Phía sau phòng ăn có một đình viện nhỏ, cô đi tới, sau đó dùng lực thở hổn hển. Vừa nhìn thấy Đình Vĩ, cô kinh ngạc vừa khẩn trương đến không thở nổi, bất quá, anh nhưng ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có.
Anh lạnh lùng như vậy, sao có thể sẽ đến nhà cô tìm cô, đêm đó hẳn là cô nhìn lầm rồi, người ngồi trong xe taxi cũng không phải là anh.
Giữa bọn họ, thực sự hoàn toàn kết thúc? Cô khó nén thất vọng.
Vốn cô muốn, ít nhất phải cho anh biết tâm ý của mình, nhưng hiện tại xem ra, nói có lẽ sẽ tạo thành quấy nhiễu anh.
Như vậy cô nên rời đi trước sẽ tốt hơn? Như vậy anh sẽ không cảm thấy không được tự nhiên, cũng có thể ngồi trở lại bàn chủ, anh là con trai của Đức thúc , nên ngồi ở chủ bàn .
Tưởng Y Hàm quyết định đi về trước.
Khi cô đi vào ghế ngồi, lại phát hiện mọi người nhao nhao đứng dậy, hình như muốn rời đi. Đây là có chuyện gì?
Cô trở lại chỗ ngồi, Đức thúc cười nói: "Y Hàm, ta quen biết một quán hải sản lâu năm, chờ ta qua ăn, cho nên chúng ta bây giờ muốn đổi đến quán hải sản, cháu cũng cùng đi đi!"
"Đức thúc, cháu nghĩ cháu không đi đâu, cháu xin về trước ạ." Vừa lúc cô cũng tính rời đi.
"Cháu phải đi về ?"
"Ân."
"Được rồi, lần sau lúc rảnh rỗi lại đến cùng Đức thúc ăn cơm, lái xe về cẩn thận, biết không?" Tống Hoằng Đức mặc dù có vài phần men say, nhưng không quên dặn dò."Được rồi, mọi người đi tăng hai thôi, ha ha ha."
"Hẹn gặp lại chú." Tưởng Y Hàm nhìn mọi người đi ra ngoài, vừa quay đầu lại, lại thấy Tống Đình Vĩ gục xuống bàn.
Đây là chuyện gì, anh uống say sao? Vừa ngồi xuống liền uống không ngừng, không say mới là lạ!
Bất quá, Đức thúc bọn họ không thấy sao? Cô vội vã hô, "Đức thúc, Bảo thúc, chờ một chút, Đình Vĩ anh ấy... Hình như uống say, các chú mặc kệ anh ấy sao?"
Tống Hoằng Đức hướng con trai bên kia nhìn xuống."Quên đi, mặc kệ nó, người của phòng ăn hẳn là sẽ giải quyết giúp, Y Hàm, cháu cũng đừng quản tiểu tử kia , cháu trở về đi, A Bảo, đi, đi đến quán hải sản kia!"
Tưởng Y Hàm nhìn thấy mọi người tất cả đều đi ra ngoài, không khỏi suy đoán —— mọi người không phải cố ý đem Đình Vĩ bỏ lại cho cô, giúp bọn họ tạo cơ hội? Cô cười khổ, có lẽ Đình Vĩ sẽ tức giận, mọi người không cần phải làm chuyện nhàm chán này.
Nhưng là bất kể mọi người có dụng ý như vậy hay không, cô cũng không thể bỏ lại mặc kệ anh.
Mà Tống Hoằng Đức đi ra khỏi phòng ăn, liền quay đầu lại hướng phòng ăn nhìn.
"Đức ca, anh còn nhìn vào như vậy, cẩn thận bị Y Hàm nhìn thấu chúng ta cố ý làm như vậy ." Trông ông khẩn trương , Vương Bảo cười.
