Tinh Tế Đệ Nhất Hỏa Táng Tràng

Chương 34: Là Cái Này? (3)

Thế giới dần mơ hồ, cảnh vật xung quanh nháy mắt biến hóa thành bộ dáng khác.

Lần nữa mở mắt ra, Tô Tuyền từ trên xe nhảy xuống, nôn khan vài cái.

Trải nghiệm truyền tống cũng quá không xong.

Tô Tuyền: “Đánh giá kém, ọe——”

Cô che lại ngực, “Tôi sẽ phục chế dị năng này, tuyệt đối tốt hơn so với anh.”

Tần Kiêu đứng ở một bên mắt lạnh nhìn cô, “Với tố chất thân thể này của cô, đừng mong có thể phục chế bất luận dị năng không gian gì.”

Tô Tuyền tâm mệt, “Tôi vẫn luôn rèn luyện, so với những ngày đầu tốt hơn nhiều.”

“Đúng không?”

Hắn ngắt lời cô, “Để tôi nhìn xem.”

Nói xong xoay người đi lên bậc thang.

Bọn họ đứng ở cửa vào một bãi đỗ xe, toàn bộ khu vực chen đầy tái cụ to như vậy, xung quanh đều là các tòa nhà cao ngất chọc trời.

Những kiến trúc đó đều là bất quy tắc, điểm giống nhau duy nhất chính là phi thường phi thường cao, ban đêm tòa nhà phát ra màu xám bạc, xa xa nhìn lại, như là một tảng mây thật lớn treo dưới không trung.

Giữa các tòa nhà liên kết khung chịu lực thép thật lớn, nếu nhìn thật kỹ, có thể nhìn ra các hành lang cũng bị phân cách thành nhiều tầng, bên trong có rất nhiều phòng.

Xung quanh kiến trúc là tầng tầng lớp lớp các cửa hàng buôn bán quanh phố.

Lúc này đã vào đêm, khắp nơi đều sắc hồng lóng lánh lộng lẫy, ánh sáng như mưa sương mù khắp nơi trút xuống phiêu tán.

Mất vài giây, Tô Tuyền mới ý thức được chính mình cũng không ở mặt đất.

Bãi đỗ xe ở giữa không trung, chính xác ra, chính là những cái đó đại lâu chi gian mỗ một tòa liền trên cầu.

Bởi vì bốn phía không gian rộng lớn, tầm mắt cô vẫn luôn hướng về phía trước, mới không phát hiện ra bản thân đứng ở tầng 30.

Đương tầm nhìn kéo xa, cô nhìn đến chiếc xe trên mặt đất như nước chảy, đèn xe cùng đèn đường hội tụ thành từng dải ánh sáng đều ở chỗ thấp xa xôi.

Tô Tuyền mới hốt hoảng phản ứng lại, “Tôi hình như chưa đến nơi này, cũng là trong nội thành sao?”

Khu thành nội tựa hồ có ít dãy nhà dày đặc như vậy, ngược lại là có rất nhiều biệt thự hoặc chung cư tương đối thấp bé xa hoa.

Tần Kiêu: “Nhiều nơi cô chưa đi qua.”

Tô Tuyền: “……”

Cũng phải.

Rốt cuộc Mộng Thành quá lớn, cô mới đến mấy tháng, chỉ sợ chưa đi hết một phần mười nơi đây.

Tô Tuyền bỗng nhiên nghĩ đến một việc khác.

Tô Tuyền: “Anh mang theo xe tôi thuấn di, sao phải nhấc nó lên?”

Cô ngồi dậy, nghĩ nghĩ chính mình xem qua các loại tác phẩm điện ảnh.

“Chẳng lẽ không phải sờ một chút là được?”

Tần Kiêu: “……Xe cô trên mặt đất, nên khả năng sẽ mang đi một miếng đất.”

Tô Tuyền rất muốn phun tào vài câu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, từ cốp xe lấy vali xách tay của mình.

Sau khi tiến vào một tòa nhà lớn, bọn họ vào thang máy đến tầng 66.

Hành lang vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng rất sạch sẽ, hiển nhiên thường xuyên có máy móc dọn dẹp.

