Trăng Trên Đỉnh Núi

Chương 3: Bảy

CHƯƠNG 3: BẢY

.

Ông Năm: “Hay là làm một chén…”

Hải: “Không được đâu bác… bố cháu vẫn đang uống thuốc… rượu vào là nó phá hết đấy…”

Ông Bảy: “Nhấp môi một chút cho đỡ thèm”

Ông Năm: “Thế thôi chú Bảy nhịn nhé… khà khà…”

Nguyệt Anh ngồi im lặng không nói gì.

Hải: “Đi lấy cho anh bốn cái ly”

Nguyệt Anh: “Vâng…”

Hải: “Cả nhà mình cùng nâng ly nào… cảm ơn bác Bảy đã giúp đỡ chăm sóc bố cháu… chúc bác luôn luôn mạnh khoẻ làm điểm tựa cho chúng cháu nhé… chúc bố mau khỏi bệnh…”

Ông Bảy: “Cảm ơn bác Năm… đúng là hoạn nạn mới biết ai tốt với mình.. cảm ơn bác…”

Ông Năm: “Khách sáo quá đấy… cạn đi…”

…Ực… khà… Năm “rượu này lạ quá… chưa uống bao giờ… ngon.. hề hề…”

Hải uống nửa chén còn Nguyệt Anh chỉ nhấp môi:

Ông Năm: “Kìa Hải… Kìa Nguyệt Anh…. Uống đi chứ…”

Nguyệt Anh: “Cháu xin lỗi… cháu không uống được rượu…”

Ông Năm không hài lòng: “Ô hay… bác uống hết rồi đấy… Hải xem thế nào đi chứ đón tiếp bác thế này là không được”

Hải: “Để cháu uống giúp Nguyệt Anh chén này”

Ông Năm: “Chén của cháu còn chưa cạn…”

Ông Bảy: “Thôi.. kệ bọn trẻ… bọn nó không thích uống rượu đâu…”

Ông Năm: “Chú Bảy đang bệnh không chấp… hai đứa này khoẻ mạnh sáng lạn như này mà uống không hết nổi ly rượu… phải xem thế nào chứ… bằng này tuổi không biết uống rượu thì cơ quan đi tiếp khách kiểu gì đây… chán lắm…”

Nguyệt Anh nhăn mặt nhìn sang Hải cầu cứu, Hải: “Cháu uống hai ly này luôn…”

Ông Năm: “Tuỳ… ai uống cũng được miễn là hết 2 ly đó…”

Hải nâng ly đổ hai chén rượu đắng ngắt vào miệng, uống nhanh lại là rượu mạnh nên sốc vô cùng mặt đỏ bừng lên bụng cồn cào khó chịu..

Ông Năm: “Phải thế chứ… đàn ông đàn ang phải mạnh mẽ lên không ẻo lả như đàn bà được… phải không chú Bảy…”

Ông Bảy: “Bọn trẻ không uống thì đừng ép”

Ông Năm: “Cái gì không biết phải học dần… uống vài bữa là quen thôi… Con trai không biết uống rượu thì còn nói chuyện gì…”

Hải rót rượu ra chén: “Cháu mời bác Năm một chén…”

Ông Năm vỗ tay vào đùi cái đét: “Đấy… phải thế chứ lị… cạn đấy nhé…”

Hải: “Vâng…”

…ực… khà… “rượu ngon… rượu ngon…”

Hải phải lập tức uống nước canh để loại bỏ cái vị đắng ngắt trong miệng mình…

Ông Năm: “Thế Nguyệt Anh không định mời bác à…”

Nguyệt Anh ngơ ngác “Cháu…”

Mọi người tập chung nhìn vào Nguyệt Anh, Hải: “Em mời bác một ly đi”

Nguyệt Anh: “Vâng… cháu mời bác một ly ạ…”

Ông Năm: “Phải thế chứ… trăm phần trăm đấy nhé… không cạn thì phạt thêm một ly nữa…”

Nguyệt Anh cũng như Hải uống xong lập tức phải uống nước canh để hãm.

