không biết chụp ảnh từ lúc nào, trong ảnh là cả nồi lẩu, nhưng mạc danh kỳ diệu* đã chụp ngón tay của Tú Doanh, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô nhấp nháy một cách kỳ lạ ở góc ảnh.
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao, không nói rõ được, quái lạ.
Cô không khỏi nâng cánh tay lên, thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Đây là cô tự mình đi chọn, Lục Viễn Tắc có vẻ luôn bận rộn, trước khi kết hôn bận rộn công việc, ngay cả nhẫn cưới, Tú Doanh cũng một mình đến cửa hàng trang sức để mua. Nếu ảnh cưới không cần hai người chụp, thì có lẽ Lục Viễn Tắc cũng sẽ để cô chụp một mình.
Giang Thượng Dương khi đó mắng cô là rẻ mạt, nhưng cô có biện pháp nào, cô nguyện ý mà.
Kết quả cô tự nguyện cắn răng chịu đựng đến giờ, có khổ cũng không muốn ai biết, cũng đâu ai bắt cô, tự chính mình lựa chọn, cô làm tốt là may mắn, làm không tốt thì xứng đáng. Đây vốn dĩ là những gì cô đã tự nói với chính mình ngay từ đầu.
Bây giờ có cái gì phải ủy khuất?
Kết quả của việc tắm nước lạnh là Tú Doanh bị cảm vào ngày hôm sau, lúc đến trong tiệm chân cô vẫn còn đang phiêu.
Hải Tranh cảm thấy cô không thích hợp làm việc, muốn đưa cô về nhà, nhưng cô đã té xỉu trước khi ra cửa.
Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, Hải Tranh đã ở bên cạnh cô nói: "Rõ ràng đêm qua cậu ăn nhiều như vậy, sao hôm nay thân thể đã yếu rồi?”
Tú Doanh cười nói: "Tớ bị cảm chứ không phải thân thể yếu."
Sau khi truyền nước, bác sĩ kê một ít thuốc, Hải Tranh đưa cô về nhà.
Trước khi đi, Hải Tranh hỏi cô có muốn gọi điện cho Lục Viễn Tắc không, Tú Doanh nghĩ lại, cảm thấy không gọi cũng không sao, liền không gọi cho anh.
Hải Tranh rời đi, Tú Doanh ngủ từ chiều đến sáng hôm sau.
Dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cô vẫn nhớ đến nhà chồng, may mắn là hôm nay cô đã đỡ hơn rất.
Cô gọi điện cho Hải Tranh rồi đến tiệm bún chả gần đó xếp hàng mua một gói bánh hấp, mẹ chồng cô luôn nói tiệm này rất ngon nên Tú Doanh và Lục Viễn Tắc thường thường sẽ mang theo một túi cho bà.
Khi cô đến đó, mẹ chồng và a di ở trong nhà đang nhặt rau, Tú Doanh muốn đi qua giúp nhưng mẹ chồng đuổi cô ra ngoài, bảo cô vào phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.
Nhưng Tú Doanh nguyện ý ở trong phòng bếp, bởi vì Lục Hải Thành đang ngồi trong phòng khách, một ông lão nghiêm túc và nóng tính, mặc dù tính khí của ông không phát trên người cô, Tú Doanh vẫn có chút sợ hãi.
“Nó đi công tác?” Lục Thành Hải hỏi.
Tú Doanh ngồi nghiêm chỉnh, trả lời là có, tờ báo trong tay ông lão ném trên bàn trà khiến Tú Doanh hoảng sợ, ông kéo kính xuống, Tú Doanh sợ ông ném kính vội vàng tiến lên nhận lấy.
"Anh ấy bận rộn đi công tác ạ", cô nói.
“Nó bận đến nỗi cha mẹ nó còn không thèm nhìn?” Lục Hải Thành thổi râu trừng mắt.
Tú Doanh cũng biết cha con họ chưa từng đối địch với nhau, nhưng từ khi cô gả vào, hai người liền không thế nào nói chuyện, chuyện này hoặc ít hoặc nhiều cũng có quan hệ đến cô.
Ông càng tức giận hơn khi thấy Tú Doanh im lặng, nhưng ông cũng không thể tiếp tục mất bình tĩnh với con dâu, chỉ nói: “Nó đối xử với con như thế nào?"
Tú Doanh cúi đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Khá tốt ... Anh ấy đối với con khá tốt ạ."
Nhìn dáng vẻ của cô, Lục Hải Thành có thể đoán được thái độ của Lục Viễn Tắc đối với cô, đột nhiên thở dài nói: “Tiểu Doanh, ta thật sự có chút hối hận khi để con gả lại đây, sau này ta cũng không biết giải thích với cha con như thế nào."
