Đôi Mắt Oan Gia

Chương 11


Tống Đình Vĩ dắt tay cô, đến bên cạnh ngồi xuống."Em không cần lo lắng, cha anh ông ấy chỉ là quá vui mừng. Cha anh mặc kệ gặp chuyện hài lòng hay khổ sở, cũng sẽ đi nói với mẹ anh ."

Đức thúc vừa nhìn cũng biết là người tính tình thất thường, không ngờ cũng thâm tình như vậy. Tưởng Y Hàm cảm giác mình nên đến gặp chú ấy sớm hơn. Đợi lát nữa, cô phải xin lỗi chú ấy mới được.

Tưởng Y Hàm lấy thân phận bạn gái Tống Đình Vĩ, cùng Tống Hoằng Đức, và Vương Bảo ăn bữa cơm trưa, bởi vì trước đây cũng đã quen nhau, chung đυ.ng cũng vô cùng thoải mái.

Cơm trưa qua đi, bởi vì Tống Đình Vĩ còn muốn đến văn phòng họp, bọn họ liền đứng dậy cùng hai vị trưởng bối nói tạm biệt, nói tuần sau rồi lại trở về ăn cơm, sau đó rời đi.

Buổi sáng Tống Đình Vĩ lái xe đi đón cô , giờ quay về tự nhiên cũng về xe của anh.

Vừa mới ngồi lên xe, điện thoại di động của anh liền vang lên, Tưởng Y Hàm im lặng không nói gì, bất quá anh nghe điện thoại, thần tình ngưng trọng, chân mày nhăn lại .

"Là cô... Tôi biết, tôi đang có việc, lúc rảnh sẽ gọi lại."

Là ai gọi tới vậy? Cảm giác không giống như là đồng nghệp. Nhưng, cô không hỏi.

Tống Đình Vĩ dừng xe trước nhà trọ của cô."Hôm nay sợ rằng anh bận đến khuya, buổi tối khả năng không có thời gian cùng em."

Tưởng Y Hàm cởi dây an toàn ra."Không cần lo cho em, anh chuyên tâm bận việc của anh đi, em cũng có thể làm việc của mình, khuya về nhà, gửi tin nhắn cho em là được rồi." Cô không phải lúc nào cũng ỷ lại vào người nào đó.

"Anh biết rồi, hẹn gặp lại."

Hai người hôn môi, cô xuống xe, lại lần nữa hướng nam nhân ngồi trong xe vẫy tay nói tạm biệt, sau đó nhìn xe của anh rời đi, cô cũng đi vào nhà trọ.

"Tưởng Y Hàm."

Cô nhìn lại. Là Thượng Huân, hắn đứng cửa bệnh viện thú y.

"Cái kia... Có người tặng tôi bánh ngọt, cô có muốn cùng nhau ăn?" Hắn kính mắt trên cánh mũi, trên mặt hiện nét nhã nhặn, biểu tình có chút khẩn trương.

"Có bánh ngọt ăn? Tốt, tôi thuận tiện nhìn Tiểu Ba."

Tưởng Y Hàm tâm tình rất tốt đi vào bệnh việnthú y, thấy Tiểu Ba, cô hài lòng ôm lấy nó. Tiểu Ba vẫn rất đáng yêu, cô nghĩ ngày nào đó nó bị nhận nuôi, cô nhất định sẽ rất nhớ nó.

"Y Hàm, qua đây ăn bánh ngọt." La Thượng Huân đã chuẩn bị tốt bánh ngọt và đồ uống.

Cô đem Tiểu Ba thả về."Tiểu Nhã đâu? Cô ấy không cùng nhau ăn sao?"

"Cô ấy ở phía sau giúp các chú chó tắm rửa, chờ một chút mới tới."

"Ân." Tưởng Y Hàm sau khi ngồi xuống, cầm dĩa lên ăn bánh ngọt."Tôi thích ăn bánh ngọt của cửa hàng này nhất, thế nào lại tốt như vậy, có người tặng anh bánh ngọt, là khách hàng tặng sao?" Vị khách kia thật có lòng, bánh của cửa hàng này phải đặt trước mấy ngày mới có.