Ông Năm: “Bọn này uống rượu kém quá… chả bù cho hai anh em mình chú Bảy nhỉ…”

Ông Bảy: “Đợi em khoẻ em tiếp bác cả đêm…”

Ông Năm: “Khà khà… Có lúc anh em ta tâm sự đến ba giờ sáng đấy nhỉ… đội trẻ này chắc không nổi mười lăm phút là gục… khà khà… non lắm… Không có bạn uống chán lắm… lại phải uống một mình…”

Ông Bảy nhìn sang Hải, Hải cầm lên chạm chén bác Năm một cái rồi tiếp tục uống, Nguyệt Anh lo lắng nhìn Hải bên dưới đưa tay đấm đấm vào đùi Hải như muốn ra hiệu cho anh ta uống ít thôi… Nhưng vì nhà có khách quen nên không thể quá hời hợt được… khách uống chẳng nhẽ chủ nhà không uống thì không tốt chút nào…

Ông Năm nhớ lại cứ cuối tuần là đi tìm gái gọi để xả hơi, lúc làʍ t̠ìиɦ hay gọi mấy cô đó là Nguyệt Anh giờ có Nguyệt Anh ngồi ngay trước mặt hắn cảm giác thèm muốn vô cùng, thường xuyên liếc nhìn trộm Nguyệt Anh: “Bác mời lại Nguyệt Anh một chén… con gái Hà Nội xinh đáo để… Thằng Hải số tốt… lấy được người vợ vừa xinh vừa giỏi thế này…”

Nguyệt Anh: “Dạ… mời bác”

Hải gương mặt đỏ bừng mắt cảm giác hơi dại dại như kiểu đang buồn ngủ vậy, ông Bảy thì ăn xong chỉ biết ngồi nhìn ông Năm thể hiện, nếu như ông khoẻ mạnh thì chắc chắn sẽ tiếp đãi ông Năm một trận ra trò.

Ông Năm: “Tiếp đi.. tiếp đi Hải ơi… gì mới có mấy chén mà gật gù như con gà rù thế…”

Hải: “Cháu say quá…”

Ông Năm: “Thôi đừng giả vờ… rót rượu đi…”

Hải không rót rượu nổi nữa Nguyệt Anh đành phải rót hộ

Ông Năm: “Rót ra rồi là phải uống đấy nhé…”

Nguyệt Anh mặt cũng đã đỏ bừng: “Cháu…”

Ông Năm: “Uống đi… lí do lí chấu… không chào đón tôi thì thôi…”

Nguyệt Anh đợt này nhất quyết không uống.

“Hừ…Thôi bỏ đi…” Ông Năm tức giận mặt đỏ phừng phừng…

Ông Bảy: “Bác định đi đâu thế…”

Ông Năm: “Đi uống rượu… uống chưa đã… không ai tiếp…”

Ông Bảy: “Muộn rồi bác đừng đi nữa…”

Ông Năm: “Kệ tôi…”

Ông Năm đi ra ngoài, Hải thì đã say mặt tím tái Nguyệt Anh ái ngại nhìn bố chồng rồi cúi mặt xuống.

Ông Năm: “Không sao… kệ bác ấy… tỉnh rượu lại bình thường ấy mà… dọn dẹp đi …”

Nguyệt Anh bắt đầu dọn còn Hải mặt tái mép bước liêu siêu vào phòng vệ sinh đi nhẹ rồi quay trở lại phòng ngủ đổ ập xuống giường.

Ông Bảy cứ ngồi đó nhìn ngang ngó dọc đến khi Nguyệt Anh dọn xong vẫn thấy ngồi đó.

Ông Bảy: “Chị giúp tôi… tôi muốn vào phòng vệ sinh…”

“Dạ…”

Nguyệt Anh lấy cái chống nạng cho ông Bảy rồi đỡ ông đến phòng vệ sinh, ông Bảy đi vệ sinh tồ tồ vào bồn cầu Nguyệt Anh đứng bên ngoài nghe thấy tiếng đó thì khá bối rối, ngượng ngùng.

Loay hoay một lúc thì cũng xong, Nguyệt Anh lại đỡ đưa ông Bảy về phòng nằm ngủ.

Ông Bảy: “Cảm ơn…”

“Vâng” Nguyệt Anh ngại ngùng đi ra khỏi phòng ông Năm rồi trở về phòng ngủ.

