Liễu thị thấy nàng ngoan ngoãn, trong lòng mới yên tâm một chút, nhưng lại sợ nàng chơi trò chiến thuật hai mặt, lại nói với Đỗ ma ma:
"Nữ nhi này của ta ngoan cố, còn phải làm phiền ma ma để tâm đến con bé nhiều hơn.”
Trưởng công chúa như có điều suy nghĩ, thu hết của biểu tình hai mẹ con vào đáy mắt.
Đỗ ma ma cười nhận lời, lại mời Diêu Thủ Ninh đi theo bà đi ra ngoài bằng cửa hông.
Diêu Thủ Ninh vừa nghĩ đến không cần đi ra từ cửa chính kia, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng còn có rất nhiều nghi vấn, đáng tiếc cũng không dám tùy tiện hỏi ra tiếng, chỉ sợ khiến cho người trong phủ tướng quân hoài nghi, lộ ra bí mật của mình.
Đỗ ma ma vừa đi vừa nói chuyện với nàng, Diêu Thủ Ninh lúc đầu còn có chút cảnh giác, cũng phỏng đoán có phải ngày đó mình nhắc nhở Lục Chấp làm cho người trong phủ tướng quân cố ý thăm dò mình hay không.
Nhưng sau này thấy Đỗ ma ma hỏi đều là chuyện nhỏ trong nhà, liền cảm thấy cũng không có gì để giấu diếm, đều đáp rõ ràng từng chuyện một.
"Nghe nói Diêu gia tổng cộng có một huynh trưởng và hai tỷ muội?”
Diêu Thủ Ninh gật đầu, Đỗ ma ma liền cười nói:
"Đại công tử học tập thư viện ở Cố thị, đại tiểu thư thích yên tĩnh, thời gian ra ngoài không nhiều lắm. Ta thấy Diêu tiểu thư tính cách vui vẻ, ngày thường ở nhà hẳn là rất nhàm chán đúng không?”
Diêu gia liên quan đến vụ án, người trong tướng quân phủ tự nhiên điều tra thập phần rõ ràng tình huống của Diêu gia.
"Đại tiểu thư yêu thích yên tĩnh" trong lời nói của Đỗ ma ma, là cách nói vô cùng uyển chuyển Diêu Uyển Ninh sinh bệnh.
"Bây giờ Tô tiểu thư vừa tới, ngược lại có thể làm bạn với ngài.”
Tô Diệu Chân không có ở chỗ này, Diêu Thủ Ninh gần như khó có thể che dấu sự ghét bỏ của mình đối với nàng ta.
Thế nhưng ân oán giữa biểu tỷ muội, cũng không cần phải nói cho người ngoài nghe, lúc này liền nói:
"Cũng sẽ không nhàm chán, bình thường cũng sẽ xem các loại thoại bản, đại ca ta thường xuyên sẽ giúp ta mua chút ít, ngẫu nhiên nương cũng sẽ cho phép ta ra ngoài, đi dạo phố chơi đùa, bái phỏng bạn tốt.”
Nàng tuổi còn nhỏ, tuy nàng cho rằng mình đã che dấu thích hợp, nhưng chỉ riêng việc tránh không đề cập đến Tô Diệu Chân, đã đủ để Đỗ ma ma nhận ra sự bất hòa giữa nàng và Tô Diệu Chân.
"Vậy cũng đúng.”
Ánh mắt Đỗ ma ma lóe lên, gật đầu:
"Trưởng công chúa rất thích ngài, nói không chừng đến lúc đó cũng sẽ thường xuyên mời ngài qua phủ chơi.”
Diêu Thủ Ninh cảm thấy bà ấy chỉ nói những lời khách sáo.
Đỗ ma ma mỉm cười nhìn nàng rõ ràng không tin, rồi lại ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo ngửa đầu nhìn, đưa tay chỉ:
"Đến rồi.”
Nhìn theo hướng ngón tay của bà ấy, Diêu Thủ Ninh liền nhìn thấy nhìn thấy một hồ nước ở đằng xa.
