Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 343

Trong ánh mắt Bồ Tăng Vinh tràn ngập sự lo lắng: “Đi ra ngoài! Không thấy có người bị bệnh sao?”

Giọng điệu ông ta lộ rõ vẻ bực bội, đó rõ ràng cũng là một loại hoảng loạn.

“Tôi có thể nhìn vợ của ông một chút được không?” Tôi rất cẩn trọng trưng cầu ý kiến ông ta: “Tôi cảm giác được tình trạng của vợ ông có chút nghiêm trọng!”

Ông ta nhìn về phía tôi với nét mặt có phần hoảng loạn, tôi nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của ông ta.

Tôi vội vã bổ sung thêm: “Tôi có kinh nghiệm! Khả năng sẽ giúp được ngài!”

Dù gì thì suốt mấy năm nay đều là một tay tôi ở nhà chăm con, mỗi lần con sinh bệnh, tôi đều tự mình đối phó.

Ông ta liếc mắt nhìn tôi một cái, có thể là thấy nét mặt của tôi có chút thành khẩn, nên lúc này mới chịu lùi lại một bước, rồi nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm trên giường, thở dài nói: “Hình như bà ấy sốt rồi!”

Tôi vội tiến lên một bước, duỗi tay sờ lên trán người phụ nữ đó, và thậm chí là cổ, than thầm một tiếng trong lòng, đây nào có phải sốt chứ, là sốt cao, người nóng như than như lửa vậy.

Tôi vội vàng hỏi: “Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”

“Từ tối hôm qua đã nóng như vậy rồi, sáng sớm bà ấy vẫn còn tỉnh táo, tôi…”

“Ông Bồ, chỉ sợ là phải đưa bà ấy tới bệnh viện thôi, cứ để vậy chắc chắn không ổn! Có nhiệt kế không?” Tôi hỏi.

Ông ta lắc đầu, mở miệng đáp: “Tôi, tôi cũng không biết nhiệt kế ở đâu!”

Nhìn dáng vẻ này có lẽ ngày thường ông ta chính là một con mọt sách, mọi chuyện trong nhà chắc hẳn do một tay vợ ông ta thu xếp.

Tôi vội nói với Hồ Nguyệt: “Mau gọi cấp cứu, kêu xe cứu thương tới đi!”

Sau đó tôi nhẹ giọng gọi bà Bồ đang nằm trên giường: “Thưa bà, bà tỉnh lại đi, bà có nghe thấy lời tôi nói không?”

Tôi ngồi dậy, nhìn về phía Bồ Tăng Vinh nói: “Ông à, phải đến bệnh viện thôi, bà ấy đã hôn mê rồi.”

Hiển nhiên, thoạt nhìn có thể thấy Bồ Tăng Vinh không biết ứng xử ra sao, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh hoảng, giống như một đứa trẻ chịu bó tay không có cách giải quyết, thậm chí là còn nhìn về phía tôi bằng ánh mắt có phần ỷ lại: “Cô gái này, vậy tôi phải làm gì đây?”

“Trước mắt thì không cần, tới bệnh viện kiểm tra xong đã rồi nói! Ông đừng nóng vội, tôi sẽ đi cùng ông!” Tôi an ủi ông ta.

Ông ta lại nhìn về phía người phụ nữ trên giường, nét mặt bất lực: “Thật cảm ơn cô.”

Rất nhanh sau đó, xe cứu thương đã tới cửa, chúng tôi và Hồ Nguyệt hỗ trợ cùng đỡ bà Bồ lên xe, sau đó tất cả cùng đi theo tới bệnh viện.

Bồ Tăng Vinh hoảng loạn đến độ tiền cũng quên không mang, nên tôi kêu Hồ Nguyệt lấy thẻ của tôi thanh toán hóa đơn trước.

Sau khi kiểm tra xong hết thảy, bác sĩ bước ra nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “May là đưa người tới kịp, tại sao nóng như vậy rồi mới đưa bà ấy tới bệnh viện? Viêm phổi thùy, kèm theo chức năng tim phổi bị lão hóa sớm. Nếu để muộn hơn sẽ rất nguy hiểm! Phải nhập viện điều trị!”

Sắc mặt Bồ Tăng Vinh có chút trắng bệch.

