Tú Doanh từ phòng tắm đi ra, nhưng Lục Viễn Tắc không có ở trong phòng, chắc hẳn anh lại đi thư phòng, buổi tối hôm nay có khả năng ở trong phòng khách ngủ.
Tú Doanh không đi tìm nữa, cô tin rằng anh không muốn nhìn thấy cô vào lúc này.
Mấy ngày sau Lục Viễn Tắc không có trở về, thư ký của anh gọi điện cho cô nói gần đây anh đi công tác xa, một tuần mới trở về.
Tú Doanh không nói gì, nhờ anh ta chăm sóc anh một chút như bình thường.
Mẹ chồng Hứa Phương gọi điện tới hỏi cô cuối tuần có thời gian về nhà cũ không, Tú Doanh mới nhớ ra rằng cô chưa hỏi chuyện cha chồng xuất viện.
Cô cảm thấy áy náy, nói với mẹ chồng: “Cuối tuần con nhất định sẽ đi qua ạ.”
Cô nghe thấy tiếng cha chồng cô ở bên cạnh muốn nói chuyện điện thoại, sau đó Tú Doanh lại nghe thấy giọng của ông, ông nói: "Con cũng kêu Viễn Tắc qua đây, thằng này đã lâu không về, cho rằng để thư ký mang gì đó qua là xong. Có phải không? Thật là quá không tôn trọng lão tử."
Tính khí của Lục Hải Thành luôn rất mạnh mẽ, Tú Doanh đã quen với điều đó, liên tục nói đồng ý qua điện thoại.
Cô luôn có chút sợ hãi với người cha chồng này, Lục Hải Thành dường như không có ấn tượng tốt về cô, mặc dù cuộc hôn nhân này là do ông một tay thúc đẩy, nhưng Lâm Tú Doanh cảm thấy dường như ông đã hối hận khi ép buộc con trai mình kết hôn với người phụ nữ mà anh không yêu.
Sau khi cúp điện thoại, Tú Doanh lo lắng, bởi vì cô không biết Lục Viễn Tắc có thể về vào cuối tuần hay không, không biết có nên gọi cho anh không.
Hải Tranh xách túi chuẩn bị tan tầm thì thấy Tú Doanh chống cằm ngẩn người ở quầy thu ngân.
“Sao cậu không đi?” Cô hất cằm: “Đi, tớ đưa cậu về.”
Tú Doanh thở dài nói: "Cậu đi trước đi, tớ chờ một lát nữa."
Hải Tranh cho rằng Lục Viễn Tắc tới đón cô nên cũng không ép, đẩy cửa đi ra ngoài, mấy phút sau lại quay lại, nhíu mày nói: “Cậu nói Lục Viễn Tắc đi công tác, vậy ai đến đón cậu?"
Tú Doanh không nói, chỉ nghịch điện thoại.
Hải Tranh thấy cô có gì đó không ổn nên ngồi đối diện với cô, chống cằm như cũ nhìn cô: "Sao vậy?"
Tú Doanh nói, "Cậu đã bao giờ thích một ai đó chưa?"
Hải Tranh chế nhạo, trả lời không nghiêm túc lắm: "Đâu chỉ một cái.”
Tú Doanh nói: “Vậy người cậu thích đã có người khác trong lòng, cậu phải làm sao?"
Hải Tranh mỉm cười, có chút cà lơ phất phơ mà đáp: "Theo lý mà nói, hẳn là rời đi, nhưng là không thể không ở lại.”
Tú Doanh im lặng, nằm trên bàn, ngón tay đẩy mép điện thoại, hơi tiến về phía trước.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình ngồi thẳng dậy, nghe điện thoại.
Hóa ra là một nhân viên bán hàng, cô ấy nói vài lần liên tiếp, cô phối hợp nói thực xin lỗi rồi cúp máy.
Thấy cô có chút thất vọng, Hải Tranh không nhịn được cười hỏi: "Cậu đang đợi điện thoại của ai vậy?"
Tú Doanh nói, "Không có." Cô nắm lấy chiếc túi bên cạnh và nói với Hải Tranh, "Cậu có thời gian không? Chúng ta đi ăn cơm.”
Hải Tranh đương nhiên không có phản đối, vì vậy hai người đến nhà hàng lẩu ăn lẩu.
Tới nơi, thấy quán lẩu đã kín chỗ, họ lấy một số, trước mặt có hơn chục bàn.
Tú Doanh không muốn ăn, cô quay người định bỏ đi, nhưng lại bị Hải Tranh kéo lại, lại móc vai cô, nói: "Tới cũng tới rồi, đợi lát nữa thì đợi lát nữa.”
Tú Doanh sốt ruột, nghĩ quay về cũng không có gì làm, nên cùng cô ấy ngồi xuống đợi một chỗ.
Không biết có phải hai người đã quá thân thiết không, hai cô gái nhỏ phía sau bắt đầu xì xào, lúc đầu Tú Doanh không phát hiện họ đang nói về bọn cô, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn, hai cô gái nhỏ đã trở thành hào phóng hơn, cười hì hì nói với Tú Doanh: “Hai vị cảm tình thật tốt, hơn nữa siêu cấp xứng đôi."