Tú Doanh ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Hải Thành, nghiêm túc nói: "Cha, đừng nói như vậy, con tự nguyện gả cho anh ấy... Cha không cần làm anh ấy khó xử..."
Đúng lúc này, chuông cửa nhà vang lên, a di ra mở cửa, Tú Doanh nhìn thấy Lục Viễn Tắc đứng ở ngoài cửa, mà Dư San đang đứng sau lưng anh.
Nụ cười của Tú Doanh vốn dĩ đã đông cứng khi đáp lại Lục Hải Thành, nhưng Hứa Phương, người từ trong bếp bước ra vẫn không nhúc nhích, chỉ có vẻ mặt tức giận của Lục Hải Thành là sống động.
Dư San nói: "Chú Lục, cháu nghe nói chú bị bệnh nên nhờ Viễn Tắc đưa cháu đến đây thăm chú."
Lục Hải Thành khịt mũi không nói chuyện, Hứa Phương giống như huyệt đã được giải, cười nói: "Tiểu San trở về khi nào? Đã nhiều năm đều không có gặp cháu?"
Dư San mắt đỏ hoe khi nghe vậy, cô bước tới ôm chầm lấy Hứa Phương: "Mẹ Hứa, con rất nhớ mẹ."
Hứa Phương cũng rơi nước mắt, cảm tình của các nàng có lẽ là thật, chỉ là không biết đó là mối quan hệ gì.
Tú Doanh cảm thấy mình là người thừa, cô vẫn luôn nói cho chính mình là cha mẹ chồng đối với cô thật tốt, nhưng cô nhịn không được vẫn ghen tị với tình cảm thực sự của Hứa Phương dành cho Dư San.
Cô lặng lẽ ra khỏi, quay người đi vào bếp, a di ở nhà cũng đã ra ngoài chào khách, trên bàn vẫn còn bày một nửa đồ ăn, cô bước tới tiếp tục công việc họ chưa làm xong.
Có thể nghe thấy tiếng khóc của Dư San và Hứa Phương từ phòng khách truyền đến, còn có các nàng kể ra tưởng niệm sau khi ly biệt.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng Lục Viễn Tắc vang lên từ phía sau.
Tú Doanh không có đứng dậy, cô quay lưng về phía anh, "Đang nhặt rau."
“Cứ để a di làm.” Anh đi tới, Tú Doanh tưởng anh đến trước mặt cô, kết quả anh mở tủ lạnh bên hông, lấy ra bình nước đá, sau đó vặn mở, uống hai ngụm.
“Anh về khi nào?” Tú Doanh nghe thấy giọng cô.
Anh ngồi ở bên kia bàn, đối mặt với cô, "Lâm Tú Doanh."
Tú Doanh ngước mắt lên, thấy ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, cô cư nhiên có thể cười với anh, nói: "Hai người gặp ở trên đường đúng không? Anh nên gọi điện thoại cho tôi, ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi."
Anh mím chặt môi, sau khi Tú Doanh nói xong lời này, anh lại đột nhiên cười nhẹ, nghiêng người nói với Tú Doanh: "Tôi phải nói cái gì? Bà xã của tôi thật hiểu chuyện, tôi đã nói hết lời cho cô rồi."
Tú Doanh mỉm cười, bờ vai khẽ run lên, "Tôi vẫn luôn chu đáo như thế, chỉ là anh trước kia không để ý."
Ngón tay anh gõ trên mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, Tú Doanh lại cúi đầu xuống, chợt nghe anh nói: “Cô thật không thú vị."
Tú Doanh không nói gì.
Anh từ trên ghế đứng lên, đứng lên nhưng không có rời đi, chỉ nói: "Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường, khi còn nhỏ chơi với nhau."
Đây có phải là một lời giải thích? Có thể theo ý kiến của anh ấy đây là lời giải thích, Tú Doanh đã rất cố gắng thuyết phục chính mình rằng đây là sự thật, nhưng đơn giản như vậy sao? Thanh mai trúc mã...
Sau bữa tối, Lục Viễn Tắc bị Lục Hải Thành gọi vào phòng làm việc, Tú Doanh vào bếp rửa bát, nhưng Dư San cũng vén tay áo nói: "Tôi cùng cô làm."
Điều này làm cho a di rất xấu hổ.
Dư San nói, "Tôi xin lỗi Tú Doanh, lúc ấy tôi không biết cô là vợ của Viễn Tắc."