Tinh Tế Đệ Nhất Hỏa Táng Tràng

Chương 22: Thật Đáng Tiếc Cho Khuôn Mặt Đó! (1)

Trong không khí tràn ngập hơi thở huyết tinh.

Hẻm nhỏ tĩnh lặng như tờ.

Thi thể bốn người kia đã không còn, chỉ có vết máu còn sót lại trên mặt đất và tường.

Tuy rằng biết trước người này khẳng định là cao thủ, nhưng mà cô vẫn chưa tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đối phương.

Hiện tại thấy một màn như vậy, Tô Tuyền dường như bị chấn kinh đến không nói thành lời.

Sau đó, cô phát hiện chính mình không thể nào mở miệng vì thương quá nặng.

Cánh tay phải phế đi, tay trái bị chém mấy đao, đùi phải gãy xương, chân trái bị cắt đứt gân, khắp người toàn các miệng vết thương lớn bé khác nhau.

Quan trọng nhất chính là bị gãy mấy cái xương sườn, có cái còn cắm vào phổi, mỗi lần hô hấp đều đau muốn chết.

Lượng máu đã mất cùng với các vết thương trên người đều trí mạng.

Nhưng mà dị năng giả hoặc là nói dị năng giả có nhiều năng lực không thể chết nhanh như thế được.

“Tôi không còn sức nói chuyện.”

Tô Tuyền há miệng thở dốc, dùng âm thanh mỏng manh nói, “Nếu anh muốn trào phúng tôi, cứ tùy ý. Dù gì anh đã cứu tôi, còn có cảm ơn.”

“Không còn sức liền câm miệng.”

Nam nhân tóc đen đi đến bên cô, giọng trầm thấp, ngữ khí có chút khó chịu.

Tô Tuyền không nói nữa.

Không phải bởi vì mệnh lệnh của đối phương mà là cô thực sự rất mệt và khó chịu.

Cô nhìn đối phương đến gần, thân hình cao lớn kéo dài tạo thành bóng ma, hoàn toàn bao trùm chính mình, sau đó ngồi xổm vươn tay.

Ngón tay thon dài lạnh băng chạm vào sợi tóc đến lan da dính đầy máu, sau đó nhẹ nhàng mà chạm vào trán cô.

Trong nháy mắt Tô Tuyền nghi hoặc lo sợ.

Một phút trước, một người khác cũng làm động tác như thế.

Nhưng mà lúc ấy trong lòng cô chỉ có không cam lòng và phẫn nộ, cùng với lực lượng cuối cùng bộc phát muốn cùng đồng quy vô tận.

Bây giờ, cô khá là bình tĩnh.

Vết thương trên người dần chuyển biến tốt đẹp, đau đớn biến mất.

Tô Tuyền thử giơ tay, muốn nắn xương cốt bị bẻ gãy về chỗ cũ, nhưng tay không có lực.

Người bên cạnh không nói một lời mà giữ cổ tay cô, “Đừng nhúc nhích.”

“Sao anh chữa trị có thể thần kì như vậy?”

Tô Tuyền có chút buồn bực, “Xương cốt đều có thể Móa! Đau!”

Xương cốt sai vị trị dường như đã khôi phục.

Tô Tuyền: “?”

Mất bao nhiêu thời gian?

Năm giây? Mười giây?

Tô Tuyền đã có thể đứng được.

Hơn nữa thời gian khôi phục lại rất nhanh, chỉ bởi vì cơ bắp không có lực mới chậm mất vài giây.

Khắp người Tô Tuyền toàn là máu, trên tóc, trên mắt, trên quần áo, tất cả đều dính vết máu, nhưng mà miệng vết thương trên người đã biến mất.

Cô lắc tay phải vừa mới bị đập gãy, “Anh rất mạnh đi.”

“?”

Nam nhân tóc đen khoanh tay đứng bên cạnh nghe vậy liếc nhìn cô một cái, “Giờ cô mới biết?”