Tú Doanh thực sự giật mình, cô vội vàng đẩy cánh tay Hải Tranh ra khỏi vai, xua tay, "Cô hiểu lầm, chúng tôi..."
“Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu.” Một trong những cô gái nhỏ ngắt lời cô, sợ rằng cô sẽ xấu hổ, quay sang cùng bạn nói về chuyện khác.
Tú Doanh nóng nảy, cô quay lại thì thấy Hải Tranh đang nhìn cô, đang nín cười, ánh mắt Tú Doanh nhìn đến cô ấy, cô ấy không nhịn được nữa mà cúi xuống cười to.
Tú Doanh vỗ vai cô nàng nói: "Cậu còn cười? Về sau lúc ra ngoài nhớ mặc váy nhé!"
Hải Tranh nói, "Không phải mặc váy càng giống một cặp vợ chồng hơn sao?"
Nói xong cô ấy còn cười, Tú Doanh cũng không nhịn được cười, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị hiểu lầm như thế này.
Người phục vụ gọi đến, Tú Doanh lại lo lắng, trước mặt vẫn còn bảy cái bàn, cô vươn cổ nhìn người may mắn.
Này vừa nhìn liền nhìn thấy Giang Thượng Dương, không biết anh ta có cảm nhận được ánh mắt cô không, anh ta quay mặt một lượt trước khi vào cửa, khi quay mặt lại thì đã thấy Lâm Tú Doanh đang ở phía sau.
“Lâm Tú Doanh?” Anh ta đi về phía Tú Doanh, liếc nhìn Hải Tranh bên cạnh Tú Doanh, trước tiên nhíu mày, sau đó nói: “Tới ăn lẩu à?”
Tú Doanh gật gật đầu, cười hỏi: "Còn anh?"
"Không phải."
Một cô gái chậm rãi bước tới, có lẽ sợ thất lễ nên chỉ đứng cách đó hai bước.
Tú Doanh biết bọn họ là bạn đồng hành, cười nói: "Vậy thì đi ăn cơm đi, chúng tôi phải xếp hàng một lát."
Giang Thượng Dương liếc cô gái sau lưng, cô gái dường như có chút sợ anh, cúi đầu không nói gì.
Giang Thượng Dương nói: "Nếu không cùng nhau ăn?"
“Không cần, hai người đi ăn đi.” Tú Doanh không muốn quấy rầy buổi hẹn hò của hai người.
Giang Thượng Dương cau mày nói: "Đi thôi, cùng nhau đi."
Tú Doanh cũng muốn hỏi anh ta có muốn thảo luận với đồng bọn không, nhưng anh đã bước đi phía trước, cô quay đầu hướng Hải Tranh chu chu môi.
Hải Tranh rất hào phóng, mỉm cười và nhướng mày đáp lại cô.
Giang Thượng Dương không giới thiệu bạn đồng hành của mình với Tú Doanh, và rất ít giao tiếp với cô gái trong bữa cơm.
Tú Doanh cảm thấy cô ấy bị bỏ rơi, chủ động bắt chuyện với cô gái vài lần, nhưng cô gái có vẻ rất béo và rụt rè, khi Tú Doanh nói chuyện với cô ấy chỉ gật đầu hoặc trả lời ngắn gọn.
Giang Thượng Dương nhìn cô vài lần rồi chế nhạo: "Lâm Tú Doanh, cô trở nên nói nhiều từ khi nào vậy? Tôi nhớ rõ trước kia cô cũng là một cái hũ nút. Chẳng lẽ Lục Viễn Tắc dạy cô cách nói chuyện?"
Anh ta chính là thế đấy, đôi khi miệng tiện làm người chán ghét, nhưng cũng may mắn thay họ quen nhau lâu, cô không thèm đếm xỉa đến anh.
Thấy cô không nói lời nào, Giang Thượng Dương lại hỏi: "Tại sao cô không đi cùng Lục Viễn Tắc?"
Tú Doanh ăn uống vui vẻ, thản nhiên đáp: "Đi công tác rồi."
Giang Thượng Dương cau mày, nhìn thấy Hải Tranh bên cạnh đã gắp đũa rau vào bát của cô, anh lại liếc cô một cái, âm dương quái khí nói: "Cậu ta không ở nhà, cô liền quên?"
Tú Doanh nghĩ miệng cô sạch sẽ, không vui nói: "Anh trong miệng ăn SHI?"
Đồng hành của Giang Thượng Dương ho khan hai tiếng, Hải Chính cũng cười thành tiếng, Tú Doanh cảm thấy lời nói của mình quá thô lỗ, cô không thường làm như vậy, cũng chỉ có Giang Thượng Dương là người ép cô nói bẩn.
Giang Thượng Dương nở nụ cười: "Đây là cô sao."