"Không phải a, ta sợ Y Hàm thực sự sẽ không quản tiểu tử kia, sau đó chính mình rời đi, bất quá tiểu tử kia, không biết có cự tuyệt Y Hàm đưa nó về không?"
"Về điểm này, Đức ca anh yên tâm, căn cứ theo em vừa quan sát, Đình Vĩ tiểu tử kia liếc trộm Y Hàm ít nhất hai mươi lần." Ông cũng lo lắng chuyện hai người trẻ tuổi, cho nên quan sát nhiều hơn.
Thím nhỏ cũng hưng phấn nói: "Chồng, kỳ thực em vừa cũng chú ý tới, Y Hàm nhìn Đình Vĩ, ít nhất nhìn mười lần nha."
"Thật vậy chăng? Vợ, chúng ta thật là ăn ý, ha ha ha." Vương Bảo hài lòng nắm tayvợ, sau đó nói với ông: "Đức ca, cái này anh có thể yên tâm, theo bọn họ 『 mắt đi mày lại 』 ba mươi lần trở lên, tỏ vẻ bọn họ còn thích đối phương, cho nên, không cần lo lắng, có lẽ hai đứa bé kia ngày mai sẽ nói cho anh bọn họ muốn kết hôn a."
Tống Hoằng Đức cũng cười."Nếu quả thật như vậy , kia thật là món quà sinh nhật tuyệt nhất, ha ha ha, đi, chúng ta lại đi chúc mừng."
Kỳ thực lúc ông nói cho con trai chuyện Y Hàm đáp ứng tới cùng ông tổ chức sinh nhật, cũng nói nếu có thể liền trở về, hai người bọn họ đã tách ra nửa năm , nếu không đem người đoạt về , cẩn thận vợ sẽ thực sự chạy mất, sau này liền không có vợ đâu !
Mà thấy con trai gấp gáp trở về, ông biết tiểu tử kia đem lời của ông nghe lọt rồi.
Tưởng Y Hàm không xác định trình độ uống rượu của Tống Đình Vĩ , mặc dù anh còn có thể tự mình bước đi, nhưng bởi vì lo lắng, cô vẫn quyết định lái xe đưa anh về nhà.
Kết quả vẫn là nỗ lực từ Cao Hùng gấp gáp trở về cùng Đức thúc mừng sinh nhật sao? Thật là có tâm.
Vào nhà, thấy anh tê liệt ngồi ở trên sô pha, mắt nhắm, trên mặt đỏ ửng vì say rượu, cô đi vào phòng bếp lấy cho anh một ly trà, đặt lên bàn.
"Anh nghỉ ngơi thật tốt, em về trước." Cô cầm ví da lên, xoay người muốn rời đi.
"Tưởng Y Hàm, anh muốn hỏi em một việc..." Nặng nề , nhắm hai mắt Tống Đình Vĩ mở miệng nói chuyện, sau đó anh mở mắt ra.
Nhìn anh, Tưởng Y Hàm tim đập nhanh hơn. Anh muốn hỏi cái gì?
"Chúng ta tách ra nửa năm này, em có hối hận không? Dù cho chỉ có một lần, em cũng chưa từng cảm thấy hối hận sao?" Tống Đình Vĩ nhìn chằm chằm cô, chờ câu trả lời của cô.
Tưởng Y Hàm nắm chắc dây lưng ví da, cô không biết anh vì sao lại hỏi cô vấn đề này. Là muốn nghe thấy cô nói ra, đúng, cô hối hận, vạn phần hối hận, hối hận muốn chết! Anh muốn nghe cô trả lời như vậy sao?
Cô muốn biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình, nhưng nói còn chưa có nói, nước mắt liền chảy khỏi khoé mắt, cũng không cách nào khống chế nội tâm khổ sở đọng lại nửa năm này, cô bất lực rơi lệ, lại một lần nữa , cô khóc trước mặt anh.
