Trong xe chen chúc, Tô Oánh bị đẩy đến trong góc, sắc mặt cô đỏ hồng, bởi vì phía sau có một bàn tay vuốt ve trên đùi cô, đang không ngừng hướng chỗ sâu hơn mà tiến đến.
Cô có chút kinh hoảng thất thố nhưng lại không dám động, bởi vì chung quanh đều là người.
“Tốt nhất là không phát ra âm thanh nha, nếu không sẽ đưa đến càng nhiều người thao cô.” Người nọ ác liệt cười nhẹ, bàn tay to tiến vào trong quần áo cô, nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng, cảm giác tê dại trên người cho Tô Oánh biết, đây là một tay già đời.
“Không cần...” Cô không nhìn thấy người phía sau, mặt sắp nhỏ ra máu rồi.
Trong lòng run sợ khi gặp tình huống này, lại có mấy ánh mắt như có như không nhìn qua, cô không dám giãy dụa, chỉ có thể tùy ý người phía sau làm loạn.
Đáng giận là thân thể của cô lại mẫn cảm dị thường, ngày thường chỉ tắm rửa cọ qua đầṳ ѵú cũng đã run rẩy, hiện tại lại bị nam nhân chạm vào, cô không khống chế được phản ứng khác thường của thân thể.
“Tiểu tao hóa, nhanh như vậy đã ướt?” giọng nói của người kia như tiếng pháo, làm thân thể cô hơi rung động, trên lông mi như cánh quạt có giọt nước long lanh.
Tô Oánh muốn đi thử kính, vì để thuận tiện nên cô đã mặc váy, giờ phút này, ngón tay của nam nhân đã thâm nhập vào trong cơ thể cô, ở địa phương mềm mại nhẹ nhàng vỗ về.
Cô như ăn phải nhuyễn cốt tán, cả người khó khăn dựa vào lòng hắn, môi đỏ khẽ nhếch, ánh mắt mê loạn: “Đừng chạm vào chỗ đó, ngô...”
Cô còn chưa dứt lời, ngón tay thon dài đã chạm đến địa phương mẫm cảm nhất, khiến càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.
“Vật nhỏ, cô thật mẫn cảm.”
“Không phải a ~” lời Tô Oánh vừa ra khỏi miệng, sắc mặt cô liền đỏ như máu, bởi vì thanh âm của cô đã trở nên mềm như bông, nghe như giọng mèo kêu.
Nam nhân phía sau rốt cuộc nhịn không được, cô chỉ nghe được thanh âm khóa kéo, sau đó côn ŧᏂịŧ thật lớn, thật nóng liền dán vào váy cô, cách lớp qυầи ɭóŧ cọ xát kẽ mông Tô Oánh.
Dường như không được thỏa mãn, hắn kéo qυầи ɭóŧ của cô ra, ở trên môi âʍ ɦộ nhẹ nhàng cọ xát, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ra làm ướt côn ŧᏂịŧ của hắn.
Thanh âm nỉ non của Tô Oánh như tiếng mèo kêu, ân hừ vài tiếng, “Thật nóng a.”
Người chung quanh đều cúi đầu nhìn di động, Tô Oánh đứng trong góc, những người bên cạnh đều đưa lưng về phía cô, không có ai phát hiện biểu hiện dị thường của Tô Oánh.
Một đôi tay nóng rực đã nắm lấy nhũ thịt của cô, hắn xuyên qua lớp áo ngực, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầṳ ѵú, “Đã cứng như hòn đá nhỏ rồi.”
Hai chân Tô Oánh run lên, gần như không đứng vững, bàn tay mảnh khảnh hướng ra sau, muốn ngăn cản dộng tác của nam nhân.
Nhưng đối phương lại nắm tay nàng đặt lên trên côn ŧᏂịŧ nóng rực, “Chờ không kịp hửm?”
“Thật lớn.” Tô Oánh vừa kinh hoảng lại thất thố, “Không cần, quá lớn rồi.”
Lớn như vậy đâm vào sẽ đau chết a!
“Lớn như vậy mới làm cô thích.” Nam nhân cười nhẹ, “Nước thật nhiều, sắp dìm chết tôi rồi.”
Một tay của hắn nắm lấy bầu vυ' xoa bóp không ngừng khiến nhũ thịt trắng như tuyết tràn ra khỏi cổ áo một chút.
“Ai xoa cho cô, lớn như vậy.” Hắn xoay người, cùng cô trao đổi vị trí.
Tô Oánh lúc này mới thấy rõ mặt hắn, nam nhân lớn lên rất tuấn tú, hình dáng rõ ràng, lần đầu tiên trong thực tế cô nhìn thấy một nam nhân soái như vậy.
“Biếи ŧɦái!” Tô Oánh nhẹ giọng mắng hắn một câu, nam nhân đẹp trai như thế mà lại là biếи ŧɦái!
Đối phương nghe thế liền cởϊ áσ ngực của cô ra, đem quần áo Tô Oánh xốc lên, ngậm lấy đầṳ ѵú hồng như anh đào vào miệng, “Bạn trai cô xoa cho lớn hửm? Thật tốt, một tay của tôi cũng không nắm hết được.”
Trong lòng Tô Oánh thầm mắng hắn một câu, nam nhân này mỗi lần sắm vai đều thích diễn sâu, lại còn không quên khen chính mình.
Tô Oánh nhìn quanh toa xe, thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
Nam nhân còn đang cọ xát, nhưng mãi vẫn không tiến vào, Tô Oánh nhéo ống tay áo của hắn, thấp giọng ngâm khẽ: “Tôi muốn...”
“Hử?” Nam nhân ác liệt dùng côn ŧᏂịŧ cọ xát lên hạt đậu đỏ của cô, qυყ đầυ cứng rắn không ngừng chà đạp viên ngọc.
“Phong Kình, tôi muốn ~! Cho tôi a!” thân thể Tô Oánh run lên, cô thật sự nhịn không được, liền chủ động duỗi tay vuốt ve ngực hắn, thật muốn có cái gì đó nhét vào, ngứa quá, nam nhân này lại muốn tra tấn cô.