Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 66: Thiên Yêu Tộc

Hai nữ nhân ngươi tới ta lui, dốc hết toàn lực so chiêu.

Trưởng công chúa ra chiêu thức thẳng thắn thoải mái, hung hãn bá đạo, bà lão rắn vì báo thù cho con trai mà tràn đầy oán độc.

Chỉ là trong nháy mắt bà lão vừa mới nói xong, thì trường kiếm của Lục Chấp liền rơi xuống đất, thân thể ngã xuống.

Chu Hằng Nhụy bảo vệ con trai sốt ruột, thời khắc mấu chốt một tay ôm nhi tử, một tay đâm vào bà lão rắn, muốn bức bà ta lui.

Hai nữ nhân liều mạng, gậy dài trong tay bà lão đâm thủng vai trưởng công chúa, mà trường thương của trưởng công chúa lại lưu lại một khối vảy rắn đen to bằng bàn tay.

Trong tiếng cười lạnh lẽo của bà lão, yêu khí tràn ngập, bầy rắn cuồn cuộn xông lên, để bà ta nhanh chóng rút lui.

Trưởng công chúa lúc ấy cũng không đuổi theo, thứ nhất bầy rắn công kích như điên rồi, thứ hai là lão phụ nhân vừa nguyền rủa xong, Lục Chấp liền lâm vào hôn mê.

Phía sau may mà Lục Vô Kế dẫn người kịp thời chạy tới, bức lui bầy rắn, mới dẹp loạn được trận chiến rắn này.

Đêm qua đối với người trong phủ tướng quân mà nói đều đặc biệt kinh hồn, phu thê lúc này bảo người giải quyết hậu quả xong, khiêng Lục Chấp đang mê man vào trong phòng.

Sau khi sự tình phát sinh, bởi vì yêu tà quấy phá, Lục Vô Kế tự nhiên tạm thời phải phong tỏa tin tức, không thể tiết lộ phong thanh.

Chỉ là động tĩnh quân phủ náo loạn lớn như vậy, nếu muốn hoàn toàn giấu diếm là không có khả năng, bởi vậy ông phân phó hạ nhân trong phủ chủ động truyền ra lời đồn, chỉ nói tối hôm qua phủ tướng quân xảy ra chuyện, có rắn náo loạn.

Đối với sự hiện thân của bà lão rắn kia, cùng với Lục Chấp mê man, thì tạm thời giấu diếm xuống.

Trưởng công chúa nói đến đây, ánh mắt lạnh lẽo, một tay nắm lại, "Phanh" một tiếng đấm lên bàn gỗ bên cạnh ghế dựa.

Bà trời sinh có thần lực kinh người, một quyền này đi xuống, cái bàn khắc hoa kia bị đấm đến "ầm ầm" rạn nứt.

Chén trà đặt ở phía trên nghiêng nghiêng trượt xuống, nước nóng bên trong tràn ra, theo mặt bàn bị hư hại "Tích Tích Tích Tích" rơi xuống mặt đất.

Mà bên ngoài cánh tay của trưởng công chúa, xiêm y nhanh chóng bị thấm ướt, máu theo vải rơi xuống, vững vàng dán lên cánh tay bà, lộ ra dấu vết cơ bắp rắn chắc.

Mí mắt Lục quản sự nhảy dựng lên, lưng khom càng cong hơn một chút.

Lục Vô Kế ngồi ở một bên thấy tình cảnh này, vội vàng bao lấy nắm đấm của bà, phân phó người lấy băng gạc nước nóng.

"Đừng vội.”

Ông có tướng mạo thô tục, nhưng kì thực thập phần tỉ mỉ.

Nắm tay trưởng công chúa lớn, bàn tay của ông lại lớn hơn, không tiếng động bao lấy bàn tay thê tử vào trong lòng bàn tay mình, mang theo ý trấn an:

"Tử Văn đã gửi văn thư về Thần Võ môn, mời người tới, không quá bảy ngày, chắc chắn sẽ đánh thức A Chấp.”

Lục Chấp là con trai duy nhất của ông, lúc này hôn mê bất tỉnh, ông tự nhiên cũng lo lắng.

"Từ thời Thần Võ, đã không còn ghi chép về yêu tà hóa thành người, cũng to gan lớn mật xuất hiện.”

Sau khi cảm xúc của trưởng công chúa được bộc phát, lại chậm lại, nhíu mày:

"Lần này quang minh chính đại xuất hiện như thế, xem ra những dư nghiệt này tái sinh, còn muốn ngóc đầu trở lại.”

Kéo, nước nóng được lục tục đưa lên, các nữ quan có chút lo lắng vây quanh bên cạnh Chu Hằng Nhụy, Lục Vô Kế lại tự mình cắt bỏ ống tay áo cho bà, băng bó, lộ ra đường cong lưu loát của cánh tay bà.

Chỉ thấy phía trên có một vết thương dài bằng lòng bàn tay, sâu có thể nhìn thấy xương.

Vết thương kia có hình dạng cổ quái, uốn lượn quanh co, như một con rắn nhỏ gấp khúc lên trên.

Chỗ nứt ra, có một luồng khí đen bao trùm, khiến cho huyết nhục khô xơ, không cách nào khép lại, giống như cây cổ thụ khô héo.

Chỉ là trưởng công chúa xuất thân hoàng thất, tự có thủ đoạn ứng phó sau khi bị yêu tà đả thương.

Phía trên bôi thuốc mỡ, trải qua một đêm, máu ở chỗ miệng vết thương kia đã miễn cưỡng dừng lại, nhưng một quyền này bà dùng sức, lại nứt ra, xé miệng vết thương càng sâu.