"Đúng vậy." La Thượng Huân nhìn cô."Y Hàm, vừa rồi tôi thấy có người đưa cô về, kỳ thực lúc trước cũng có nhìn thấy, thế nào, là bạn trai mới sao?"

Cô ngọt ngào cười, thừa nhận, "Phải, bất quá chúng tôi vừa mới quen nhau không lâu."

"Như vậy a." Hắn ăn bánh ngọt tay cứng đờ, sau đó nói: "Y Hàm, chúc mừng cô có bạn trai, tôi trước cũng đã nói, cô xinh đẹp như vậy, rất nhanh sẽ có người theo đuổi."

"Thượng Huân, cám ơn anh." Lúc này Tiểu Nhã từ phía sau gian phòng đi đến, Tưởng Y Hàm thiện ý nói: "Tiểu Nhã, cùng nhau ăn bánh ngọt."

Tiểu Nhã mím môi, sắc mặt không tốt đi đến quầy hàng."Không cần, các cô ăn đi, tôi chỉ là ra lấy vài thứ mà thôi." Cầm đồ lên, cô ta lại đi trở về phòng.

Cô hiện tại xác định mình bị Tiểu Nhã ghét, nhưng tại sao vậy? Cô có nên tìm thời gian, cùng Tiểu Nhã tâm sự?

Ăn xong bánh ngọt, uống xong đồ uống, Tưởng Y Hàm không quấy rầy nữa liền rời đi.

Vừa đi vào nhà, tay cô rung lên. Là Thần Du, thế nào, lão công lại đi công tác sao?

"Uy, Thần Du, tìm mình ăn cơm sao? Cái gì, cậu ở bệnh viện?"

Tưởng Y Hàm cầm ví da, lập tức lái xe đến bệnh viện.

"Mình không biết bị làm sao, tự nhiên bụng rất đau, sau đó chồng mình đưa mình đến bệnh viện, Y Hàm, cậu có thể tới đây với mình không?"

Bạn tốt ở trong điện thoại thanh âm suy yếu, Tưởng Y Hàm lo lắng không ngớt. Cái đồ ngốc kia, không biết vì muốn mang thai, sau đó đi ăn bậy cái gì rồi? Nếu không sao có thể đột nhiên đau bụng.

Đi tới bệnh viện, cô trực tiếp tiến vào phòng bệnh đơn của bạn tốt, vừa đi vào phòng bệnh đã nhìn thấy Mã Thần Du nằm trên giường bệnh, mà chồng cô ấy Ngụy Dịch Kiệt thì lại đứng ở bên cạnh giường bệnh.

"Thần Du, cậu thế nào ? Bác sic nói như thế nào?" Cô khẩn trương hỏi, vừa tựa vào gần, mới phát hiện bạn tốt mang nụ cười trên mặt, làm cho cô sửng sốt, "Thần Du?"

Khuôn mặt tỏ ra vô tội đáng yêu của Mã Thần Du hướng bạn tốt xin lỗi, "Y Hàm, bị lừa, khiến cậu lo lắng, kỳ thực mình chỉ là... Mang thai, đã hơn một tháng nha, ha ha ha."

"Cậu mang thai? Thật vậy sao?" Tưởng Y Hàm nhất thời cũng đã quên muốn sinh khí, cô thay bạn tốt cảm thấy vui mừng. Thời gian trước Thần Du luôn lo lắng mình không thể mang thai."Thần Du, thật tốt quá, chúc mừng cậu."

"Cảm ơn." Mã Thần Du cùng bạn tốt chia sẻ vui sướиɠ.

"Bất quá cậu cũng thật là, sao không ở trong điện thoại nói rõ ràng, hại mình thật lo lắng, nghĩ cậu tin vào mấy phương thuốc cổ truyền để mang, sau đó ăn bậy cái gì đó." Biết bạn tốt mang thai, cô thay bạn mình cảm thấy cao hứng, bất quá vừa rồi cô thực sự rất lo lắng.