Tô Tuyền: “..…”

Xem xét đối phương rất mạnh, có thể tùy thời nháy mắt hạ gục chính mình, cô quyết định câm miệng.

Đây cũng không phải lần đầu cô bị thương nặng.

Thông thường gặp tình huống như vậy, cô đều tìm một chỗ để ngủ ở gần đấy. Tuy rằng xong việc thì tỉnh ở thùng rác, nhưng trên cơ bản đều tốt hơn.

Dù không có khép lại hoàn toàn, cũng có thể đánh thêm một trận nữa.

Nhưng mà, từ khi tiến vào Mộng Thành đến giờ, đây khẳng định là lần bị thương nghiêm trọng nhất đến nỗi cô không còn sức lực.

Tô Tuyền không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh khai phá bao nhiêu năng lực?”

Từ lần đầu tiên cô gặp hắn, tên này đã sử dụng quá nhiều dị năng.

Hơn nữa những năng lực đó không có liên hệ với nhau, nhìn qua quả thực cái gì cũng có.

Hắn không trả lời ngay.

Tô Tuyền tức khắc hiểu sai, “Anh cũng có dị năng phục chế? Nếu thế cũng không tồi, điều này cho thấy sau này tôi cũng sẽ giống anh ”

Nam nhân tóc đen nhìn cô một cái, thực lãnh khốc mà phủ định.

“Cô suy nghĩ nhiều.”

CMN!!!

Tô Tuyền không phục, định cãi lại.

“Nói trước tôi không có dị năng phục chế.”

Hắn tựa hồ bị biểu cảm của cô chọc cười, “Đến nỗi câu sau tôi tin tưởng cô sẽ trở nên rất mạnh.”

“Thật sự?”

Tô Tuyền vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn, “Là cái loại “mạnh” theo tiêu chuẩn của anh sao?”

Nam nhân tóc đen hơi hơi cong khóe miệng, “Theo tiêu chuẩn của tôi.”

“Cuối cùng anh cũng nói tiếng người.”

Tô Tuyền càng thêm không thể tin tưởng.

“Tuy rằng tôi cũng tin mình có thể trở thành cao thủ, nhưng tôi không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy. Tôi còn tưởng anh sẽ châm chọc tôi, nói tôi có tật xấu, đang nằm mơ linh tinh.”

“Cô xác thực có bệnh.”

Hắn khắc nghiệt mà nói.

Được thôi.

Trào phúng tuy muộn nhưng vẫn có.

“Tôi biết thoạt nhìn tôi rất ngốc, hơn nữa khẳng định anh đã sớm biết bọn họ đi theo tôi.”

Tô Tuyền uể oải mà nhìn hắn, “Chủ yếu là tôi nghĩ chỉ có một người, ai ngờ có bốn người ”

“Đánh không tồi.”

Nam nhân tóc đen bình tĩnh mà nói.

Tô Tuyền sửng sốt một chút, ngay sau đó mở to mắt.

Bỗng nhiên được khen?

Tô Tuyền cố gắng bình tĩnh, muốn nghe thêm vài câu nữa để khẳng định, đáng tiếc đối phương lại không nói nữa.

Hắn cũng không tiếp tục nói về trận chiến vừa rồi.

Không hỏi những người đó là ai, cũng không hỏi giữa cô và bọn họ có mâu thuẫn gì.

Những việc này dường như không quan trọng.

Bọn họ sóng vai đi trên quảng trường ngầm yên tĩnh quạnh quẽ.

Ánh đèn lờ mờ ven đường, có cửa hàng tắt đèn, bốn phía càng thêm yên tĩnh.

Chỉ có Hiệp hội lính đánh thuê vẫn náo nhiệt như cũ, không ngừng có người ra vào.

Tuy kém với biển người tấp nập ban ngày, nhưng xa xa nhìn lại cũng có thể nghe được âm thanh la hét ầm ĩ.

Tô Tuyền lại thấy người quen.