Tôi an ủi ông ta: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Cứ tin tưởng bác sĩ!”

“Cảm ơn, thật lòng cảm ơn cô, cô gái!” Ông ta tiếp tục cảm ơn tôi lần nữa, không ngừng xoa tay.

Bởi vì tình trạng người bệnh vẫn chưa có chuyển biến tốt, nên chúng tôi đành phải ở lại cùng Bồ Tăng Vinh theo dõi tình hình, mãi cho đến buổi tối, cuối cùng bà Bồ mới hạ sốt trở lại, lúc này mọi người mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Bồ Tăng Vinh mới tiến tới hỏi tôi, tên họ là gì, tại sao lại tới đây tìm ông ta? Tôi một năm một mười nói rõ mục đích trong một lần, đồng thời cũng đưa cho ông ta xem tài liệu liên quan tới chúng tôi.

Có vẻ như chỉ cần đề cập đến chuyện công việc, ông ta lập tức biến trở lại thành người vô cùng nghiêm túc.

Ông ta đọc toàn bộ tài liệu một cách vô cùng nghiêm túc, sau đó xác nhận lại các tài liệu của chúng tôi một lần nữa.

Tài liệu mà Hồ Nguyệt làm cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí còn đưa cả biên lai gửi hàng cho ông ta xem, chứng minh trọng lượng lời nói của chúng tôi.

Khi ông ta nhìn lại số liệu kiểm nghiệm của Bác Duệ Thiên Vũ một lần nữa, phẫn nộ không sao tả xiết: “Kẻ lừa đảo! Cái thứ vô trách nhiệm, những số liệu này căn bản là không đúng, lừa đảo người không chuyên nghiệp thì cũng thôi đi, kết quả kiểm tra những tài liệu này hoàn toàn không thể hiện ra số liệu như vậy được, cái bộ quái nào ban hành ra tư liệu này, vô trách nhiệm! Cái đám bại hoại này!”

Ánh mắt tôi và Hồ Nguyệt chạm nhau giữa không trung, sau đó tôi kể lại toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện lại một lần cho ông ta nghe, không hề giấu giếm.

Ông ta nhìn tôi nói: “Đúng là mấy cái thứ hỗn láo.”

Tôi nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Cho nên, tôi đã cùng đường rồi, mới phải đến tìm ngài thế này.”

Ông ta trầm ngâm một lát, lại nhìn nhìn người vợ đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng nói với tôi: “Phiền cô chăm sóc người phụ nữ tôi yêu, tôi sẽ đi lấy một phần số liệu cho các người, cô chờ ở đây!”

“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc vợ ông thật tốt!” Tôi lập tức tỏ rõ thái độ, ngay cả Hồ Nguyệt cũng không thể giấu nổi nụ cười hưng phấn đang lộ rõ trên mặt.

Bồ Tăng Vinh có lẽ rất yên tâm về tôi, nên lập tức xoay người rời đi, nhìn người này, có lẽ đối với ông ta sự nghiệp là cao hơn hết thảy.

Ông ta vừa đi là đi một mạch, suốt mười lăm tiếng đồng hồ không thấy tăm hơi đâu, khiến Hồ Nguyệt gấp tới nỗi muốn cào mặt, tôi an ủi cô ấy, yên tâm, tôi tin tưởng Bồ Tăng Vinh nhất định sẽ đưa ra cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.

Mà cũng chính sự việc này mới có thể nhìn ra được sự cố chấp của ông ta, thứ ông ta nhận chính là số liệu thực, chứ không phải lý do thoái thác của bất kỳ kẻ nào.

Mãi đến buổi tối ngày hôm sau, ông ta mới xuất hiện tại bệnh viện một lần nữa, trên tay cầm một phần tài liệu thật dày, giao chúng cho tôi với dáng vẻ vô cùng trịnh trọng: “Đây là kết quả xác minh mới nhất, đừng nói cả nước, thậm chí là tôi dám nói với cả thế giới này, đây là thứ quyền uy nhất, nếu bọn họ còn dám dị nghị, cô cứ cầm tập tài liệu này mà khởi tố bọn họ!”

Những lời này khiến tôi “phụt” cười một tiếng, quả thực là hợp ý tôi, tôi thích nhất là thưa kiện.