===================

“Ahhh… cứu… cứu… Anh Hải ơi… cứu em…”

Giữa đêm Hải giật mình tỉnh dậy tay mò mẫn loạn lên rồi thở phào nhẹ nhõm: …phù… “Thì ra chỉ là mơ…”

Nằm đó cho nhịp tim ổn định lại: “Buồn đái quá…”

Đầu còn choáng do cồn vẫn còn ngấm trong người nên đi đứng khá loạng choạng vòng vèo một lúc mới đến được nhà vệ sinh.

“Thoải mái quá…”

Đi ra khỏi nhà vệ sinh Hải nhìn về phía phòng ngủ của mình trong đó vợ đang nằm ngủ say, ngay bên cạnh là căn phòng của bố (ông Bảy). Trong đầu Hải tưởng tượng ra những thứ tà da^ʍ:

“Bố với Nguyệt Anh mà đến với nhau thì thế nào nhỉ… một vợ hai chồng… họ sẽ giấu mình lén lút quan hệ… nghĩ thôi đã thấy thích rồi… aizzz… mình thật bệnh hoạn… họ sẽ không làm vậy đâu… hai người đều rất cổ hủ sống khép kín… đến giao tiếp với nhau còn kiệm lời thì chả thể mong xảy ra chuyện gì được… suy nghĩ viển vông… thật tội lỗi…”

Về đến phòng ngủ từ đằng sau Hải ôm lấy Nguyệt Anh rồi tưởng tượng ra cảnh bố chồng – nàng dâu quan hệ với nhau Hải không kiềm chế được lột quần Nguyệt Anh ra rồi da^ʍ cây hàng mình vào…

Nguyệt Anh bị tập kích bất ngờ hoảng hốt tỉnh lại, chưa bao giờ hai vợ chồng làʍ t̠ìиɦ vào lúc 1 giờ sáng thế này…

Nguyệt Anh vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, người lâng lâng chỉ biết rêи ɾỉ ư ử, nước nhờn chảy ra rất nhiều…

“Ư… ư…”

Hải vừa làʍ t̠ìиɦ vừa nghĩ đến cảnh bố (ông Bảy) đang cùng con dâu (Nguyệt Anh) làʍ t̠ìиɦ khiến Hải điên cuồng nhấp… pạch… pạch… pạch…

Chưa bao giờ Hải thấy hứng khủng khϊếp như bây giờ, Hải cũng không thể lý giải tại sao lại thích thú đến nhường này, nghĩ đến cảnh Nguyệt Anh bị bố chơi là súng ống cứ dựng đứng hết cả lên.

“Hỏng rồi… sao mình lại có những suy nghĩ bậy bạ như này…”

Xuất tinh xong Hải xụi lơ nằm ngủ thϊếp đi để bên cạnh Nguyệt Anh bị phá giấc trằn trọc mãi không ngủ được và vì một phần nữa là nàng chưa kịp lêи đỉиɦ thì Hải đã ra.

Sang ngày hôm sau Hải đi làm bình thường nhưng đến cơ quan không tài nào làm việc được do tâm trí của Hải đang nằm ở nhà:

“Giờ bố đang làm gì… Nguyệt Anh tan trường về nấu ăn rồi bố chồng – nàng dâu ăn cơm với nhau như nào đây? Họ có nói với nhau câu nào không nhỉ? Còn bác Năm nữa, có bố ở nhà cũng không sợ bác Năm sẽ làm gì bậy bạ với Nguyệt Anh. Làm thế nào để đuổi khéo bác Năm về thôi… chứ cứ để bác ấy ở đây sẽ không ổn lắm… lo quá… phải làm sao đây…”

Quá nóng ruột Hải gọi điện cho Nguyệt Anh:

“Em về chưa”

“Em chưa, hôm nay năm tiết… trưa anh có về ăn cơm không?”

“Anh không, anh làm nốt cái báo cáo rồi gọi cơm xuất không về đâu nhé”

“Vâng…”

Tút…tút…

Điện thoại tắt Hải lại bắt đầu suy nghĩ lung tung không tập chung làm việc được.

Cả buổi chiều Hải như ngồi trên đống lửa liên tục thở dài, đến khi tan ca vội chạy về nhà.

Trong nhà rất yên tĩnh phòng bếp và phòng khách không có ai nhưng vẫn sáng đèn, tiến đến phòng ngủ thì Nguyệt Anh đang nằm khóc, Hải hoảng hốt tiến đến ôm lấy Nguyệt Anh.