Hàn Dự đứng ở cửa, đang nói chuyện với phó hội trưởng Thomas, dường như chuẩn bị tạm biệt.

Tô Tuyền đứng cách mười mấy mét, liếc mắt một cái có thể nhận ra hắn.

Cảm quan của dị năng giả nhạy bén, nhưng mà người xung quang cũng không ít, Hàn Dự lại nói chuyện với phó hội trưởng, người đi ngang qua đều nhìn hắn.

Bởi vậy cho dù Tô Tuyền nhìn thêm vài giây, hắn vẫn chưa phát hiện ra.

“Hắc.”

Tô Tuyền xoay người nhìn về phía người bên cạnh, “Chắc anh biết phó hội trưởng Hiệp hội lính đánh thuê, bây giờ hắn đang đứng ở cửa Hiệp hội.”

Người đằng sau khẽ gật đầu.

Tô Tuyền: “Nam nhân tóc nâu bên cạnh phó hội hội trưởng anh có biết không?”

“Ai?”

Hắn không có hứng thú mà nhìn thoáng qua.

Xem ra là không quen biết.

Tô Tuyền do dự một chút, “Anh cảm thấy hắn mạnh không?”

“?”

Ánh mắt hắn nhìn cô giống như là có người coi cải trắng vỉa hè trở thành phỉ thúy.

“Rác rưởi.”

Tô Tuyền đã hiểu.

Có lẽ đối với chính mình, Hàn Dự là cao thủ, nhưng mà đối với cao thủ chân chính mà nói, đại khái chỉ là cải trắng bên đường.

Dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, chưa phải là nguyên soái tương lai.

Hơn nữa cho dù là nhiều năm sau Hàn Dự làm nguyên soái Đế quốc vẫn thường bị hoàng đế mắng là phế vật, hoặc là tùy tiện có thể đánh trọng thương.

Nghĩ như vậy, chợt cô cảm thấy hình ảnh kia nhất định là rất thú vị.

Tô Tuyền nhớ mang máng trong nguyên tác có tình tiết là Hàn Dự làm hỏng một việc, bị cấp trên đánh đến nằm trên giường không dậy nổi, kề bên tử vong, thậm chí cần nữ chính thay máu cho hắn.

Tạm thời không đề cập đến việc trọng thương như thế nào mới có thể khiến năng lực tự lành của hắn mất hiệu lực, nhưng Tô Tuyền có thể khẳng định mình tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

Cho nên, nếu chuyện này còn phát sinh, hắn tự cầu phúc đi.

Hoặc là nhìn xem nữ phụ ác độc yêu thích hắn đến nhường nào.

Tô Tuyền huýt sáo, lại nhìn về phía người bên cạnh, “Anh đói bụng không? Tôi mời anh ăn một bữa.”

Tuy rằng lúc nãy bọn họ mới từ tiệm cơm đi ra.

Nhưng mà cô vừa đánh một trận, tiêu hao quá lớn, hiện tại rất đói bụng.

Không đợi ân nhân cứu mạng trả lời, ánh mắt Tô Tuyền hơi đổi, lại lần nữa thấy người quen khác.

“Hàn Dự!”

Người bị gọi quay lại, nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo thanh tú, mặc váy tinh xảo, được bảo tiêu bao quanh từ xa đi tới.

Hàn Dự hơi kinh ngạc, “Dung Nhân?”

Hai người bọn họ hiển nhiên là quen biết nhau.

Thời điểm Tô Tuyền nhìn thấy Dung Nhân, không kìm nén được sát ý trong lòng.

Huynh muội Dung gia treo giải thưởng hại cô ăn không ngon ngủ không yên, Bây giờ Dung Nhân chủ động đưa tới cửa nếu có thể nắm bắt cơ hội giải quyết bọn họ, vậy thật quá thoải mái.

Cuộc trò chuyện bên kia vẫn còn tiếp tục.

Dung Nhân mỉm cười tiến đến, “Không nghĩ tới anh cũng ở tinh cầu số 233.”