"Y Hàm, xin lỗi, bởi vì mình muốn cho cậu kinh hỉ, bất quá ngay từ đầu, mình thực sự không biết mình mang thai, chỉ cảm thấy bụng đột nhiên rất đau, tới bệnh viện còn vẫn nói mình có thể bị viêm dạ dày, bảo bác sĩ cho mình uống thuốc giảm đau, nhưng chồng mình cẩn thận bảo bác sĩ giúp mình kiểm tra xem có phải hay không mang thai, kết quả, thật là mang thai, là mình không phát hiện bị động thai khí."

"May mắn chồng cậu đủ thông minh." Phụ nữ có thai là không thể tùy tiện uống thuốc hoặc tiêm .

"Anh ấy vừa mới dựng thẳng lông mày mắng mình ."

Mã Thần Du dùng tay dựng thẳng mày giống bộ dáng tức gịn của lão công, bên cạnh Ngụy Dịch Kiệt tức giận nhìn cô ấy, sau đó hắn cầm di động lên.

"Các em trò chuyện đi, anh ra gọi điện thoại cho bố mẹ của anh.”

Hắn lấy di động muốn đi ra phòng bệnh, trước khi rời đi lại lần nữa leng keng, "Nhớ kỹ lời vừa nãy của bác sĩ, không được xuống giường cũng không nên lộn xộn, biết không?"

"Em biết, ta hôm nay sẽ như xác ướp, được chưa?" Mã Thần Du cười cười.

"Cái gì xác ướp, nói chung, ngoan ngoãn nằm trên giường cho anh, không nên lộn xộn!" Ngụy Dịch Kiệt ra mệnh lệnh, đối mặt với cô vợ ngây thơ, tổng cảm thấy không nghiêm túc chút nào, cô ấy sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Tuân mệnh." Cô ấy cười trả lời.

"Tốt nhất cũng không cần cười như vậy, nhẹ nhàng mỉm cười là được." Nói xong, hắn đi ra phòng bệnh.

"Cười cũng không được?" Mã Thần Du nhẹ thở hắt ra."Y Hàm, xin lỗi, khiến cậu chế giễu, mình mang thai, chồng mình so ra còn khẩn trương hơn."

Chồng Thần Du thoạt nhìn đích xác rất khẩn trương, bất quá mấy câu kia, câu nào cũng bao hàm lo lắng và yêu mến, làm cho người ta khắc sâu cảm nhận được tình cảm vợ chồng nồng đậm.

Nếu khi cô mang thai, Tống Đình Vĩ cũng sẽ lo lắng khẩn trương như vậy sao? Anh sẽ thích đứa nhỏ sao? Nghĩ tới đây, Tưởng Y Hàm không khỏi hai má nóng lên. Cô sao có thể nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, cô và Tống Đình Vĩ cũng mới hẹn hò không được bao lâu.

Hơn nữa, mặc dù hai người bọn họ hẹn hò vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng nội tâm của cô lại dâng lên một cỗ cảm giác tất cả không thực tế, đại khái là bởi vì anh trong thời gian ngắn từ 『 người đáng ghét 』 biến thành 『 người yêu 』, cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.

"Đúng rồi Y Hàm, cậu lần trước nói với mình lần sau gặp mặt, muốn nói một việc với mình, là chuyện gì vậy?" Tuần trước các cô nói chuyện điện thoại, cô ấy vẫn rất tò mò Y Hàm muốn nói gì, sự tình hình như rất quan trọng , còn phải gặp mặt mới nói.

Tưởng Y Hàm khó có được biểu tình xấu hổ."Cái kia, gần đây mình có hẹn hò, chính là..."

"Chờ một chút, để mình đoán, là Tống luật sư đúng hay không?" Mã Thần Du vẻ mặt kinh hỉ.

"Đúng rồi, chính là anh ấy, mình cùng anh ấy thời gian trước quyết định ở bên nhau." Cô thở sâu thừa nhận.

"Cũng đã nói anh ấy thích cậu. Xem đi! Xem ra mình còn rất lợi hại." Mặc dù cô ấy chưa từng gặp Tống Đình Vĩ, thế nhưng nghe Y Hàm nói giữa bọn họ đã phát sinh chuyện, liền có cảm giác ám muội."Y Hàm, chúng ta như vậy không phải là 『 song hỷ lâm môn 』 , ha ha ha."