Tống Đình Vĩ bị cô đột nhiên khóc dọa sợ."Em làm sao lại khóc? Chẳng qua là hỏi em một vấn đề mà thôi, em cứ không muốn trả lời như vậy sao?" Thực sự là tức chết anh ! Anh không nghĩ muốn đem cô bức khóc, anh chỉ là... Chỉ là muốn biết nửa năm này, cô có nhớ anh hay không.
Được rồi! Anh thừa nhận mình vẫn có chút tức giận với cô, bởi vì nửa năm qua, mặc dù giận cô muốn chết, cũng muốn cô đến muốn chết, cho nên lần trước ngồi lên taxi mới có thể vô ý thức đi đến nhà cô.
Nói chung, nội tâm kia cường liệt mong nhớ, không ngừng cắn nuốt thân tâm anh, thực sự sắp lấy mạng anh!
Anh bực bội cầm chén nước trên bàn lên, ực một cái cạn sạch, sau đó dụng lực vò vò tóc, tuyệt không muốn nhìn thấy bộ dáng cô khóc, khiến anh càng phát hỏa."Em có thể đi rồi."
Tưởng Y Hàm lau nước mắt trên mặt đi. Nam nhân vừa nhìn ánh mắt của cô so với trước đây càng nóng cháy cường liệt, Bảo thúc trước đã nói anh so với Đức thúc càng cố chấp, xem ra là thực sự. Anh còn yêu cô sao? Cô tổn thương anh như vậy, anh còn có thể yêu cô? ! Mà mình trước đây sao có thể hoài nghi cô chỉ là vừa vặn xuất hiện đúng lúc anh muốn yêu đương mà thôi? Cô thực sự đã làm quá lên, anh rõ ràng yêu thương sâu sắc mình như vậy, mà cô cũng rất yêu anh.
Cô không rời đi, quyết định nói ra tâm tình của mình, còn nhớ mong bội phần, bởi vậy cô hỏi ngược lại:
"Anh không muốn nghe câu trả lời của em sao?" Lần này, cô không muốn lại bỏ lỡ, cô muốn nỗ lực tranh thủ, cô muốn anh quay lại, cô muốn anh ở bên cạnh cô.
Tống Đình Vĩ lúc này mới nhìn về phía cô. Đôi mắt long lanh lệ, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, hoàn toàn nhéo vào tim anh, bất quá, câu trả lời của cô là gì?
"Mấy lần, em cũng muốn gọi điện cho anh, hướng anh xin lỗi, là em quá tự cho là đúng, thế nhưng, em sợ anh sẽ không nghe, như vậy em sẽ rất khổ sở; sau đó có nhiều lần hơn, em hi vọng anh có thể trở về bên cạnh em, tiếp tục yêu em, còn có đếm không hết những đêm, em hi vọng anh ở bên cạnh ..."
Cô nói cô thầm nghĩ muốn nhận lỗi... Muốn anh tiếp tục yêu cô, muốn anh ở bên người cô... Tống Đình Vĩ cũng không cách nào ngụy trang tiếp vẻ lạnh lùng, anh đứng dậy, một bước dài đi về phía cô, đem cô ôm vào trong lòng, dùng sức hôn cô.
Từ khi mới bước vào phòng ăn nhìn thấy cô, anh không biết đã nỗ lực bao nhiêu mới có thể kiềm chế du͙© vọиɠ, mới không xông lên phía trước ôm cô, giống như bây giờ, chăm chú ôm cô, nhiệt liệt hôn, hôn ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề.
Thật là, nhớ anh hoặc muốn nhận lỗi, liền gọi điện cho anh a, làm sao phải sợ, hại anh bị bệnh tương tư thiếu chút nữa đã đánh mất mạng, bất quá anh cũng coi như tự làm tự chịu, biết rõ cô chỉ là con mèo nhỏ cao ngạo, lại còn cùng cô hờn dỗi lâu như vậy.
