"Cảnh Châu, em yêu anh!"
Trong căn phòng ngủ tối tăm, Vân Hoàn ngồi trên đùi người đàn ông, ra sức trêu đùa, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bộ dạng vô cùng quyến rũ.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền bị người đàn ông hung hăng đẩy ra:
"Vân Hoàn, sao cô có thể trở nên hạ tiện như vậy?"
Ánh mắt Phong Cảnh Châu mang theo tia chán ghét, giống như đang nhìn một thứ đồ vật gì đó bẩn thỉu.
Vân Hoàn không vì thế mà lùi bước, cô tiến lên, kề sát ngực người đàn ông:
"Cảnh Châu, vất vả lắm anh mới về nhà, em sẽ không đi đâu hết..."
Bụng dưới của người đàn ông đột nhiên dâng lên từng đợt khô nóng, đôi mắt sắc bén co rút lại, siết chặt cằm cô:
"Tiện nhân, cô dám tính kế tôi?"
Vân Hoàn không trả lời, cô nghiến răng chịu đựng sự bạo hành của anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm cả gối.
Anh mắng cô là tiện nhân, vậy anh hẳn nên biết, cô là Vân Hoàn, không phải Vân Thanh Thanh. Cô là vợ của anh, anh với cô cùng ngủ trên một chiếc giường, thế nhưng anh lại gọi tên người phụ nữ khác, điều này làm cô đến chết cũng sẽ không cam tâm!
Cô phải làm cho anh nhớ rõ rành mạch rằng người phụ nữ đang nằm ở dưới thân của anh, Vân Hoàn này là người vợ hợp pháp của anh trong suốt ba năm qua, do chính tay anh cưới hỏi đàng hoàng về.
"Cảnh Châu, anh cũng đối xử thô bạo như vậy với Vân Thanh Thanh sao?"
Cơ thể thật sự rất đau, Vân Hoàn không nhịn được nhéo thắt lưng của người đàn ông, hỏi.
"Cô có tư cách gì để so với Vân Thanh Thanh?"
Phong Cảnh Châu đứng dậy, hung hăng đẩy ngã cô xuống đất.
"Loại phụ nữ ghê tởm như cô so với Thanh Thanh, đến cả một ngón tay còn không bằng"
"Phịch" một tiếng, eo của Vân Hoàn đυ.ng vào chân giường, một cỗ tanh ngọt lập tức tràn ra trong khoang miệng.
Ghê tởm...
Anh vậy mà lại nói cô ghê tởm? Rõ ràng lúc trước anh dịu dàng với cô, coi cô như bảo bối mà nâng niu. Tại sao sau khi kết hôn lại trở nên như thế này?
Sự tuyệt vọng như cỏ dại mọc lan tràn trong lòng Vân Hoàn, cô nở một nụ cười thê lương:
"Nếu đã như vậy thì Cảnh Châu, chúng ta li hôn đi!"
Phong Cảnh Châu tay đang thắt đai lưng bỗng dừng lại, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cô.
Kể từ sau khi kết hôn, anh đã nói vô số lần ly hôn nhưng mà, bất luận anh vừa dụ dỗ vừa đe dọa cô như thế nào, cô cũng không bao giờ thỏa hiệp.
Nhưng hôm nay, cô ta không chỉ có thái độ khác thường, tính kế câu dẫn anh mà còn chủ động đề xuất li hôn. Tiện nhân này, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Vân Hoàn lấy tay quệt đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi đứng dậy:
"Tôi đồng ý ly hôn với anh nhưng tôi có một điều kiện"
Phong Cảnh Châu nhíu mày:
"Cô lại muốn giở trò gì?"
"Anh phải thiết kế một chiếc váy cưới cho tôi"
"Thiết kế váy cưới?" Phong Cảnh Châu sửng sốt, ngay sau đó khóe môi giương lên nụ cười lạnh:
"Cô cũng xứng?"
Câu nói của anh giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Vân Hoàn. Thân thể cô khẽ run rẩy, nhưng vẫn như cũ quật cường, ngẩng đầu lên:
"Nếu muốn tôi ký, anh nhất định phải đáp ứng tôi! Nếu không, Vân Thanh Thanh cô ta vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu tam mà thôi!"
"Tiện nhân!"
Phong Cảnh Châu tức giận quát lớn:
"Nếu không phải cô, vợ của Phong Cảnh Châu này hẳn phải là Thanh Thanh! Nếu không phải cô, Thanh Thanh cũng sẽ không trở nên giống như bây giờ!"
Văn Hoàn nghiến răng, gằn từng chữ nói:
"Phong Cảnh Châu, chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại! Nhưng nếu anh không đồng ý, tôi không ngại cùng anh đối chọi đâu"
Cô rũ mắt: "Anh đừng quên, hôn nhân của chúng ta là do chính ông nội anh quyết định, chỉ cần tôi không muốn, không ai có thể ép tôi và anh ly hôn!"
"Thanh Thanh sao lại có một người chị gái độc ác như cô!"
Ánh mắt lạnh như băng của Phong Cảnh Châu bắn thẳng về phía khuôn mặt Vân Hoàn. Khóe môi Vân Hoàn lộ ra một tia cười khổ, cô còn muốn nói gì đó nhưng lúc này cổ họng bỗng nhiên trào lên một cỗ tanh ngọt.
"Anh tốt nhất nên suy xét cho thật kĩ, tôi không có thời gian cùng anh nói chuyện vô nghĩa đâu!"
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, một hơi chạy vọt tới phòng vệ sinh.
"Ọe__"
Từng ngụm từng ngụm máu phun ra, tất cả sức lực của cơ thể giống như bị rút cạn. Cô nhìn bồn cầu đỏ thẫm, đầu óc bỗng cảm thấy choáng váng.