“Ưʍ...”
Qυყ đầυ cứng rắn lập tức đâm vào miệng cô, Tô Oánh muốn cự tuyệt, cô hé miệng định cắn anh, nhưng lại bị Phong Kình nắm lấy cằm.
“Em nghĩ lại sư huynh của mình đi, nếu em dám cắn anh, anh sẽ khiến hắn phải cút đi! Người đầu tư bộ phim này chính là anh!”
Khi Tô Oánh lập tức trừng anh, Phong Kình liền ấn đầu cô xuống dưới cự long của mình, trực tiếp đâm sâu vào miệng cô.
Tô Oánh đánh lên chân anh, thống khổ nức nở ra tiếng, trước kia cô cũng giúp Phong Kình khẩu giao, nhưng hiện tại không phải sự tự nguyện, cảm giác đâm sâu trong cổ họng này khiến cô phi thường khó chịu.
Phong Kình liên tục động eo, để côn ŧᏂịŧ thô to ra vào trong miệng cô.
Cảm giác thoải mái quen thuộc thổi qua toàn thân hắn, thiếu chút nữa hắn đã đem toàn bộ tinh trữ bắn ra.
Phong Kình đè thấp thanh âm, “Tô Oánh anh nói cho em biết, đời này em chỉ có thể bị anh thao!”
Phong Kình đột nhiên đâm rút côn ŧᏂịŧ, bộ ánh Tô Oánh vừa nhu nhược lại đáng thương, anh lập tức bắn tinh.
“Khụ khụ khụ ....” Tô Oánh ghé vào bồn cầu ho khan không ngừng, yết hầu vừa nóng vừa đau.
Trong miệng cô vẫn còn một ít, đó là hương vị thuộc về Phong Kình, trước kia anh đều bắn rất nhiểu trên ngực và mặt của cô.
Trên người cô vẫn là bộ đồ vũ nữ cổ đại màu đỏ kia, vừa mê người vừa nổi bật làn da trắng như tuyết.
Trên hai con thỏ ngọc cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Nước mắt Tô Oánh chảy ra, trước kia cô đã yêu thứ biếи ŧɦái gì vậy.
Phong Kình vốn dĩ chính là kẻ không bình thường!
Bên ngoài bọn họ cũng thường sắm vai tình thú nhưng không nghĩ đến anh chính là kẻ tâm thần!
“Thật da^ʍ.” Phong Kình dễ dàng cởi bỏ quần áo của cô, bởi vì đây là trang phục khiêu vũ của nữ chủ, cho nên trang phục không nhiều, anh nhẹ nhàng đυ.ng một cái, quần áo đã bị lột sạch.
Anh kéo Tô Oánh vào l*иg ngực, hai người trao đổi vị trí, đem cô đè lên cửa.
“Phong Kình, anh không biết xấu hổ!” Tô Oánh không biết mắng anh thế nào, cô tức giận, căm hận nhìn anh, “Anh buông tôi ra, nhân vật này anh muốn cho ai thì cho, tôi từ bỏ! Từ nay về sau sẽ biến mất trước mắt anh...”
Phong Kình vén váy cô ra, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cười lạnh, “Mơ ước thật đẹp!”
Quần áo của Tô Oánh khó khăn treo trên eo, ngực và thân dưới đều bị anh nhìn không sót thứ gì.
Tay anh đặt lên ngực cô, đảo quanh hai đóa hoa hồng.
“Ưʍ..” Tay Tô Oánh lặng lẽ ấn lên chiếc khóa phía sau, nếu cởi bỏ nó cô có thể chạy đi.
“Ướt?” Phong Kình xoa xoa đậu đỏ dưới thâ, nhẹ nhàng chạm vào mật huyệt của cô.
Cảm giác được dị vật xâm lấn, huyệt thịt có chút kháng nghị, nhưng hành lang lại mấp máy nuốt ngón tay vào sâu hơn.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, rút ngón tay ướt đẫm ra đưa cho cô nhìn: “Nhìn đi, Tô Oánh, em ở dưới tay anh vĩnh viễn đều thành thật như thế, dâʍ đãиɠ!”
Tô Oánh sờ khóa phía sau, nỗ lực dời sự chú ý của Phong Kình, “Phản ứng sinh lý mà thôi, nam nhân nào sờ tôi, tôi đều sẽ ướt.”
Cô không biết những lời này đã hoàn toàn chọc giận Phong Kình, cặp mắt vốn đã đen láy nay càng thêm thâm trầm.
Lúc Tô Oánh đang muốn mở cửa, anh liền bắt lấy bàn tay phía sau của cô, con ngươi hung ác nhìn lên, cười nói: “Muốn chạy?”
Tô Oánh kinh hãi, ngực cô phập phồng không ngừng, trán đã có chút mồ hôi, bởi vì lúc này trông Phong Kình thật đáng sợ.
“Còn muốn cho nam nhân khác đè em?” Phong Kình ôm cô vào lòng, đặt lên nắp bồn cầu, bóp eo ôm cô lên.
