Bác Sĩ Ơi, Chữa Bệnh Cho Em Đi Mà

Chương 2: Bắt đầu kiểm tra cơ thể

Gian phòng bên trong khá là rộng, giữa phòng là chiếc giường bệnh, bên trái phòng là bộ sô pha màu trắng ngà.

Chu Nam cất bước vào phòng vệ sinh, anh vô cùng nghiêm túc rửa tay, từng ngón tay thon dài được anh vô cùng tỉ mỉ rửa sạch.

Sau đó anh đi ra, nói với Uyển Uyển:

"Nằm lên giường"

"Vâng" Uyển Uyển ngại ngùng cởi giày ra và nằm lên giường.

Chu Nam tiến lại gần giường, chỉnh lại gọng kính bạc, ánh mắt dịu dàng như trấn an Uyển Uyển đừng sợ, giúp cho Uyển Uyển cảm thấy đỡ ngại hơn.

"Bây giờ, anh sẽ bắt đầu kiểm tra cơ thể em" Chu Nam cất giọng trầm thấp

"Dạ" Uyển Uyển gật đầu đồng ý

Ngay sau đó, từng ngón tay thon dài, sạch sẽ của bác sĩ Chu Nam cởi từng nút áo bộ đồ y tá của Uyển Uyển ra một cách ung dung, thong thả.

Hơi thở đàn ông phả vào mặt Uyển Uyển, làm Uyển Uyển vô cùng xấu hổ, cả người căng cứng, trái tim đập nhanh như muốn rớt ra khỏi l*иg ngực, Uyển Uyển vô thức nhắm mắt lại.

Thấy cô nhắm mắt, Chu Nam ra lệnh "Em phải mở mắt ra xem tình trạng cơ thể của em"

Giọng anh trầm ấm, như trấn an làm cô trấn tĩnh lại, Uyển Uyển từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt Uyển Uyển là khuôn mặt thờ ơ, lạnh lùng của Chu Nam.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đúng như trong tưởng tượng của cô, ánh mắt anh bình tĩnh, tự chủ như bác sĩ nhìn bệnh nhân.

Thấy anh bình tĩnh như vậy, cô dần bình tĩnh lại, ổn định lại hơi thở và nhịp tim.

Cúc áo cởi ra, lộ bên trong là chiếc áo ngực ren đen gợi cảm.

Chu Nam vô thức nuốt nước bọt. Giọng anh trầm trầm "Ngồi dậy"

Uyển Uyển nghe lời ngồi dậy, bác sĩ Chu Nam liền cởi luôn chiếc áo y tá vứt xuống sàn.

Phần trên bây giờ của Uyển Uyển chỉ còn lại áo ngực không đủ che tấm thân cô.

Này thì làn da trắng nõn, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, rãnh ngực sâu hun hút, nhìn vυ' Uyển Uyển lớn vậy, Chu Nam đoán ngực cô tầm 36D.

Anh nói với Uyển Uyển: "Anh sẽ kiểm tra thử ngực em"

Vừa dứt lời, anh đã đẩy ngay áo ngực cô lên.

Ngay tức thì, vυ' lớn nhảy ra, run run trong không khí.

Ánh mắt Chu Nam tối lại, anh vươn tay cầm vυ' bên trái trước.

Thật sự quá lớn, bàn tay anh không thể nào nắm hết được.

Bàn tay Chu Nam to, ấm áp, lòng bàn tay có những vết chai cà vào vυ' làm Uyển Uyển rên nhẹ "Hừ hừ"

"Làm sao vậy? Có bị sao hãy nói anh" Chu Nam dịu dàng hỏi

"Không sao anh cứ tiếp tục" Uyển Uyển thành thật trả lời.

Trên người anh thoang thoảng mùi sát trùng quen thuộc của bệnh viện, không hiểu sao làm cô thả lỏng ra, cô thầm nghĩ đây chỉ là khám bệnh thôi.

Anh là bác sĩ, còn cô là bệnh nhân.

Chu Nam nghe vậy thì hai ngón tay kẹp đầṳ ѵú, thỏa thích chơi đùa, hết niết đầṳ ѵú rồi lại bóp.

"A" Uyển Uyển rên lên

"Có đau không" Chu Nam dừng lại động tác tay hỏi.

"Không ạ, thật thoải mái"

"Vậy anh tiếp tục"

"Dạ"