Mặt hồ trong vắt, ở phía bên kia của hồ có một khu vườn tương đối khuất, đối diện với hành lang mà hai người đang đứng.
Cổng vườn có hình vòm tròn, nhìn qua cổng có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh trong vườn.
"Chúng ta ngồi trong vườn nhỏ trong chốc lát, sau đó chờ trưởng công chúa cùng Diêu thái thái nói chuyện xong, sẽ cùng nhau tới đây, nói một ít chuyện với ngài.”
Lúc này Diêu Thủ Ninh đã không còn tâm tư nói chuyện với Đỗ ma ma nữa, bởi vì ở trong mắt nàng, sân đình phía xa tràn ngập một luồng khí đen kịt, chậm rãi phóng lên trời, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tê cả da đầu.
Mí mắt của nàng vốn đang nhảy không ngừng, lúc này càng thêm dữ dội.
Từ lời nói, thần thái của Đỗ ma ma, cũng không phải bà ấy vô duyên vô cớ dẫn nàng tới nơi này, chỉ sợ là được trưởng công chúa phân phó.
"Trưởng công chúa nói gì với mẹ ta thế?”
Nàng nhịn xuống cảm giác tim đập nhanh, hỏi một tiếng.
"Đêm qua đã tìm được thi thể người phu xe đánh xe cho Tô tiểu thư, công chúa suy đoán, trong lòng Diêu thái thái khẳng định có rất nhiều nghi vấn.”
Đỗ ma ma mỉm cười trả lời nàng một câu.
Nói cách khác,hôm nay trưởng công chúa mời Liễu thị tới, ngoại trừ có chuyện muốn nói ra, còn nguyện ý giải đáp cho sự nghi hoặc của Liễu thị.
Nhưng Diêu gia rõ ràng là thiếu một nhân tình, vả lại trưởng công chúa thân phận tôn quý, vì sao bà lại tự hạ thấp địa vị như vậy? Chẳng lẽ là có điều cầu xin khác hay sao?
Chuông báo động trong lòng Diêu Thủ Ninh vang lên, sau lưng tê dại, lại hỏi:
"Ta muốn hỏi ma ma, nơi đó là chỗ nào?”
Đỗ ma ma quay đầu nhìn nàng, thấy môi nàng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia giống như đều mất đi huyết sắc, trong mắt khó nén sợ hãi.
Từ thần thái của nàng xem ra, chỉ sợ đã đoán được trong lâm viên là ai.
Nhưng tại sao nàng phải sợ hãi?
Trong lòng Đỗ ma ma sinh nghi, nhưng vẫn trả lời một câu:
"Là nơi ở của Thế tử.”
Quả nhiên! Quả nhiên là nơi Lục Chấp sinh sống! Nàng biết Lục Chấp trúng tà mà.
Ngày đó sau khi Trương Tiều chết, hắc khí trên người y toát ra chui vào thân thể hắn, cái gì bị xà yêu đả thương mê man không tỉnh, chỉ sợ đều là giả.
Từ tình huống trước mắt xem ra, phía trên lâm viên hắn ở, có khói đen bốc lên trời, bao phủ phía trên lâm viên, hình thành thế mây đen che đỉnh, thoạt nhìn trông vô cùng nguy hiểm
Diêu Thủ Ninh trong lòng sinh ra hối hận, muốn thối lui, nhưng trong bóng tối dường như lại có một giọng nói khác ngăn cản nàng, giống như bên trong có huyền cơ khác.
"Ngài dẫn ta tới nơi này làm gì?”
Nàng kiên trì hỏi một tiếng, Đỗ ma ma liền cười đáp:
"Bức tranh chữ ngày đó ngài tặng, hiện tại vừa vặn đặt ở nơi này.”
Diêu Thủ Ninh ngẩng đầu nhìn bà ấy, lại thấy ánh mắt bà ấy u ám, có ý ám chỉ, không biết có phải bí mật của bức tranh chữ đã bị bọn họ phát hiện hay không.
Thế nhưng đã nói đến mức này, Diêu Thủ Ninh do dự nhiều lần, đành phải cố nén bất an trong lòng, đưa tay muốn kéo tay Đỗ ma ma:
"Ma ma, con có chút sợ hãi.”