“Phong Kình, chúng ta chia tay trong hòa bình đi...”
Tô Oánh còn muốn giãy dụa, nhưng đã bị anh khống chế, Phong Kình quá hiểu thân thể của cô.
Phong Kình trực tiếp đâm côn ŧᏂịŧ trướng đau đến xanh tím kia vào thân thể của cô, trong không gian chật chội, tiếng thở dốc của hai người rất rõ ràng.
Thân thể Tô Oánh cương lên, đầu ngửa ra sau, thân dưới không ngừng ép lên côn ŧᏂịŧ, cô hít một ngụm khí lạnh, quá lớn...
Dươиɠ ѵậŧ thô như cánh tay trẻ em đâm thẳng vào tử ©υиɠ, đau đớn và sung sướиɠ cùng lúc khiến đầu cô như nổ tung.
Phong Kình nhìn vẻ mặt của cô, anh ôm cô lên dán vào người mình, tìm vị trí thoải mái đâm côn ŧᏂịŧ vào cơ thể cô, hưởng thụ cảm giác được tầng tầng lớp thịt ôm chặt.
Đồ vật kia thật sự quá lớn, thân thể cô lại quá mẫn cảm, dù nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy cũng không quá dễ chịu, Tô Oánh khẽ run lên, thân thể bị đâm vào rất sâu, cảm giác phù hợp quen thuộc này, giống như cô đợi nó đã lâu.
Tuy trong lòng cô kháng cự nam nhân này, nhưng thân thể đã quá quen thuộc khiến cô càng muốn nhiều hơn.
Tô Oánh giận mình như thế, vì sao dưới công kích của Phong Kình, cô lại không chống đỡ được lâu.
Cảm giác hư không lan tràn khắp cơ thể, tuy hành lang đã được lấp đầy, nhưng côn ŧᏂịŧ thô to kia vẫn không nhúc nhích, chỉ cảm giác được gân xanh như đang nhảy lên, côn ŧᏂịŧ không ngừng ôm chặt lấy nó, hy vọng phương pháp này có thể giảm chút ngứa ngáy.
Tô Oánh cắn môi, dù sao cô cũng không muốn thỏa hiệp.
Cẩu nam nhân Phong Kình này, làm gì cô cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Tô Oánh thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia đều là ý cười, giống như đang chờ cô cầu anh.
Tô Oánh chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, muốn đem côn ŧᏂịŧ rút ra.
Cầu anh! Không có khả năng?
Mắt Phong Kình sẫm lại, nhìn thấy hành vi của cô liền có chút tức giận.
Lúc Tô Oánh sắp rút côn ŧᏂịŧ kia ra khỏi cơ thể, Phong Kình lại bóp eo cô, cắm cô thịt xanh tím vào sâu trong cơ thể Tô Oánh.
“A” Tô Oánh sắp bị anh tra tấn đến điên rồi, “Chim cánh cụt lục thất bát linh bát hai thất Phong Kình, buông tôi ra a...”
“Em muốn đi tìm ai?” Phong Kình thấy cô bị tra tấn như thế vẫn muốn rời khỏi mình, tức giận hoàn toàn bộc ra, anh động eo hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ vào trong, sau đó lại mạnh mẽ rút ra.
Tay Tô Oánh chống lên ngực Phong Kình, cả người bị anh đến lên trên, tay anh bóp lấy eo cô, khiến cô chỉ có thể phụ thuộc vào côn ŧᏂịŧ của mình.
“A, quá nhanh, chậm chút...” Tô Oánh không khỏi kêu ra tiếng, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc bao phủ lấy lý trí của cô.
Phong Kình chính là muốn dạy dỗ cô, côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng cắm vào bên trong, nhẹ nhàng đâm tới, lại rút ra, chậm rãi nghiền ép, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được hoa huyệt liếʍ mυ'ŧ, động tác này của anh chọc cho người kia run rẩy không ngừng, đôi tay múa may lung tung, không biết muốn đẩy ra hay ôm lấy anh.
Tô Oánh không khỏi kẹp chặt lấy anh, ân ân kêu ra tiếng.
Phong Kình ngồi xuống, để hai chân thon dài của cô chạm vào mặt đất, bị anh đâm vào chỗ sâu, Tô Oánh liền ngẩng đầu lên, Phong Kình thuận thế ngậm lấy đầṳ ѵú, nghiền ngẫm trong miệng.
“A, ưm, sâu quá,... Phong Kình, quá sâu...” giờ phút này Tô Oánh đã quên hết mọi thứ, cô như một cái hũ chờ đợi k mở ra, chỉ cần anh mở ra, cô sẽ nở rộ vì anh.
Giờ phút này cũng như vậy, côn ŧᏂịŧ thô tô của anh không ngừng tàn phá trong cơ thể của cô, qυყ đầυ mạnh mẽ nghiền lên khối thịt mềm, hiện thực dường như đã bị phong ấn, cô chỉ muốn nhiều hơn nữa, muốn côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, toàn bộ đều đâm vào trong cô.