Góc tường đặt hai cái máy bán tự động, một cái chập chờn lúc sáng lúc tối, cái khác bị lõm vào như là bị người đấm qua.

Cô nghe thấy phòng bên phải truyền đến âm thanh ồn ào, nhịp trống dồn dập theo nhạc rock truyền đến, cùng với tiếng thét, tiếng cười chói tai.

Phòng bên trái truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếp theo là loáng thoáng âm thanh la hét ầm ĩ, còn có động tĩnh thân thể đạp vào tượng nặng nề.

Tô Tuyền: “……Anh ở nơi này? Đây là nhà anh?”

Hai người ngừng trước một cánh cửa có ghi lối thoát hiểm.

Tần Kiêu: “Không phải.”

Dường như là âm thanh kiểm tra thân phận, ván cửa tự động mở ra, lộ ra căn phòng bên trong.

Xem như đến thăm nhà của người khác, tâm tình Tô Tuyền tức khắc nhẹ nhàng rất nhiều, vui vẻ đi vào.

Cánh cửa phía sau đóng lại ngăn chặn những âm thanh ầm ĩ bên ngoài.

Diện tích căn hộ cũng không nhỏ, hai mặt đại sảnh đều là cửa kính cửa sổ sát đất, bởi vì tầng lầu cao mà tầm nhìn được mở rộng, có thể quan sát chung quanh phố buôn bán cảnh sắc.

Phòng khách liền kề phòng bếp, từ sô pha bằng da đến bàn đá cẩm thạch đều màu xám trắng nhạt nhẽo, chỉ có phía trên treo các đèn cầu hình lớn lớn bé bé màu vàng, ở buổi tối như là bầu trời đầy sao.

Loại phong cách trang hoàng điệu thấp này mang cảm giác xa hoa, mỗi góc đều thực sạch sẽ, nhưng gia dụng, đồ điện cùng vật phẩm sinh hoạt ít đến đáng thương, vừa nhìn chính là lâu không ai ở.

“Oa, thật đẹp, tôi thích kiểu này nhà.”

Tô Tuyền nhìn quanh bốn phía, “Đây là anh gọi người trang hoàng sao?”

Tần Kiêu trầm mặc vài giây, “……Lựa trong sách.”

Tô Tuyền cũng không cảm thấy hắn sẽ tự tay làm lấy, “Không thể tưởng được ở phương diện này chúng ta cư nhiên cùng sở thích, tôi còn tưởng rằng anh sẽ thích phong cách công nghiệp*.”

(Phong cách công nghiệp*: là phong cách trang trí nhà được đặc trưng bởi những bức tường thô, trần trơn và sàn lát gỗ. Tất cả nhằm mục đích giả lập một công xưởng tuy đơn giản nhưng thu hút.)

Tần Kiêu không nói chuyện, tựa hồ cũng không nghĩ cùng cô thảo luận đề tài thiết kế nội thất.

Tô Tuyền cũng liền không nói nữa.

Bất quá, nghĩ đến người nào đó hoàn toàn có thể trực tiếp thuấn di tiến vào, lại vẫn như cũ mang cô đi vào, cô hơi nghi hoặc.

Muốn cho cô biết đường? Vẫn là không nghĩ khiến cô lại nôn khan?

Tô Tuyền lâm vào trầm tư.

Tần Kiêu nhìn cô một cái: “Lại thêm lần nữa khả năng cô sẽ ngất xỉu —— tôi không đọc suy nghĩ của cô, tất cả đều hiện hết lên mặt cô.”

Sau đó giương mắt nhìn về phía tầng trên chung cư, ý bảo cô tiếp tục lên cầu thang.

Tô Tuyền đi bước lên bậc thang, “Cho nên rốt cuộc vì sao tôi phải tới nơi này?”

Dọc theo lối đi nhỏ phía trước, cô tiến vào một phòng phòng lớn, vừa đẩy cửa liền sững sờ tại chỗ.

Ở giữa là đất trống, bên cạnh bày đầy dụng cụ tập thể hình, từ luyện tập lực lượng đã có dụng cụ huấn luyện, còn có một số dụng cụ đo lường rất là tinh vi.

