Yêu Phượng Tà Long

Q3 – Chương 2: Xác rùa phá không được?

Chương 2: Xác rùa phá không được?

Lôi đài đủ cao, ngồi ở chỗ họ cũng có thể nhìn thấy rõ tình huống trên đó.

Sở Tiếu Tiếu cũng lột một trái nho đưa tới miệng Tử Minh Tà, nhìn hai người trên lôi đài hiện ra một vầng sáng màu lam, cảm thấy hứng thú nói, "Ta rất ngạc nhiên muốn biết nữ nhân kia là ai?". Dám nhận lễ vật của hai nam tử cũng là một loại dũng khí, hơn nữa có thể làm co hai tông cấp huyền su cùng nhau tranh đoạt, chỉ sợ thân phận cũng không đơn giản.

"Người ta cũng không biết tiểu thư cue nhiên lại đối với người ta tốt như vậy!". Âm thanh kiều mị truyền đến, Thượng Quan Khiêm trong mắt sáng ngời, ân cần hỏi, "Mỹ nhân, ngồi bên này!".

Đông Phương Dật có chút kỳ quái, hắn biết tật xấu của Thượng Quan Khiêm là thưởng thức mỹ nhân, nhưng vị Hoàng hậu nương nương này rõ ràng cũng không kém a? Nhưng hắn thế nào lại cố tình đối với vị Hoàng hậu nương nương này làm như không thấy vậy? Thật sự là… khác thường!

Sở Tiếu Tiếu ác ý rét lạnh một phen, "Tà, chàng làm sao có thể có loại thân thích này?".

"Tiểu thư…". Một người xinh đẹp đến cực điểm chân thành đi tới, mị nhãn như tơ nhìn Sở Tiếu Tiếu, trong lời nói tất cả đều là hờn dỗi, cư nhiên không nhìn nàng?

Sở Tiếu Tiếu sờ sờ cánh tay, liếc nàng một cái, "Được rồi, Mạc đại tiểu thư, chiêu câu nhãn kia ngươi vẫn là nên lưu lại cho người thương đi!".

Nghe vậy, Mạc Nguyệt đột nhiên trầm mặt tiếp theo là trương mặt lên, nổi giận đùng đùng nói, "Miễn bàn cái đầu gỗ kia, tức chết ta!".

Sở Tiếu Tiếu trong mắt lộ vẻ ý cười, Dịch Thương thật sự là quá trì độn, có khả năng làm tức chết người!

Đột nhiên Mạc Nguyệt xinh đẹp cười, mị nhãn như tở nhìn Tử Minh Tà nói, "Cũng là vị công tử phía sau ngươi tốt hơn, nếu không tiểu thư tặng cho ta thì tốt rồi!".

"Tê…". Sở Tiếu Tiếu hít một ngụm lãnh khí, nhu nhu thắt lưng của mình, ủy khuất nói, "Tà, không phải ta nói".

Mạc Nguyệt nhíu mày, đột nhiên cười duyên ra tiếng, "Ha ha… Thật sự là khó thấy được cái dạng này của tiểu thư a!". Hai mắt lại đánh giá Tử Minh Tà một chút, ánh mắt lộ ra tia hài lòng, đối mặt với sự cố ý dụ hoặc của nàng, nam nhân có thể mặt không đổi sắc không nhiều lắm, hơn nữa nàng cũng tin tưởng ánh mắt của tiểu thư.

Sở Tiếu Tiếu cũng không để ý tới sự trêu chọc của nàng, nhíu mày hỏi, "Ngươi làm sao có thể ở nơi này?".

Mạc Nguyệt thản nhiên nói, "Không phải là cái đầu gỗ kia nói muốn đưa một kiện lễ vật cho tiểu thư sao, cho nên chúng ta mới tới nơi này!".

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, lúc trước nàng thành thân, Dịch Thương không hề ở Phong Vực, lễ vật của hắn vẫn chưa đưa.

"Mạc Nguyệt!". Dịch Thương mặt lạnh như băng đi tới, trong mắt rõ ràng không hờn giận, Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, ha ha… Đầu gỗ này xem ra đã muốn thông suốt, Dịch Thương khó có được biểu tình như vậy, rõ ràng cảm xúc này là vì hai người trên lôi đài kia đi?