“Vợ sao thế…”

Nguyệt Anh nức nở: “… hức… hức…”

“Vợ ơi… ai bắt nạt hay làm gì vợ à…”

“Anh ơi… hu hu…” Nguyệt Anh khóc to hơn…

Hải nóng lòng “Nói cho anh biết đi… ở trường có việc gì hay trong nhà vừa xảy ra chuyện gì sao”

Nguyệt Anh khóc một lúc nữa rồi nói: “Bác Năm… ông ấy… ông ấy….”

“Làm sao thế vợ…”

“Ông ấy đi uống rượu đâu về ấy say lắm… xong về thì định làm bậy…”

“Hả… ông ấy làm gì vợ…”

“ông ấy định làm bậy nhưng vợ chạy kịp… xong ông cứ đập cửa… vợ sợ muốn chết…hức hức…”

“Ông ấy dám… để anh dạy dỗ cho ổng một bài học…”

“Đi rồi… lấy hết đồ đi rồi…”

“Đi khỏi đây rồi ấy hả…”

“Vâng…”

“Vợ cũng đừng chấp chắc tại ổng say rượu thôi.. bình thường tốt tính lắm…”

“Không tốt tẹo nào… ông ấy là người xấu…”

“Say rượu hay lèm bèm thế mà… vợ chưa quen nên bị doạ cho sợ chết khϊếp rồi…”

“hức… hức…” Nguyệt Anh vẫn nằm khóc nức nở khiến Hải không biết phải làm sao.

“Em nghỉ ngơi nhé… anh ra nấu cơm…”

Hải đi ra khỏi phòng trong lòng lo lắng cực điểm tim đập mạnh: “Bác Năm đã làm gì… chuyện không đơn giản như Nguyệt Anh kể… chắc chắn phải làm gì đó mạnh bạo thì vợ mới sợ và khóc như vậy”

Hải nhìn sang phòng bố định bụng gõ cửa nhưng lại thôi, nhìn quanh phòng khách nhưng không có gì bất thường nhưng đến khi nhìn vào cái thùng rác trong phòng bếp thì thấy có gì đó không đúng lắm khiến Hải tò mò tim đập mạnh: Trong thùng rác có một cái bọc đen bí ẩn được gói rất kỹ và để xuống dưới cùng.

Hải nhìn sang hai căn phòng đóng kín kia xác nhận không có ai đi ra ngoài mới từ từ mở ra xem: Nước hoa, chai nước hoa yêu thích của Nguyệt Anh bị vỡ tan tành…

“Sao có thể như này được… vợ rất cẩn thận không bao giờ làm vỡ vật gì nhất là chai nước hoa đắt tiền này… thảo nào lúc nãy vào phòng ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc như vậy”

Tiếp tục lôi cái bên dưới lên thì thấy một cái khăn và một đoàn giấy vệ sinh tất cả dính một thứ gì đó màu đỏ:

“Là máu sao... Không thể nào…”

Hải đưa lên gần mũi ngửi: “Tanh tanh.. là máu thật sao?”

Hải bắt đầu liên kết những dữ liệu lại với nhau: “Mùi nước hoa nồng đậm trong phòng ngủ, vậy chai nước hoa này chắc là bị tác động gì đó mà vỡ ra trong đó… còn đống giấy vệ sinh này… vừa dính máu cũng có cả mùi nước hoa có đôi chút bụi bẩn… vậy là có người đã lau hai thứ này… nó dính trên sàn nhà chăng?”

Trong đầu Hải bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bác Năm của nó đi đâu đó uống rượu rất say rồi trở về đây… nhìn thấy Nguyệt Anh nên nảy sinh ý định trêu trọc xong không kiểm soát được nữa thì lao vào Nguyệt Anh… Nguyệt Anh chạy vào trong phòng ngủ, có lẽ không kịp đóng cửa nên bác Năm chạy theo, chống cự rất mạnh dùng chai nước hoa đập vào người bác Năm… đập vào đâu được… đập vào đầu chăng?… rồi tiếp theo sẽ là gì đây… chỉ đơn giản là chảy nhiều máu sợ quá tỉnh cả rượu bỏ ra khỏi phòng thu dọn đồ đạc xong đi luôn hay nghiêm trọng hơn nữa nhỉ? Vậy bố lúc đó đang ở đâu? ở phòng ngủ thì không thể không nghe thấy… bố đã làm gì? Bố có giúp Nguyệt Anh con dâu của bố hay lại đi bênh bác Năm?