“Ừ, có một chút việc nên tới đây.”

Hàn Dự gật đầu với ả, thái độ không tính là thân thiện, thậm chí còn có một chút lãnh đạm, “Cô cũng đi Hiệp hội sao? Rất gấp đi.”

“Không vội.”

Dung Nhân vội vàng nói, hơn nữa nhìn thoáng qua nhóm lính đánh thuê xung quanh, trong mắt ẩn chứa ghét bỏ cùng khinh miệt.

“Lúc trước em và anh em thu được tín hiệu cầu cứu từ phi thuyền của anh, em lập tức tới số 7 Ain, Hoang Tinh, chỉ là tìm mấy ngày cũng không thấy anh.”

Dung Nhân thực thành khẩn mà nói, sau đó lộ vẻ quan tâm, “Hiện tại, nhìn đến anh không sao, bọn em cũng thấy an tâm.”

“Phải không?”

Hàn Dự tựa hồ có chút ngoài ý muốn, “Mọi người đã từng đi Ain 7 tìm tôi? Làm phiền toái mọi người quá.”

Dung Nhân nhìn ra hắn xa cách, lại không thèm để ý, ngược lại tiến lên, “Em nhìn thấy phi thuyền của anh rơi vỡ ở khu 30——”

Ả ta mở ra quang não, chiếu ra mấy tấm ảnh chụp, từ đống rác của phi thuyền, lại đến khoang bên trong.

Nếu đây là ả ta tự chụp, vậy cũng đủ chứng minh ả ta từng nghiêm túc tìm người.

Hàn Dự tựa hồ có chút động dung, không biết là tin thật hay giả vờ, “Cảm ơn.”

Dung Nhân hơi hơi mỉm cười, “Không cần khách khí, anh và anh em là đồng học, lại là học trưởng của em——”

Hàn Dự không nghe những lời sáo rỗng, chỉ thuận miệng dò hỏi: “Cô đến Hoang Tinh khi nào?”

Dung Nhân tươi cười sâu một chút.

Kỳ thật huynh muội bọn họ đã sớm thu được tín hiệu cầu cứu.

Nhưng mà, bất luận là Dung Súc, hay là ả đều biết Hàn Dự bị người đuổi gϊếŧ —— đó là thế lực mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào, cũng không muốn chọc đến.

Sau khi thu được tín hiệu, bọn họ cũng không đuổi tới bởi vì sợ hãi đυ.ng tới những người đó.

Hơn nữa bọn họ căn bản không thể xác định Hàn Dự chết hay sống.

Vạn nhất Hàn Dự đã chết, bọn họ đi không nhận được chỗ tốt, còn có thể chọc phải phiền toái ——chẳng phải thiệt thòi lớn hay sao?

Vì thế Dung Nhân chờ đợi cách mấy trăm năm ánh sáng, phái người xem xét tình huống quỹ đạo Ain, xác định những người đó không tiếp tục đuổi gϊếŧ hắn, mới khoan thai tới muộn.

Nếu không như thế sao lại chậm mất năm ngày.

“À ——”

Dung Nhân nhìn biểu cảm của Hàn Dự, phát hiện đối phương cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không để ý đáp án.

Ả thoáng thả lỏng, nhưng đồng thời lại có chút không thoải mái, bởi vì điều đó cho thấy hắn không để ý ả.

Dung Nhân: “Sau khi nhận được tin tức của anh, em lập tức đi ngay, nhưng mà cách em hơi xa, có lẽ chờ em đến Hoang Tinh đã mất mấy ngày.”

Hàn Dự gật đầu, không tiếp tục tra hỏi, “Dung Súc cũng tới sao?”

Dung Nhân lắc đầu, “Anh em còn chưa tới, lần này em đến cũng là vì ——”

“Không cần nói cho tôi.”

Hàn Dự nhàn nhạt mà nói, “Đây là việc của Dung gia các người.”