Dịch Thương thấy Sở Tiếu Tiếu thì ngây ra một lúc, cung kính kêu lên, "Tiểu thư!". Sau đó lại chuyển hướng Mạc Nguyệt, lãnh nghiêm mặt nói, "Chúng ta tới là làm chính sự!".

Mạc Nguyệt thưởng thức đầu ngón tay của chính mình, không chút để ý nói, "Ta không quên a! Dù sao lúc này cũng rảnh, tìm một phu quân cũng tốt!".

"Ngươi…".

Sở Tiếu Tiếu mềm mại không xương dụa vào trong lòng Tử Minh Tà, lửa cháy còn đổ thêm dầu nói, "Nguyệt là nên lập gia đình!".

"Tiểu thư…". Dịch Thương nhìn Sở Tiếu TIếu, có chút khẩn trương, chỉ sợ Sở Tiếu Tiếu tùy ý chỉ một người cho Mạc Nguyệt, hắn biết nếu là lời của tiểu thư nói, Mạc Nguyệt nhất định sẽ nghe theo, cho dù tiểu thư gả nàng cho khất cái, nàng khẳng định cũng sẽ không nói hai lời đem chính mình gả đi!

Sở Tiếu Tiếu không để ý tới hắn, chính là kích động nói với Mạc Nguyệt giới thiệu, "Nguyệt, vị này là Đông Phương Dật, vị này là Thượng Quan Khiêm, tuy rằng không biết nhân phẩm như thế nào, nhưng hời hợt cũng không tệ lắm, ngươi nhìn xem một chút!". Đông Phương Dật cùng Thượng Quan Khiêm xác thực có thể xem là mỹ nam tử, nhưng có Tử Minh Tà ở đây, quang mang trên hai người giống như bị cản lại.

Đông Phương Dật bất đắc dĩ lắc đầu, vị Hoàng hậu nương nương này đúng là… Mà Thượng Quan Khiêm lại trừng mắt giận dỗi, vẻ mặt ý cười đối với Mạc Nguyệt nói, "Mỹ nhân, không cần nghe hồ ngôn loạn ngữ của nàng, tại hạ nhân phẩm tốt lắm!".

Mạc Nguyệt thật phần phối hợp nhìn hai vị này từ đầu tới chân, cuối cùng gật đầu nói, "Không sai! Tiểu thư, ta cũng không thể muốn cả hai người?".

Nhìn sắc mặt đen như mực của Dịch Thương, Sở Tiếu Tiếu không nhịn cười được, gật đầu nói, "Mạc đại mỹ nhân để ý bọn họ là phúc khí của bọn hắn, đương nhiên là có thể!".

Nhìn Mạc Nguyệt vẫn đang đánh giá Đông Phương Dật cùng Thượng Quan Khiêm, Dịch Thương trong lòng ê ẩm, không có tư vị, lời nói không qua đầu óc liền phun ra, "Muốn gả thì gả cho ta tốt lắm!". Nhìn thấy tầm mắt đều hướng tới trên người mình, Dịch Thương mới phục hồi tinh thần, ý thức được mình nói cái gì, khuôn mặt băng lãnh kia không khỏi hiện ra một tia đỏ ửng, nhưng lại không mở miệng sửa lại, ngược lại còn thực sự nói, "Ta cảm thấy ta so với bọn hắn tốt hơn!".

"Phốc… Ha ha…". Sở Tiếu Tiếu ôm Tử Minh Tà cười to ra tiếng, nguyên lai Dịch Thương lại có lúc đáng yêu như vậy! Đương nhiên lời này nàng không dám nói ra nha.

Trên mặt Dịch Thương lại xấu hổ, hai mắt vẫn cố chấp nhìn về Mạc Nguyệt, chờ câu trả lời của nàng, trong mắt tất cả đều là khẩn trương, Mạc Nguyệt trầm mặc thật lâu, ngay tại lúc Dịch Thương trầm xuống một chút, đột nhiên câu môi cười, "Đầu gỗ rốt cục thông suốt a! Đi thôi, chúng ta đi thành thân!". Nói xong liền lôi kéo Dịch Thương hướng tới hỉ đường chạy đi.

Cách lôi đài không xa chính là hỉ đường, hôm nay các đôi nam nữ thành đôi có thể trực tiếp tiến hành bái đường thành thân ở nơi này.