Có rất nhiều thắc mắc chưa được lý giải giờ mà đi hỏi bố có vẻ không tiện mà hỏi Nguyệt Anh thì có vẻ vẫn còn đang hoảng loạn để cô ấy yên thì tốt hơn.

Hải đưa điện thoại lên gọi cho Hiền (con gái bác Năm):

“Hiền ơi…”

“Anh Hải ạ…”

“Em thấy bố về nhà chưa?”

“Chưa đâu anh ơi… hôm nay bố em về rồi ạ…”

“Ừm… nhưng không biết về luôn hay đi thăm ai nữa không…”

“Vậy ạ… bố em hay la cà linh tinh lắm…”

“Khi nào bố về thì nhắn anh để anh còn biết nhé…”

Hải thay Nguyệt Anh nấu ăn trong đầu cứ suy nghĩ vu vơ, cái bản tính tò mò khiến Hải thấy khó chịu trong người muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không muốn làm Nguyệt Anh đau lòng mà hỏi bố thì cũng thấy không tiện.

Nấu ăn xong Hải gõ cửa phòng ông Bảy rồi đi vào:

“Bố ơi… bố ra ăn cơm ạ…”

Ông Bảy lắp bắp: “Bố… không muốn ăn… con ăn đi…”

Ông Bảy gương mặt hoảng hốt, đúng lúc đó Nguyệt Anh đi ra khỏi phòng:

Nguyệt Anh: “Để lát nữa em mang cơm vào cho bố… mình ra ăn trước đi…”

Nguyệt Anh nhìn vào ông Bảy rồi rất nhanh quay mặt đi, Hải thì lại càng thêm tò mò đi ra phòng khách thì hỏi Nguyệt Anh.

Hải “Bố làm sao thế em… ốm à…”

Nguyệt Anh “Lúc chiều bố bị ngã đau tay”

“Sao ngã thế…”

Nguyệt Anh “Ngã trong phòng vệ sinh”

“Ra vậy…”

Nguyệt Anh “Hay là anh vào đưa cơm bón cho bố ăn nhé…”

Hải ngơ ngác: “Hả…”

“Bố bị đau tay í…”

“Đàn ông với nhau sao ấy… em giúp anh đi… nhá…”

“Bố anh mà anh cứ như người dưng thế…”

“Không phải mà hai người không hợp tính… gần nhau nói chuyện rất ngượng…”

“Thế anh nghĩ em thì không ngượng?”

“Em sẽ làm tốt hơn anh… chắc chắn luôn…”

Nguyệt Anh suy nghĩ một lúc “Thế anh không được nhìn đâu đấy…”

“Không nhìn.. tuyệt đối không nhìn… hai người cứ tự nhiên nhé…”

Ăn cơm xong Hải ở trong phòng bếp rửa bát còn Nguyệt Anh nhìn Hải một lúc rồi thở dài bưng cái khay thức ăn đi vào phòng ông Bảy.

Hải rửa bát rất chậm tai cứ vểnh lên nghe ngóng xem trong phòng có phát ra tiếng động lạ gì không, trong đầu đang tưởng tưởng đến cảnh bố chồng – nàng dâu ở cùng một phòng họ đang làm gì… Nguyệt Anh bón cơm cho bố sao… họ có nhìn nhau cười không… có làm việc gì mờ ám không…

Một lúc sau Nguyệt Anh đi ra.

Hải “Bố ăn xong chưa?”

Nguyệt Anh: “Rồi anh…”

Hải: “Thế em… em bón cho bố ăn à…”

Nguyệt Anh: “Thôi... anh đừng hỏi…”

Nguyệt Anh ngại ngùng đi về phòng, đến giờ ngủ Hải vẫn cứ tò mò định quay sang hỏi Nguyệt Anh nhưng cô đã đi ngủ mất rồi.

Đang mơ màng nằm ngủ thì có cảm giác chiếc giường động đậy rồi có tiếng bước chân tiếng mở cửa đi ra khỏi phòng. Hải mở mắt ra sờ vào bên cạnh không thấy Nguyệt Anh đâu cả.

.