Quên đi, dù sao anh ngay từ đầu liền nhất định là người thua, chỉ cần cô còn yêu anh là được, anh thừa nhận, bởi vì anh quá yêu cô.
Đã lâu không hôn nồng nhiệt, Tống Đình Vĩ rất muốn hôn ba ngày ba đêm, cắn chặt không buông, nhưng Tưởng Y Hàm đã không thở nổi, ngực phập phồng.
Cuối cùng, anh thả môi cô ra, giúp cô có thể thở được, thế nhưng anh tiếp tục hôn lên mặt, tóc dài ra không ít, trở nên đẹp hơn, rất có vị nữ nhân, chặt chẽ thu hút ánh mắt của anh.
Tưởng Y Hàm thở gấp hỏi: "Như vậy, anh nguyện ý tha thứ cho em sao?"
Tống Đình Vĩ nhìn cô, lại hôn lên phấn môi vài cái."Này phải xem biểu hiện của em, nếu như anh đưa ra yêu cầu gì em cũng đáp ứng, anh có lẽ sẽ suy nghĩ mà tha thứ ."
Môi cô mang nét cười, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn, biết anh tha thứ cho cô.
"Uy, em không nghe yêu cầu của anh trước sao?"
Đôi mi thanh tú giương lên, cô cười khẽ."Bạn nhỏ Tống Đình Vĩ, mặc kệ anh muốn gì, em cũng đồng ý!" Anh còn có thể đưa ra yêu cầu gì, không phải là ngoạn sao?
Tống Đình Vĩ cũng cười. Trông, cô thật làm cho anh yêu chết !
Đã tích lũy quá nhiều mong nhớ, hai người nhiệt tình ôm, kịch liệ hôn, ai cũng không muốn buông đối phương ra, trong phòng khách hôn không đủ, một đường hôn đến phòng ngủ, cuối cùng nằm trên giường, đến đại chiến ba trăm hiệp, cũng đủ rồi đi?
Đùa cái gì, như vậy một, chút, cũng, không, đủ!
Chớ khẩn trương, là chỉ một đời, cho nên đương nhiên không đủ.
Nhưng hôm nay bọn họ ai cũng đừng nghĩ xuống giường.
Hôm sau, lo lắng tình huống hai đứa bé Tống Hoằng Đức gọi điện thoại cho con trai, sau khi nghe Tống Đình Vĩ nói, ông lập tức gọi điện thoại cho Vương Bảo.
"A Bảo, ta muốn sửa gọi cậu là gíao sư A Bảo." Bởi vì dự liệu như thần, ha ha ha.
"Đức ca, thật vậy sao? Chúc mừng anh, anh sắp làm bố chồng ."
"Còn chưa có, bọn họ trước hết phải kết hôn đã." Hai chữ bố chồng, khiến Tống Hoằng Đức nghe được vui vẻ không thôi.
Mà Tống Đình Vĩ cùng cha nói điện thoại xong, đem di động để lại trên bàn, lại nằm lại giường, trên giường Tưởng Y Hàm chỉ hơi động, trên mặt vẫn còn nét buồn ngủ.
Vừa ở trong điện thoại, cha biết bọn họ hợp lại rất vui vẻ, sợ lại có thay đổi gì, bởi vậy hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng kết hôn, anh đương nhiên đáp ứng.
Sớm sau khi hai người gặp gỡ không lâu, anh đã nghĩ đến chuyện cầu hôn, chỉ là về sau chia tay . Anh so với cha càng muốn nhanh chóng kết hôn với cô, tuyệt không muốn có người nữa đến làm rối.
Bất quá, sẽ không có loại chuyện đó xảy ra nữa, bọn họ bây giờ, so với trước kia, càng yêu đối phương sâu đậm hơn, tâm luôn hướng về nhau.
Anh đem nữ nhân yêu mến kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô.
Ngủ ngon, anh yêu em, vợ của anh.