Gọng nói của nàng nhỏ nhẹ, nắm chặt tay Đỗ ma ma.
Động tác này làm cho Đỗ ma ma ngẩn ra.
Bà là tùy tùng bên cạnh trưởng công chúa, đi theo trưởng công chúa chinh chiến, đã gặp qua nữ binh tư thế oai hùng hiên ngang, cũng thấy qua yêu ma hung ác xảo trá, ở trong phủ tướng quân, bà ấy rất có uy tín.
Người hầu, nha hoàn đều sợ hãi bà ấy, hoặc kính trọng bà ấy, còn rất ít người dám làm nũng, thân cận với bà ấy như vậy.
Bàn tay bà ấy nắm trong lòng bàn tay mềm mại như không xương, nhẵn mịn như mỡ đông, thiếu nữ mới mười lăm tuổi rụt rè hãi nói sợ, nắm chặt tay bà ấy, giống như vừa sợ hãi, vừa có một loại tín nhiệm không có ngăn cách với bà.
"Đừng sợ.”
Ánh mắt Đỗ ma ma mềm mại xuống, trong thần thái lộ ra vài phần chân thành:
"Nơi này là nơi ở của Thế tử, âm thầm bố trí rất nhiều tinh giáp.”
Bà nửa đùa nửa thật nói:
"Cho dù yêu quái thành tinh, cũng không dễ dàng xông vào.”
Đỗ ma ma vốn nhìn qua có chút nghiêm khắc, lại thường xuyên theo hầu bên cạnh trưởng công chúa, thoạt nhìn thập phần uy nghiêm.
Lúc này thả lỏng âm điệu dỗ dành người khác, thoạt nhìn rất là đáng tin.
Ít nhất Diêu Thủ Ninh đã tin, nàng kéo váy lên:
"Ma ma không cần gạt ta, ta là một người thành thật.”
"Ta sẽ không nói dối.”
Khóe miệng Đỗ ma ma hơi giật giật, lại thập phần khẳng định:
"Ngài theo ta là được, nếu có nguy hiểm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngài trước tiên.”
Diêu Thủ Ninh gật đầu một chút, lúc này mới cùng bà ấy qua cầu, đi về phía khu vườn kia.
Khi đến gần hơn, liền nhìn thấy trong vườn thực ra có rất nhiều tre trúc được trồng dọc theo các bức tường, chỉ là không biết vì sao, những rừng trúc kia đã bị chặt phá, vết cắt chỉ thẳng về phía chân trời, có chút sắc bén, giống như từng thanh kiếm trúc phóng lên trời.
"Cái này "
Hai người nắm tay vào cửa viện, Đỗ ma ma thấy mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc, chủ động giải thích:
"Mấy ngày trước trong nhà có rắn náo loạn, trưởng công chúa ngại rừng trúc này quá ẩm thấp, sợ là nguyên nhân chính thu hút bầy rắn đến, cho nên sai người chặt trúc, chuẩn bị tìm loại thực vật khác trồng vào.”
Trong khi bà đang nói chuyện, trong tai Diêu Thủ Ninh lại đồng thời nghe được tiếng "xèo xèo".
Âm thanh kia phát ra từ đỉnh đầu, gần như muốn muốn lấn át giọng nói của Đỗ ma ma.
Linh cảm bất an ngày càng mạnh mẽ, nàng thốt lên:
"Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, phía trên đầu cổng hoa viên, một đầu rắn đen như mực to bằng cổ tay không biết chui ra từ lúc nào, nhanh như chớp quấn về phía hai người.
Mà Đỗ ma ma đang quay đầu nói chuyện với Diêu Thủ Ninh, dường như cũng không phát hiện ra.
Đầu rắn kia to cỡ nắm tay, hình tam giác ngược, há miệng lè lưỡi, bộ dáng dữ tợn, vừa nhìn đã có kịch độc.
Đỗ ma ma vốn đang nói chuyện, thấy tình cảnh này, ánh mắt trầm xuống, không ngại nâng tay trái lên, lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy con rắn đen.