Sở Tiếu Tiếu cũng lôi kéo Tử Minh Tà đứng dậy, "Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt!". Trong lòng lại tự hỏi, lúc trước Đông Phương Dật nói bọn họ có chính sự, mà hiện tại Dịch Thương cùng Mạc Nguyệt cũng tới nơi này tìm nàng đưa lễ vật, nơi này lại đầy đủ linh khí, chắc đào sơn này có thiên linh địa bảo, cho nên mới hấp dẫn nhiều cao thủ tới như vậy!

Lúc này hai nam nhân trên lôi đài đánh tới đánh lui, không ai nhường ai, Ngũ Hành nguyên tố bay tới bay lui, một mảnh hỗn loạn, Sở Tiếu Tiếu lắc đầu nói, "Hai người này chỉ sợ là xem ai mệt chết trước thì phân thắng bại rồi!". Hai người đều có tiên cấp phòng ngự linh khí, tông cấp huyền sư vốn không thể đánh vỡ tầng phòng ngự kia, nhìn hỗn loạn như vậy, Ngũ Hành nguyên tố bay tới bay lui đầy trời, đối phương một chút biện pháp đều không có.

Trong mắt Sở Tiếu Tiếu tinh quang chợt lóe, tông cấp huyền sư, còn có tiên cấp linh khí, cũng không phải là tiểu nhân vật a!

Một bên nhìn Dịch Thương cùng Mạc Nguyệt bái đường, một bên chú ý biểu hiện của hai người trên lôi đài, Sở Tiếu Tiếu dựa vào lòng Tử Minh Tà cười nói, "Tà, chàng nói bọn họ đánh nhau tới mệt chết khϊếp, cuối cùng phát hiện mỹ nhân lại bị người khác ôm đi, sẽ có dạng biểu tình gì?".

Tử Minh Tà không nói gì, chính ngoéo môi một cái, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, động tác kia thế nào cũng thấy ái muội, Thượng Quan Khiêm nhìn hai người không coi ai ra gì vô cùng thân thiết, ánh mắt ám ám, chỉ có chính hắn biết, cặp ngọc bội kia là hắn muốn đưa cho Sở Tiếu Tiếu.

Hắn thật không ngờ, chính là liếc mắt một cái, chính mình liền trầm luân, mặc dù nàng cùng Tử Minh Tà thân mật như vậy, nhưng hắn vẫn là muốn đem mỹ nhân đoạt lấy, nhưng khi đến gần, phát hiện thân phận Tử Minh Tà, hắn mới đúng lúc vòng vo phóng một hướng khác.

Hắn không thể cùng biểu đệ của mình đoạt nữ nhân đi? Huống chi vị biểu đệ này của hắn vẫn là Hoàng đế, đoạt cũng đoạt không được a! Ai… Còn chưa bắt đầu liền thất tình, thật sự là không có ai so với hắn càng đáng buồn hơn!

Tử Minh Tà có một chút đăm chiêu nhìn về phía hắn, Thương Quan Khiêm đúng lúc thu hồi suy nghĩ của hắn đối với Tiêu Tiêu, đem tầm mắt chuyển tới trên người hai vị đang bái đường kia.

Tử Minh Tà thu hồi tầm mắt, nhịn không được nhéo nhéo mặt Sở Tiếu Tiếu, "Ngô…". Sở Tiếu Tiếu búng tay hắn, ủy khuất nhìn hắn, oán giận nói, "Đau…". Nàng thế nào lại chọc tới hắn.

Tử Minh Tà cúi đầu cắn nhẹ lỗ tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ, "Thật tốt lúc trước không có chờ ngươi tự mình chậm rãi thông suốt!". Bằng không chỉ sợ là đã bị người ta đoạt đi rồi.

Sở Tiếu Tiếu có chút mờ mịt khó hiểu nhìn hắn, không hiểu được hắn vì sao lại cảm khái như vậy, nhìn bộ dáng ngớ ngẩn hiếm có của nàng, Tử Minh Tà nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.

"Rống…". Một tiếng hổ gầm truyền tới, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn về phía lôi đài, Dịch Thương cùng Mạc Nguyệt cũng hoãn bái đường, cũng đã đi tới, đứng bên người Sở Tiếu Tiếu.

