Thiên Kiều

Chương 44: 44: Khó Dò Trung

Tiểu cô nương sức lực nhỏ, chém một cái lên mu bàn tay tên kia cũng không phải quá mạnh.

Nhưng lưỡi chủy thủ của Hồ Ngọc Nương là do ông nội nàng ấy đặc chế, trên đó có gai nên chỉ cần chém là rách da thịt.

Trường Đình lại cắn răng hung hăng móc ngược lên, gai trên đó móc lấy da thịt khiến máu lập tức phun trào đỏ cả tuyết.

Máu theo mũi dao chảy xuống, từng giọt tích táp.

Tim Trường Đình nảy lên, máu dồn lên não, một tay nàng đè nam nhân kia xuống sau đó rút chủy thủ ra.

Nàng cắn chặt răng thở ra một hơi, nhấc một góc thảm nỉ ra sau đó nhân lúc tên kia còn đau đớn chưa hoàn hồn nàng lại tàn nhẫn đâm thêm một nhát.

“Xoạt!”

Chủy thủ lần này đâm vào sườn đùi phải của kẻ kia!

“A!”

Chủy thủ rơi xuống trong thời gian cực nhanh!

Người bị thương một bàn tay vẫn còn có thể chống cự được, chủy thủ lại không dài, sức của Trường Đình cũng không lớn nên nàng căn bản không thể khiến người ta thương gân động cốt được! Vậy chỉ có thể đâm nhiều một chút.

Nam nhân kia bị thương chồng chất thì liên tục hô to, cũng không đứng được nữa mà ngã trên tuyết, cả người mềm oặt thở hổn hển.

Máu từ trên người hắn chảy ra tuyết trắng, dần nhuộm nó thành màu đỏ tươi.

Giống như một đóa sen máu nở rộ trong mùa đông.

Trường Đình cũng thở hổn hển, trừng mắt nhìn từng giọt máu tươi nhỏ trên tuyết đọng, cả người nàng run lên, đôi tay nắm chặt cán chủy thủy.

Nàng hít vài hơi thật sâu mới thong thả điều hòa hơi thở của mình.

Nhiệt khí gặp phải hơi lạnh lập tức biến thành một mảnh sương trắng mênh mông.

Con người ta yếu ớt như thế, cũng dễ dàng đổ máu và bị thương như thế.

Chết thực quá dễ dàng…

“Phốc lạp” một cái, đao nhọn xuyên qua da thịt tạo thành vết thương.

Nàng sợ thấy máu nhưng càng có chuyện quan trọng hơn nàng phải quan tâm đến!

Kẻ này chỉ là kẻ tiên phong tới dò đường.

Kẻ tiên phong thường đi một mình, để cảnh giác, cũng để phòng bị…

Đối phó với ba tiểu cô nương còn phải có kẻ đi dò đường… Quả thực ngu xuẩn!

Từ chỗ cây cối bên kia lại đây chắc chỉ tầm 15 phút, huống chi nàng cũng không biết phía sau tên này còn có kẻ khác cũng đang rình rập đợi lệnh ở gần đây không! Trường Đình cưỡng bách chính mình cố gắng trấn định, nhưng bàn tay nàng vẫn không nghe sai bảo mà run lên.

Nàng cần kéo tên này vào trong thảm nỉ, chờ đám người kia tới gần nàng sẽ đem hắn ra làm con tin, hoặc làm kẻ chết thay cũng được, coi như có đường lui!

Ý nghĩa của Trường Đình thực rõ ràng, đầu óc vẫn luôn chuyển động!

Phía rừng cây bên kia đột nhiên ồn ào lên, đám đông như mây đén áp tới.

“Ngụy Lục đã xảy ra chuyện!”

“Ngụy Lục đã chết!”

Hồ Ngọc Nương bị tiếng thét của tên kia đánh thức, nàng ta vừa giẫm chân ngồi dậy thì tiểu Trường Ninh cũng bị đánh thức.

Tay chân đứa nhỏ run rẩy, trong màn đêm đen con bé thấy máu uốn lượn trên mặt tuyết thì theo bản năng “Ưm” một tiếng bật khóc.

Hồ Ngọc Nương vội vàng duỗi tay vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, lại đứng lên kéo Trường Đình đến phía sau, giọng lưu loát nói, “Ngươi chăm sóc A Ninh, để ta ứng phó.”

Trường Đình nắm chặt chủy thủ trên tay nhưng lại bị Hồ Ngọc Nương kéo về phía sau.

Lúc này nàng mới hoàn hồn, tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài cũng càng ngày càng gần.

Trường Đình lấy đầu ngón tay nhéo bản thân một phen, nàng đau tới mức tỉnh cả người.

Chân nàng vẫn không động mà chỉ quay đầu cực kỳ ôn nhu nhưng kiên định, biểu tình nghiêm túc nói với Trường Ninh, “A Ninh, đừng khóc.

Muội mà khóc thì người ta sẽ cho rằng muội mềm yếu dễ bắt nạt!”

Sau đó nàng chuyển giọng nói, “Ngọc Nương, hai chúng ta kéo tên nam nhân kia lại đây.

