Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 396

Không lâu sau, Từ Quốc Thiên đi vào, nhìn thấy vợ và con trai đang ở đây, mà đứa nhỏ đang vui vẻ cười ha ha, cậu ta cũng tỏ vẻ chân thành, rất lễ phép nói: “Chị Dao! Xin lỗi đã làm phiền chị!”

Sau đó lại chào bố mẹ tôi và còn mua đồ ăn vặt cho Điềm Điềm.

Bữa tối này rất thú vị, có thể thấy sắc mặt Thẩm Giai Giai như trút được gánh nặng, sau khi ăn cơm xong, cô ta chủ động chơi với bọn trẻ, bố mẹ tôi thấy tôi có chuyện muốn nói với Từ Quốc Thiên nên đã hẹn nhau ra ngoài đi dạo.

Từ Quốc Thiên và tôi đã kiểm tra chi tiết tình hình hiện tại của Hân Thuỵ, sau đó tôi mới nhận ra rằng dạo này nhà họ Điền phát triển rất mạnh, không chỉ giành lấy thức ăn trong miệng của người khác, giành lấy một số dự án mà còn lôi kéo một số cổ đông lớn, làm náo loạn cả thị trường.

Xem ra đây là chơi lớn, không sợ bị phân tán.

Mà người điều hành đằng sau tất cả những chuyện này là Điền Ny, thực ra Từ Quốc Thiên không nói cho tôi biết Điền Gia Hào không phải là người được việc, người vẫn luôn nhảy lên nhảy xuống chính là Điền Ny. Theo lý thuyết, cô ta và Quý Thanh Viễn là vợ chồng, chắc chắn trong tay không thiếu tiền, tại sao cô ta lại không chịu an phận chứ?

Một điều nữa tôi không hiểu là nếu Điền Ny chiếm đoạt tài nguyên và mối quan hệ  của Quý Thanh Viễn, cô ta không sợ Quý Thanh Viễn sẽ trừng phạt cô ta sao? Trong ấn tượng của tôi, Quý Thanh Viễn tuyệt đối không chịu để phụ nữ trèo lên đầu anh ta, kể cả người phụ nữ của anh ta đi chăng nữa.

Nếu không, Quý Thanh Viễn sẽ không ngần ngại loại bỏ hoàn toàn nhà họ Điền ra khỏi công việc kinh doanh của mình.

Nếu giờ này Điền Ny đang tác yêu tác quái, một ngày nào đó, cô ta và Quý Thanh Viễn sẽ tính sổ với nhau.

Có vẻ như tôi phải nói chuyện trước với Quý Thanh Viễn, mặc dù Quý Thanh Viễn đã từng ám chỉ tôi rằng không cần phải giữ thể diện cho Điền Ny, điều đó có nghĩa là lượng thông tin ở đây hơi lớn.

Về điểm này, tôi cần phải nỗ lực để điều tra.

Nhà giàu chính là như vậy, rất nhiều chuyện không cần nói, mọi người đều biết nhưng chỉ họ mới có quyền lên tiếng.

Cuối cùng, bởi vì Thẩm Giai Giai đã cầu xin tôi giúp đỡ nên tôi không thể không diễn trước mặt hai người họ, tôi nói với Từ Quốc Thiên: “Tạm thời cậu chưa thể rời đi được, trước hết hãy ở lại Hân Thuỵ đi. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu bằng lòng quay về Đỉnh Hâm, cổng lớn của Đỉnh Hâm luôn mở rộng chào đón cậu, nhưng trước mắt cậu cần phải ở lại Hân Thuỵ, đương nhiên chuyện này còn phải xem cậu suy nghĩ thế nào.”

Mặc dù tôi không nói rõ ràng, nhưng Từ Quốc Thiên cũng không phải kẻ ngốc, lập tức bày tỏ ý kiến của mình: “Nếu chị Dao đã nói như vậy, núi đao biển lửa tôi cũng không sợ, tôi tình nguyện vì chị Dao mà xông pha khói lửa.”

“Cảm ơn cậu đã nói vậy! Từ Quốc Thiên, tôi cũng biết làm vậy là khó xử cho cậu, nhưng tôi thật sự rất cần, khiến cậu chịu ấm ức rồi! Như vậy đi, cậu là do tôi phái đi, cho nên tôi cũng sẽ trả lương cho cậu theo cấp bậc quản lý!”

“Không được đâu, chị Dao, chị đã rất tốt với tôi rồi, tôi không thể đòi tiền của chị được.” Từ Quốc Thiên liên tục xua tay.

Thẩm Giai Giai cũng nói: “Sao làm thế được, chị Dao!”

“Đừng từ chối, tôi biết rõ hiện giờ cậu cũng không dễ dàng gì, cậu hoàn toàn có thể tìm một công việc khác tốt hơn. Đây coi như là cậu làm việc cho tôi, tôi không thể khiến nhân viên của mình chịu ấm ức được.”

“Hơn nữa, đứa nhỏ còn phải đi nhà trẻ, thời gian này Giai Giai cũng sẽ không thể đi làm, tôi biết cậu rất áp lực, vì vậy đừng từ chối nữa, đây là điều nên làm mà, ngược lại tôi cũng sẽ an tâm hơn.”

Những gì tôi nói đều hợp tình hợp lý, Từ Quốc Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Được! Vậy thì cảm ơn chị Dao, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Thực ra Từ Quốc Thiên là người rất thông minh, cậu ta vui vẻ nhận lời như vậy khiến tôi cũng rất an tâm.

Cả nhà họ ở lại với tôi đến rất khuya mới đứng dậy ra về.

Xem ra, kế hoạch của tôi có phương hướng thực hiện chính xác hơn, nhưng tôi biết rất rõ, nếu ra tay với bọn họ như vậy, tôi cũng sẽ gặp rủi ro lớn, nhất định phải thận trọng, không nên hành động quá vội vàng.

Thứ sáu, tôi đến bệnh viện để tháo băng bó bột trên cánh tay, tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều, có cảm giác như đã được giải thoát sau bốn chín năm.

Tôi xuống lầu lấy thuốc cho bố, lúc tôi đang tính tiền thì có một người đàn ông to lớn trước mặt tôi, anh ta rất vạm vỡ, giống như một bức tường chắn tầm nhìn của tôi khiến tôi không thể nhìn thấy phía trước mình có bao nhiêu người đang xếp hàng.

Cuối cùng khi tôi nhìn thấy người đàn ông cúi xuống, đưa đơn thuốc vào trong quầy phát thuốc, hình xăm trên cổ tay của anh ta đã thu hút sự chú ý của tôi.

Ngay trên cổ tay anh ta, tôi thấy hình xăm một con rắn.

Khi nhìn thấy hoa văn này, tôi giật thót người, hoa văn này rất quen, tôi chợt nhớ vào cái đêm khi tôi bị trói, tôi đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ cõng tôi qua ánh sáng yếu ớt, chính là hoa văn này đã hiện lên cổ tay anh ta.

Mặc dù đêm đó tôi không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng tôi vẫn nhớ như in hình vẽ này, chỉ liếc nhìn cũng đủ khiến người ta khó quên.

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, trong tình thế cấp bách, tôi cố ý bước đến bên cạnh, liếc nhìn khuôn mặt của anh ta.