Tú Doanh trừng mắt nhìn anh ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau bữa tối, đã hơn tám giờ, bởi vì trên bàn cơm có uống chút rượu, Hải Tranh và Giang Thượng Dương đang dùng điện thoại di động gọi người lái thay, Tú Doanh không có việc gì, dựa vào lan can trong trung tâm mua sắm nhìn xuống.
Bởi vì vào mùa hè, tám giờ vẫn có rất nhiều người ở trung tâm mua sắm.
Tú Doanh đột nhiên kêu lên một tiếng "Hử", Hải Tranh nghe được, nghiêng người nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm một chỗ dưới lầu, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Cậu không khỏe sao?"
Tú Doanh vội vàng lùi lại hai bước, quay đầu lại nói với Hải Tranh: “Không sao, tớ tưởng là nhìn thấy người quen, nhưng nhìn nhầm rồi.”
Cô lại hỏi cô ấy: “Cậu không sao chứ?”
Hải Tranh nói tốt, Tú Doanh đi về phía thang cuốn, Hải Tranh cảm thấy hành vi của cô ấy có chút kỳ lạ, vì vậy hướng về phía cô ấy vừa mới chú ý nhìn nhìn, đó là một nhà hàng, cũng không có gì đặc biệt.
Họ chia tay với Giang Thượng Dương và cô gái ở lối vào của trung tâm mua sắm, Hải Tranh đưa Tú Doanh về nhà.
Lúc Tú Doanh về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, trong phòng trống không, Lục Viễn Tắc vẫn chưa trở lại.
Cô xả nước vào bồn trong nhà tắm, chuẩn bị định tắm một cái, nhưng khi cô cởϊ qυầи áo và đi vào thì thấy nhiệt độ nước quá nóng nên ngồi lên mép bồn đợi nhiệt độ nước hạ thấp, để nguội trong mười phút.
Có lẽ vì mệt mỏi nên cô lăn ra ngủ trong lúc chờ.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động, cô mơ màng cầm lấy điện thoại kết nối.
“Alo?” Cô mồm miệng không rõ lắm.
“Ngủ?” Lục Viễn Tắc hỏi.
Tú Doanh đột nhiên thanh tỉnh, nhích người dậy, nhỏ giọng nói: "Tôi đang tắm."
"Ngủ rồi?" Anh dường như có thể đoán được Tú Doanh đã làm gì, nhưng cô có phần khó chịu nên không trả lời anh.
Anh cười cười nói: "Không sợ chết đuối sao?"
“Diêm Tử, quên đi.” Tú Doanh không biết tại sao lại đáp lại câu này, giọng điệu rõ ràng giống như đang giận dỗi.
Lục Viễn Tắc dường như không nghĩ tới, nụ cười cũng không còn, hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Tú Doanh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn lòng vòng, cô hỏi thẳng anh: "Anh ở thành phố này à?"
Anh rõ ràng là đang ngẩn người, dũng khí của Tú Doanh đã cạn kiệt trong cơn choáng váng, giống như trong lòng rất sợ anh nói dối, vội vàng nói: "Mẹ gọi điện nói cuối tuần qua đấy một chuyến, tôi nghĩ anh có khả năng sẽ chưa về, nên nói một mình tôi qua."
Anh im lặng vài giây, Lâm Tú Doanh không đoán được anh đang nghĩ gì trong mấy giây này, nhưng anh đáp: "Tôi sẽ trở về."
Tú Doanh nói: "Không sao đâu, anh cứ bận việc của mình là được."
"Được" Anh đáp.
Không có gì để nói, Tú Doanh muốn hỏi nhưng không dám hỏi, hình như anh không có thói quen cùng cô nói chuyện.
Tú Doanh nói, "Tôi cúp máy đây."
Anh ừ một tiếng, cô vội vàng cúp máy.
Lục Viễn Tắc có chút thất thần cầm điện thoại, cảm thấy được Lâm Tú Doanh trong điện thoại có chút không bình thường.
“Anh đã gọi cho cô ấy chưa?” Dư San đang ngồi bên cạnh, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.
Anh nheo mắt nhìn cô không nói lời nào, ánh đèn ngoài cửa kính xe chiếu vào, vừa sáng vừa mờ.
Anh ta nói với người lái xe phía trước: “Đưa Dư tiểu thư về xong, quay lại vùng ngoại ô phía đông."
Dư San có chút kinh ngạc hỏi anh: "Không phải chứ? Anh đang ly thân?" Cô nhớ rằng bọn họ sống trong một căn hộ ở nội thành.
Lục Viễn Tắc cười nói: "Như thế nào? Cô rất mong đợi chúng tôi ở riêng?"
Dư San mỉm cười, ôm một bên má, dáng vẻ đoan trang, nhưng lời nói lại không được tốt lắm, nói: "Em không chỉ mong các người ở riêng, còn mong các người ly hôn hơn đấy."
Chỉ có người phụ nữ đanh đá như Dư San mới có thể nói ra những lời táo bạo như vậy.
Anh cười nhạt, trả lời: "Điều đó có thể khiến cô thất vọng rồi, mối quan hệ của chúng tôi vẫn ổn."