Song hỷ lâm môn? Tưởng Y Hàm đạm cười nhạt.

Mã Thần Du nhìn nụ cười trên mặt bạn tốt."Y Hàm, cậu làm sao vậy? Yêu đương không phải là cười đến ngọt ngào như mật, cậu thế nào lại cười với vẻ mặt đầy tâm sự như vậy, chẳng lẽ các cậu vừa mới yêu đương đã có khúc mắc?" Bọn họ cãi nhau cũng không ngoài ý muốn, bởi vì hai người trước xem nhau như kẻ thù.

"Không có, chúng mình không có cãi nhau." Điểm này, cô cũng rất kinh ngạc, mặc dù trước đây bọn họ nhìn nhau rất đáng ghét, nhưng sau khi thành người yêu, cô và Tống Đình Vĩ ngoài ý muốn rất hợp.

"Nếu không thì sao?"

Đối mặt với sự quan tâm của bạn tốt, Tưởng Y Hàm thẳng thắn bày tỏ cảm giác trong lòng mình."Khả năng trước đây cùng anh ấy quan hệ không tốt lắm, sau đó hiện tại trở thành người yêu thay đổi quá lớn, cho nên khiến trong lòng mình có chút... Chính là có lúc cảm thấy không chân thực, khả năng giống như người ta nói, thoáng cái trở nên quá hạnh phúc, sẽ khiến người ta cảm thấy có chút bất an, đầu óc thoáng qua một vài vấn đề, thật có thể thích anh ấy? Không có vấn đề sao? Thỉnh thoảng mình sẽ nghĩ như vậy."

"Y Hàm, còn nhớ chuyện mình thầm mến chồng mình không? Khi đó cậu và thánh nhân học tỷ cũng cảm thấy mình rất ngốc rất ngốc, khuyên mình buông tay, nhưng mình vẫn muốn như vậy, mình thực sự phi thường thích người kia, dù cho anh ấy cũng không biết mình thích anh ấy hoặc là anh ấy cùng người khác kết hôn, mình cũng sẽ không hối hận, mãi sau này già rồi, mình nghĩ mình cũng sẽ nhớ chuyện này, nhớ chính mình từng nghiêm túc thích một người như vậy. Mà mộng đẹp trở thành sự thật đương nhiên phải càng cao hứng, không phải sao?"

Thần Du cá tính rất đơn thuần, ý nghĩ cũng vậy, thành thật mà nói, cô thỉnh thoảng rất hâm mộ Thần Du có thể lạc quan ngây thơ như vậy, không giống cô, có lúc ý nghĩ sẽ rất u buồn đen tối, khả năng là cùng cá tính có liên quan đi? Tưởng Y Hàm nhíu mày.

Mã Thần Du đoán nội tâm của cô bao nhiêu bóng đen sau khi chia tay bạn trai cũ, dù sao bọn họ thiếu chút nữa đã kết hôn.

"Y Hàm, cậu thực sự không cần nghĩ quá nhiều, thích một người căn bản không cần có lý do đặc biệt gì, quan trọng là trái tim của mình, ở cùng một chỗ với anh ấy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là cậu yêu anh ấy, chỉ cần nghĩ như vậy là đủ rồi."

Tưởng Y Hàm cảm thấy nội tâm tựa hồ dễ chụ không ít, có lẽ cô nên học một ít sự đơn thuần lạc quan của bạn tốt.

Đúng vậy, không nên nghĩ quá nhiều, cô bây giờ, thực sự rất thích cảm giác ở cùng một chỗ với Tống Đình Vĩ, hơn nữa không cần che giấu sự yếu điếu, u ám, dù sao anh đều biết hết, sau khi biết, anh sẽ cho cô một cái ôm hôn an ủi, khiến trong lòng cô ấm áp lên .

Nếu như có thể, cô nghĩ muốn cùng anh nắm tay, cùng bước đi, thật dài thật lâu.

Chỉ là Tưởng Y Hàm không ngờ nguyện vọng này, không lâu sau, hai người chia tay, đảo mắt thành không.