Tô Tuyền: “……”

Bỗng Tô Tuyền nhớ tới cuộc trò chuyện ở bãi đỗ xe, “Vì vậy anh nói ‘Để anh nhìn xem’, hóa ra là ý trên mặt chữ? Anh muốn kiểm tra tôi?”

“Cô sợ?”

Tần Kiêu đứng ở cửa.

Tô Tuyền: “………… Này cũng đáng để anh dùng phép khích tướng sao, tôi lại chưa nghĩ từ chối a.”

“Ừ.”

Tần Kiêu tùy tiện chỉ một cái cơ lên núi, “Lên.”

Tô Tuyền nhún vai, bỏ vali xách tay xuống, “Việc này tôi đều quen thuộc, anh tùy tiện kiểm tra.”

Cô đi lên bàn đạp bậc thang cơ lên núi, cầm tay vịn, bàn tay dán sát vào tâm suất cảm ứng khí.

“Là cái này?”

Tô Tuyền nâng một tay khác, thuần thục mà đem lực cản điều đến lớn nhất.

Đối với những dị năng giả thân thể bị cường hóa mà nói, có lẽ trình độ của cô không đáng nhắc tới.

Nhưng trải qua hơn tháng rèn luyện, chỉ là xét về sức chịu đựng cùng lực lượng tuyệt đối đã thắng qua phần lớn người thường.

Hạn mức cao nhất của dị năng giả rất cao, tốc độ tăng lên cũng càng mau.

Tô Tuyền: “Tôi có thể chơi đến hừng đông, anh tin không?”

Tần Kiêu đến gần, không tỏ ý kiến mà nhìn cô.

Bọn họ một người trên mặt đất, một người ở bậc thang, khoảng cách lại gần, vừa lúc có thể đối diện lẫn nhau.

Tô Tuyền nhìn đến cặp mắt xanh kia dường như đang cười nhanh đến vô pháp bắt giữ.

Cô lo sợ nghi hoặc một giây, tiếp theo hai bên cánh tay lần lượt nặng hơn.

“…………”

Cánh tay phảng phất bị treo vật nặng ngàn cân, toàn bộ nửa người Tô Tuyền đều bị túm về phía trước, bị bắt quỳ gối trên bậc thang dụng cụ huấn luyện.

“Cái quỷ gì thế?!”

Cô không thể hiểu được mà nhìn trên cánh tay nhiều ra tới vòng tròn.

Vòng tay bé bằng ngón tay cái, có thể điều chỉnh độ rộng, mặt trên được khảm khoáng thạch màu ám bạc nào đó, bề ngoài thô lệ gập ghềnh, chưa qua mài giũa.

Tô Tuyền: “Ngân Duyên Thạch?”

Đây là một loại khoáng vật tương đối hi hữu, một mảnh nhỏ liền hiểu rõ cân trọng lượng, được gọi là thạch trọng lực.

Tô Tuyền: “Ôi trời, cái này nặng bao nhiêu?”

Tần Kiêu: “Không biết, tôi tìm đồ nhẹ nhất từ kho hàng.”

Tô Tuyền không thể tin tưởng mà nhìn hắn, “Anh sẽ không muốn tôi mang thứ này bò bậc thang đi, sẽ chết người.”

“Sẽ không. Nhưng nếu cô thật sự chết, tôi sẽ làm cô sống lại.”

Tần Kiêu dựa vào tay vịn cơ lên núi, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, “Liền theo cô nói, đi đến hừng đông đi.”

“Không cần anh cứu tôi, cảm ơn.”

Tô Tuyền hết chỗ nói rồi.

Ai còn không có kỹ năng sống lại!

Tô Tuyền: “Hơn nữa hiện tại tôi sắp không đứng lên nổi, đầu nặng chân nhẹ ——”

“Thật không?”

Tầm mắt Tần Kiêu rơi xuống, nhìn hai chân thiếu nữ gầy mảnh thẳng tắp.

Sau đó lại móc ra hai cái vòng, đeo ở đùi cô.

“Này thì được rồi đi.”

Hắn thu hồi tay.

Tô Tuyền không giữ vững, trực tiếp lăn xuống.