Mạc Nguyệt mềm mại không xương dựa trên người Dịch Thương, Dịch Thương sắc mặt ửng đỏ, bất quá cũng ôn nhu ôm lại nàng, trong mắt lộ vẻ vui sướиɠ, Sở Tiếu Tiếu nhịn không được cười cười trêu chọc nói, "Nam nữ thụ thụ bất thân a!". Lúc trước Mạc Nguyệt đối với Dịch Thương có thể nói là nhất kiến chung tình, cả ngày chạy tới bám lấy hắn, Dịch Thương nói cầu nhiều nhất chính là "Nam nữ thụ thụ bất thân", sau đó vẻ mặt chính nhân quân tử đem Mạc Nguyệt đẩy ra.

Dịch Thương sắc mặt càng hồng, "Tiểu thư…".

Mạc Nguyệt chu miệng oán giận nói, "Tiểu thư, nói như thế nào hắn hiện tại cũng là nam nhân của ta, tiểu thư liền nể tình ta, không cần khi dễ đầu gỗ này!".

"Thật tốt, nể tình Mạc đại tiểu thư, ta nhất định không khi dễ hắn!".

"Rống…". Lại một tiếng rống nữa, chỉ thấy trên lôi đài có một con hổ thật to đang vận sức chờ phát động.

Sở Tiếu Tiếu chậc chậc nói, "Không bằng con mèo nhỏ xinh đẹp nhà ta!". Trên lưng lại bị tập kích, Sở Tiếu Tiếu đáng thương hề hề nhìn Tử Minh Tà, thương lượng nói, "Tà, lần sau có thể nhẹ tay một chút hay không?".

Tử Minh Tà nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm, "Nàng còn trông ngóng có lần sau?". Lực tay hắn còn không biết sao? Có bao nhiêu đâu chứ? Bất quá vẫn là nhịn không được tay nhu nhu cho nàng.

"Không có lần sau…". Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt chân chó, trong lòng xấu hổ, nàng như thế nào cảm thấy chính mình trở thành thê bị người quản nghiêm?

"Hừ! Không phải chỉ là một tiên thú nhị giai thôi sao! Linh khí phòng ngự của ta là tứ giai tiên cấp linh khí, ngươi căn bản không phá được phòng ngự của ta!". Trên lôi đài, nam tử áo trắng khinh thường liếc mắt nhìn hổ vằn kia.

Nam tử đối diện cũng không giận, cười đạm nói, "Vậy huynh đài có thể phá được phòng ngự của tại hạ sao?".

Biểu tình nam tử áo trắng cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, đúng là hắn cũng không phá được, hắn có một cự mãng tiên thú tam giai, tuy rằng so với hổ vằn cao nhất giai kia, nhưng đối phương linh khí phòng ngự cũng là tứ giai tiên cấp linh khí.

Sở Tiếu Tiếu bĩu môi nói, "Không thú vị, xác rùa cũng không thể phá vỡ, vậy còn xem cái gì chứ?".

Lời nói của nàng vửa xong, liền nghe một tiếng "Ba", hai nam tử trên lôi đài sắc mặt đại biến, đồng thời cúi đầu nhìn về nhẫn cùng vòng cổ dưới chân, tiên cấp linh khí của bọn họ cứ như vậy hỏng rồi?

Hia người liếc nhau cũng không đánh, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, bọn họ lần này tới đều có nhiệm vụ, nay lại xuất hiện cao thủ như vậy, nhiệm vụ của bọn họ khả năng rất khó hoàn thành, song phương tầm mắt tiếp xúc, đều thấy được tin tức trong mắt đối phương, "Hợp tác!". Chỉ có hợp tác bọn họ mới có thể có phần thắng lớn hơn!

Sở Tiếu Tiếu cười tủm tỉm nhìn Tử Minh Tà, "Tà, chàng thế nào lại có thể đem xác rùa của người ta đạp nát vậy?".

Tử Minh Tà đương nhiên nói, "Nàng không phải nói là không thú vị sao?".

"Nhưng hiện tại người ta không đánh nữa nha!".

Tử Minh Tà nhíu mày, "Oa nhi muốn nhìn bọn họ tiếp tục đánh?".

Sở Tiếu Tiếu vôi vã nắm chặt tay hắn, "Không cần nữa! Ta đối với mục đích bọn họ tới đây cảm thấy hứng thú!".