Một luồng khí đen cắn nuốt huyết dịch, nhuộm đen máu đỏ, theo cánh tay bà nhỏ xuống mặt đất, phát ra tiếng "chi chi", ăn mòn gạch đá trên mặt đất.

Ông nhíu mày xử lý, động tác thập phần nhẹ nhàng cẩn thận, rất sợ làm bà đau đớn.

"Những yêu tà yêu quái không thể nhìn thấy ánh sáng này, chỉ dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu, nếu hôm qua ông cũng ở trong phòng nhi tử, ba người chúng ta đồng thời ra tay, nhất định có thể lột da rắn của lão yêu bà kia!”

Bà nói còn có chút tiếc nuối, Lục Vô Kế cũng không lên tiếng.

Trên thực tế hai vợ chồng đều rõ ràng, đàn rắn xuất động, quấn lấy người trong phủ, khiến cho phu thê căn bản không cách nào liên thủ đối phó với địch.

Hơn nữa nhi tử lúc đó đột nhiên trúng chú, dưới tình huống lúc đó rất khó giữ lại yêu loại đã hóa hình kia.

"Tình huống bên A Chấp thế nào?”

Lục Vô Kế trầm ngâm một lúc lâu, hỏi Lục quản sự.

Trên mặt lão quản sự lộ ra vẻ ngưng trọng, lắc đầu:

"Đã phái vô số ám vệ trấn thủ, La, Cố hai người tùy thân ẩn náu, bảo vệ thế tử." hắn có chút lo lắng:

"Chỉ là Thế tử vẫn bất tỉnh, cảm giác khí cơ đang yếu bớt.”

Ngay cả sân nhỏ của Thế tử cũng được canh giữ như tường đồng vách sắt, thậm chí có thể ngăn cản thiên quân, chẳng qua đối thủ mà bọn họ gặp phải cũng không phải là người, mà là yêu tà đi lại không thấy tăm hơi.

La Tử Văn, Cố Trường Nhai xuất thân từ Thần Võ môn, thân thủ phi phàm, nhưng đối với loại yêu quái quỷ bí hóa hình, trừ phi đối mặt với địch, nếu không vẫn là chịu thiệt.

Bản thân Lục Chấp lại trúng nguyền rủa, chìm trong mê man, tình huống liền đặc biệt nguy cấp.

"Vậy thân phận người A Chấp đâm chết có thể điều tra rõ ràng không?" Lục Vô Kế lại hỏi.

Lão quản sự liền đáp: "Người chết chỉ là người bình thường, trên thi thể nhìn cũng không có theo dõi được manh mối có yêu khí lưu lại.”

Lục Vô Kế trầm ngâm một lát.

"Nhi tử xác thực có khả năng trúng kế, ta xem tư thế này, ngược lại có chút giống như thuật yêu cổ trong lời đồn.”

Lời nói của ông không nhiều lắm, nhưng từng câu từng chữ đều thập phần trọng yếu, lời này vừa nói xong, Chu Hằng Nhụy liền gật đầu:

"Ta cũng đã xem qua ghi chép của gia tộc ”

Chu gia từng tàn sát Thiên Yêu nhất tộc, tự nhiên có rất nhiều ghi chép về Thiên Yêu nhất tộc.

Cái từ Yêu cổ này này, tối hôm qua sau khi sự việc xảy ra, bà liền nghĩ đến.

"Theo ghi chép của Thần Võ môn, đã từng nhắc tới yêu tộc có thể dùng tính mạng, tu vi của bản thân làm chú, trước khi chết nguyền rủa gϊếŧ người.”

Trước ngày hôm qua, Lục Chấp không dính nhân quả, hết lần này tới lần khác sau ngày hôm qua, liền oán chú quấn thân.

"Nhưng yêu loại có thể nhập vào người khác, không lưu lại dấu vết, đây cũng không phải là tiểu yêu bình thường có thể làm được.”

Chu Hằng Nhụy tùy ý để trượng phu băng bó vết thương, chậm rãi hoạt động cánh tay một chút.

Nỗi đau giữa cánh tay nhắc nhở bà phải bình tĩnh và hành động theo cảm tình.

"Năm đó, Đại Nho Trương tiên sinh từng nói cho ta biết, nói từ trong Ứng Thiên Thư cục nhìn thấy thiên cơ, con trai ta sẽ là người mang đại khí vận, có thể an bang định quốc, hộ thiên hạ bá tánh.”

Người mang theo đại cơ duyên mà sinh ra như vậy, bình thường yêu tà lẩn tránh, căn bản không tới gần được.

"Nhi tử bình thường sẽ không xen vào việc của người khác, hôm qua hiếm khi ra tay, đâm chết yêu tà kia, số mệnh bị phá hư, dính nhân quả, mới khiến tai hoạ cận thân.”

Bà thở dài.

Nếu dựa theo tình huống bình thường mà nói, hôm qua yêu tà vừa hiện, Liễu thị vốn nên là tình thế chắc chắn phải chết.

Nhưng thời khắc quan trọng Lục Chấp xuất hiện cứu bà ấy một mạng, mà dưới sự cứu giúp này, phá vỡ tình thế phải chết của Liễu thị, làm cho bà ấy lấy lại được sự sống mới, còn Lục Chấp bị hỏng số mệnh, lại bị yêu tà quấn thân.

Cũng chính vì thế, người của phủ tướng quân mới hoài nghi sự kiện hôm qua là một cục diện được chuẩn bị sẵn, đặc biệt nhằm vào Lục Chấp.

Nhưng có người bày ra cục diện, cũng muốn hắn chui vào, trưởng công chúa nghĩ đến nát óc, cũng nghĩ không ra lúc ấy vì sao Lục Chấp lại đi cứu người.