Sức ngươi lớn nên ngươi uy hϊếp hắn, lúc này hắn đã bị thương rồi, không giãy giụa được đâu! Ngươi lấy khuỷu tay bóp cổ hắn, lại lấy chủy thủ kề bên cổ hắn, còn ta đứng phía sau!”

Nàng biết chiêu này chưa chắc đã hữu dụng, trước tiền tài, gạo thóc thì đám người kia khó có lý do vì một tên Ngụy Lục bị thương mà dừng tay! Nhưng ít nhất như vậy nàng có thể có thêm thời gian nói hết lời cần nói!

Hồ Ngọc Nương cũng không hỏi lý do mà dứt khoát gật đầu.

Nàng ấy đội mũ nỉ lên, lại bước nhanh ra ngoài ngồi xổm xuống cầm lấy chủy thủ, khuỷu tay siết chặt cổ nam nhân kia không cho hắn nhúc nhích.

Hai chân tên kia vô lực kéo lên trên tuyết, cả người bị kéo nhanh về phía cái lều!

Nam nhân run rẩy, nói mãi không được một câu hoàn chỉnh, thổ ngữ và tiếng phổ thông đua nhau bật ra: “Đừng gϊếŧ… Đừng gϊếŧ ta… Chúng ta không trộm… Không lấy lương thực….”

Hồ Ngọc Nương lại tăng thêm lực tay, hung tợn mắng, “Nói cái rắm!” Sau đó nàng ta quay đầu đi, vẻ mặt lo lắng nói với Trường Đình, “Ít nhất có 10 cây đuốc… Ta sợ ngăn không được, đến lúc ấy ta dùng châm, ngươi dẫn A Ninh vòng qua tảng đá này mà trốn đi.

Ta có công phu hộ thân, thế nào ta cũng thoát được!”

Trường Đình nhấc tay để Hồ Ngọc Nương đừng nói nữa, nàng nghiêm túc nhìn về phía nam nhân kia chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn luôn mồm cầu xin.

“Hắn và nam hài kia có cùng khẩu âm ư?”

Trường Đình nhẹ giọng hỏi.

Hồ Ngọc Nương không hiểu ý nàng nên đành phải gật gật đầu.

“Đều là khẩu âm Kế Châu sao?” Trường Đình hỏi lại.

Hồ Ngọc Nương sửng sốt một hồi mới nói, “Sao ngươi biết…”

Trường Đình trầm mặc không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu.

Nàng lại xốc thảm nỉ lên, đám người kia đã tới rất gần.

Bọn chúng gầy yếu và mệt mỏi tới độ không còn bao nhiêu sức lực vì thế mới đánh chủ ý lên trên người ba tiểu cô nương nhỏ tuổi các nàng.

Bọn chúng nhất định đoán ba người bọn họ có tiền tài trên người mới dám vòng đường vòng đi lên hướng bắc…

Có lẽ là cô nương nhà giàu nào đó lưu lạc, cũng có lẽ là đám tiểu nương tử không biết nhân gian khó.

Dù sao bọn họ cũng sẽ không thiệt, cho dù không cướp được gì nhưng bắt được rồi, đợi đi qua chỗ thôn xóm bọn chúng có thể bán ba người các nàng đổi mấy cân lương thực —— dù sao đây cũng là ngoài thành, không ai quản ai.

Hơn nữa lúc này là ban đêm, mọi người đều đang bận rộn trốn lên phía bắc, làm gì có ai muốn gặp phiền toái mà mạnh mẽ ra mặt chứ!?

Bọn chúng nhất định nghĩ như thế.

Cây đuốc như lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng ngày càng gần.

Tiếng người ồn ào náo động cùng tiếng gào hư trương thanh thế cũng nhiều lên.

Lòng bàn tay Trường Đình đầy mồ hôi, nàng duỗi chặt rồi lại nắm lại, cổ họng nghẹn thở.

Nàng nghĩ nghĩ rồi quay người nhẹ giọng trấn an Trường Ninh, “Đừng ra khỏi lều, nếu ta và Ngọc Nương không được thì muội phải trộm bò ra sau, đến sườn dốc bên kia.

Bất kể là dập đầu hay cầu xin cũng phải cầu đám tráng hán kia thu nhận muội.

Nếu thật không được thì muội cứ nói với bọn họ rằng chỉ cần bọn họ mang muội đến bên trong thành thì muội sẽ có cách giúp bọn họ che giấu vị thuốc trên xe đẩy.”

Không sai, vừa rồi đi tới gần Trường Đình đã ngửi thấy mùi thuốc.

Đám tráng hán kia đang vận chuyển dược liệu.

Bạch cập, ngải diệp, tử châu… Mùi cực nhạt, đều là vị thuốc giúp cầm máu, ích khí.

Nàng chỉ cần nghĩ một chút đã thấy hợp tình hợp lý, ngoại trừ binh khí, khôi giáp, thì ở thế đạo này còn cái gì khiến binh gia tranh nhau chứ?

Tự nhiên là dược liệu.

Trường Ninh mờ mịt thò đầu ra hỏi, “Cái gì vậy?”.